Sau khi biết được ý của Lâm Tầm, Cơ Cấu cười ra tiếng, nói: "Cậu hẳn phải cảm thấy xấu hổ."
Lâm Tầm: "Xấu hổ không thể khiến tớ đọc hiểu được, cậu hiểu tớ rất rõ, cho nên cậu có thể đọc hiểu không?"
Triệu Cơ Cấu ngồi vào bên cạnh Lâm Tầm, nhận lấy sách, lật vài tờ, một lát sau đã đổi tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
Chỉ nghe cậu ta nói: "Thuật Toán, dù cậu có thể viết ra Lạc, dù cậu được gọi là “Tầm” — nhưng vậy thì thế nào? Cậu, không có khả năng xem hiểu, mà tớ lại có thể.
Trong văn học của các cậu có một câu Xích có sở đoản, thốn có sở trường(*), nói đến chính là..."
(*)Thước có khi ngắn, mà tấc có khi dài.
Nói đến đây, cậu ta nhanh chóng đổi giọng: "Không đúng, không thể nói như vậy, như vậy là tớ đang mắng mình, tớ không phải tấc."
Lâm Tầm: "Hiện tại tớ bắt đầu nghi ngờ vào trình độ tiếng Trung của cậu rồi đó."
Triệu Cơ Cấu nhìn hắn: "Phép khích tướng của cậu rất thành công."
Cậu ta khép sách lại, nói với Lâm Tầm: "Cho tớ bốn giờ."
Dứt lời liền cầm sách đi, mở máy tính của mình ra.
Vương An Toàn đưa tay cầm lấy «Ngàn ngày Trúc Cơ», lật vài tờ, hoài nghi đánh giá Triệu Cơ Cấu: "Cậu có thể làm?"
"Học được một ngôn ngữ tựa như giải được một mật mã, An Toàn, đây là lĩnh vực của cậu." Triệu Cơ Cấu nói.
Vương An Toàn: "Thật xin lỗi, tớ chịu."
Triệu Cơ Cấu nhún vai, bắt đầu thao tác máy tính.
Lâm Tầm cùng Vương An Toàn một trái một phải tiến tới, quan sát cử động của cậu ta.
— Triệu Cơ Cấu có được thiên phú ngôn ngữ phi thường kinh người, cậu ta có một loại cảm giác bén nhạy với kết cấu ngôn ngữ, điểm này có thể thấy được từ việc cậu ta rất thành thạo tiếng Trung.
Chỉ thấy Triệu Cơ Cấu mở công cụ tìm kiếm, tìm kiếm cổ văn kinh điển, từ đó sàng lọc ra mấy trang ngôn ngữ rất nặng, mặt khác lại nhìn bìa sách «Ngàn ngày Trúc Cơ», mở ra một quyển «Đạo Đức Kinh».
Cậu ta bắt đầu so sánh mấy trang cổ văn này với tiếng phổ thông để xem dần.
Đọc năm phút, Lâm Tầm và Vương An Toàn liền bại, đành đi làm việc của mình.
Triệu Cơ Cấu ngâm nga bài hát nhìn bọn họ: "Đầu tiên tớ phải làm quen với kết cấu ngữ pháp của bọn chúng đã."
Vương An Toàn: "Sau này nếu chúng ta đóng cửa, cậu còn có thể đi làm một nhà ngôn ngữ học."
Triệu Cơ Cấu: "Chỉ sợ không được, tớ không có tế bào nghệ thuật, tớ đang dùng cách giải mật mã để đọc bọn chúng."
Hai giờ trôi qua, Triệu Cơ Cấu tắt trình duyệt đi, cầm lấy cuốn sách bìa trắng lần nữa, bắt đầu lật xem.
Tốc độ đọc của cậu ta không chậm, giống như là đang đọc tiếng mẹ đẻ.
Lật được khoảng 5 trang, cậu ta nhìn về phía Lâm Tầm.
"Thuật Toán thân yêu của tớ," cậu ta nói: "Mặc dù tớ không biết vì sao cậu lại cảm thấy hứng thú với nó, nhưng nó toàn là chuyện ma quỷ."
"Mặc dù tớ cũng cảm thấy đây là chuyện ma quỷ," Lâm Tầm trả lời cậu ta: "Nhưng rất có thể nội dung có ích với tớ — tớ tăng thêm tiền lương cho cậu."
Triệu Cơ Cấu: "Được, vậy tớ sẽ cố gắng tổng kết cuốn sách này thành thứ cậu có thể nghe hiểu."
Lại một giờ nữa trôi qua, đến lúc nên ăn cơm trưa, Triệu Cơ Cấu mới khép lại cuốn sách bìa trắng: "Tớ xong rồi."
Tiếp theo, hắn lừa Lâm Tầm mua cho mình một phần cơm hộp phong phú, bắt đầu giải thích cho Lâm Tầm.
"Đây là một tài liệu giảng dạy tu tiên.
Mục đích là hướng dẫn một người đạt tới một cảnh giới tên là “Trúc Cơ”, quả thực là vô căn cứ, cậu biết nó nói cái gì không?" Triệu Cơ Cấu vuốt bìa sách: "Nói người ta có thể hút không khí vào trong thân thể — nguyên văn gọi là Khí, có lẽ là thứ gì khác."
"Sau khi trong người có khí, nó sẽ tiến vào trong bụng của cậu — trong sách gọi nó là Đan điền, nhưng thật ra chính là bụng, bụng của cậu kết nối với mạch máu cơ thể, mạch máu — nó gọi cái này là Kinh mạch, sau đó cậu phải làm gì? — Cậu phải khống chế những khí này, để nó di chuyển trong kinh mạch của cậu, hình thành một hệ tuần hoàn, để cái tuần hoàn này