Xem ra Triệu Cơ Cấu sẽ không quan tâm đến hắn nữa.
Lâm Tầm để điện thoại xuống.
Bây giờ hắn vừa mờ mịt, vừa chua.
Hệ thống đã bảo trì, hắn không có cách nào nhận phần thưởng và tăng cấp, nhưng hắn vẫn đọc tài liệu một lát để tìm kiếm linh cảm.
Không có linh cảm.
Cuối cùng hắn mở QQ ra, ấn mở nhóm “Lẳng lơ”.
Các cô đang bàn về một số chuyện râu ria, ví dụ như son môi.
Lâm Tầm gõ chữ.
Switch của Đông Quân: Các cô cảm thấy rốt cuộc Lo là ai?
Bà chủ Ngân Hà: Sao cậu lại xác chết vùng dậy thế
Switch của Đông Quân: Tôi vừa lên mạng.
Canh chua cá: @Switch của Đông Quân, tỉnh lại đi, bây giờ đã không phải là thời đại của Lo rồi
Bà chủ Ngân Hà: Nam thần đã có người mới thay người cũ, có bạn nhỏ mới rồi
Lâm Tầm đoán bạn nhỏ này chính là chính hắn.
Chính bởi vì vậy, hắn mới càng muốn biết người cũ trước đó là ai.
Switch của Đông Quân: Nhưng hiển nhiên đãi ngộ của bạn nhỏ không giống Lo.
Switch của Đông Quân: Cô xem, Lo được Đông Quân giấu kĩ như vậy, chúng ta tìm nhiều năm còn không ra một chút tin tức, đây chính là chân ái.
Switch của Đông Quân: Bạn nhỏ lại khác, bọn họ mới quen mà lại rêu rao như vậy, thái độ của nam thần rất tùy ý.
Bà chủ Ngân Hà: Làm sao cậu biết bọn họ mới quen?
Canh chua cá: Làm sao cậu biết bọn hắn mới quen?
Cô chủ Ngân Hà: Làm sao cậu biết anh ấy và Lo là loại quan hệ đó?
Bà chủ Ngân Hà: Switch, có phải cậu biết cái gì không?
Lâm Tầm bế mạch.
Hắn không nên nói chuyện với con gái.
Lúc hắn đang tự bế, ngoài cửa truyền đến tiếng cào cửa và tiếng kêu meo meo quen thuộc.
Lâm Tầm mở cửa cho Con Trỏ Chuột, Con Trỏ Chuột quen thói leo lên giường, nằm xuống trên gối đầu, hiển nhiên là muốn ngủ chung với hắn.
Hành động đó đã trấn an Lâm Tầm — mặc dù tạm thời còn chưa biết rốt cuộc mình có địa vị gì trong lòng Đông Quân, nhưng Con Trỏ Chuột đã phản bội.
Hắn đi tắm rửa, phủ thêm áo choàng tắm, sấy khô nhanh bằng thiết bị trong phòng tắm, sau đó leo lên giường.
Con Trỏ Chuột đã nằm trên gối đầu nhìn hắn, lần này là Con Trỏ Chuột không có khung.
Nếu Con Trỏ Chuột là Đế Quân —
Vậy Lâm Tầm không có cách nào tưởng tượng một con mèo nhỏ dùng kiếm kiểu gì, ngậm? Lấy hàm răng nhỏ của nó cũng không ngậm được.
Thiên đạo không đến mức đùa giỡn với giới tu chân như thế chứ.
Hắn đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên, một số lạ.
Hắn bắt máy, không nói gì.
“Alo.” Là giọng nói của một bé gái, rất thấp.
Lâm Tầm lập tức nghe ra đây là ai.
Đây là Lâm Khả Tâm bên trong bệnh viện tâm thần, có lẽ nó lấy được số của mình qua bà của Minh Minh.
Lâm Tầm: “Lâm Khả Tâm?”
“Là em.” Giọng nói của cô bé rất thấp, dường như đã khóc: “Anh sẽ không đến nữa sao?”
Lâm Tầm: “Có thể là không.”
“Vậy rốt cuộc anh đã làm gì?” Giọng nói của nó đột nhiên bén nhọn: “Em không tìm thấy hắn!”
Ý của lời này có lẽ là, cô bé không tìm thấy người bạn mà người khác không nhìn được kia.
Lâm Tầm dừng lại ba giây.
Trong vòng ba giây này, hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Anh biết một chút tin tức liên quan tới bọn họ.” Hắn nói: “Em thì sao?”
Mặc dù cô bé đối diện vẫn chưa tới mười tuổi, nhưng phương thức nói chuyện của nó vẫn khiến Lâm Tầm cảm nhận được sự thông minh: “Em cho anh biết, có thể tìm hắn trở về sao?”
“Có lẽ.” Lâm Tầm nói: “Anh sẽ không ngăn cản em.”
Lâm Khả Tâm nói: “Vậy anh nói trước đi.”
“Mười một ngày trước.” Lâm Tầm nói: “Đại khái vào lúc đó, những vật này xuất hiện.”
“Vậy em cũng không khác anh lắm.” Lâm Khả Tâm nói: “Em là mười ngày trước.”
“Em có thể nhìn thấy bọn họ sao? Thật ra anh không nhìn thấy, chỉ có khi bọn họ chủ động xuất hiện mới có thể nhìn thấy.” Lâm Tầm nói.
“Anh không có con mắt.” Cô bé nói một câu như vậy
Lâm Tầm: “Con mắt gì?”
“Chúng ta đang ở trên một con thuyền.” Lâm Khả Tâm chậm rãi nói: “Bọn họ là cá dưới mặt nước.
Thế giới trong biển lớn thế giới của chúng ta.”
Cách nói này khiến Lâm Tầm hứng thú.
“Cho nên, em muốn nói, bọn anh đều không nhìn thấy thứ dưới đáy nước, chỉ có em mới nhìn thấy sao?” Hắn nói.
Lâm Khả Tâm: “Lúc các anh không thấy được, bọn họ đã tụ tập ở đáy thuyền, chỉ có em mới nhìn thấy.” Giọng nói của cô bé trong trẻo ngây thơ, nhưng lại nói toàn thứ khiến người ta không rét mà run: “Lúc đáy thuyền vỡ ra, bọn họ sẽ nhảy lên.”
“Sau đó bọn họ muốn chiếm lĩnh chiếc thuyền này sao?” Lâm Tầm cố gắng làm giọng nói của mình ôn hòa, để cô bé buông lỏng cảnh giác: “Anh biết bên trong thành phố sẽ xuất hiện khe hở, bọn họ chui ra từ trong cái khe, chiếm lĩnh thân thể người để làm một ít chuyện.”
Lâm Khả Tâm trả lời: “Em không biết bọn họ muốn làm cái gì.”
Lâm Tầm: “Vậy người bạn của em thì sao, hai người quen nhau như thế nào?”
“Em không có bạn.” Lâm Khả Tâm nói: “Chỉ có hắn đồng ý nói chuyện với em, em liền nói chuyện cùng hắn.”
Lâm Tầm: “Hắn có hình dạng thế nào?”
Lâm Khả Tâm nói: “Màu đen, em cũng không biết.”
“Cho nên, hắn phát hiện em có thể nhìn thứ thấy dưới mặt nước, thế là sinh ra hứng thú với em, bắt đầu giao lưu cùng em.” Lâm Tầm nói: “Anh còn có một số người bạn biết chuyện này, bọn anh gọi chúng là “ma vật”, bây giờ anh chưa gặp được ai có thể giao lưu với ma vật.”
“Cho nên em và hắn đều rất đặc biệt, bọn em liền trở thành bạn.” Nói đến đây, giọng nói của cô bé đã cảnh giác hơn: “Các anh muốn đuổi bọn họ đi.
Sau khi anh đi, cảnh sát liền đến, cảnh sát đi, lại có một số người tới.
Em biết khe hở dưới tầng đã khép lại.”
Sự thật đúng là như thế.
Sau khi Lạc khôi phục tín hiệu đã gửi địa chỉ cho mấy người sư phụ, người giới tu tiên chạy đến để vá lại khe hở.
Lâm Tầm: “Bọn chúng không nên ở nhân gian.”
Lâm Khả Tâm không nói gì, qua một hồi lâu, nó nói: “Em mặc kệ.”
“Hắn đi rồi.” Lâm Tầm nói: “Bởi vì anh nhận được một cú điện thoại?”
Lâm Khả Tâm: “Không phải thì sao?”
“Anh có chút tò mò, em và hắn đang nói chuyện gì.” Lâm Tầm hỏi.
“Không có gì, hắn muốn biết tin tức về thế giới của chúng ta.” Lâm Khả Tâm nói: “Em sẽ tra tư liệu, sau đó nói cho hắn biết.”
“Tư liệu gì?”
“Ai cần anh lo.”
Lâm Tầm gõ mấy chữ vào bản ghi nhớ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thật ra, nếu như em không có bạn, cũng có thể tìm anh nói chuyện, anh là người tốt.”
Tiểu cô nương yên tĩnh.
Lâm Tầm nghĩ thầm có thể là hình tượng mình cầm búa uy hiếp đã xâm nhập vào lòng người, hắn ho một tiếng, nói: “Thật, anh còn họ Lâm, chúng ta cũng đều có thể trông thấy ma vật, không chừng còn là anh em thất lạc nhiều năm.”
— đây quả thực là mở mắt nói bừa, cha mẹ của hắn đã mất sớm, mà họ Lâm cũng không hiếm thấy.
Nhưng lời này có vẻ sinh ra hiệu quả nhất định với Lâm Khả Tâm.
“Em nhìn thấy anh giúp quỷ cầm búa kia.” Một lát sau, hắn nghe thấy Lâm Khả Tâm nhỏ giọng nói.
“Nếu như bọn họ không đánh anh, anh vẫn rất tốt với bọn họ.” hắn nói: “Thế này đi, chúng ta thương lượng một việc.”
“Việc gì.”
“Bạn của em đã đi, em không biết nên làm thế nào để tìm được hắn, cũng không biết hắn có thể trở về tìm em hay không.
Nhưng tính chất công việc của anh tương đối đặc thù, còn phải tiếp xúc với rất nhiều ma vật và khe hở, anh có thể giúp em chú ý đến hắn, hoặc là hỏi thăm một chút.” Lâm Tầm nói với cô bé: “Điều kiện là em phải nói cho anh em nhìn thấy cái gì khác.
Lúc không có ai chơi cùng em, anh cũng sẽ đến thăm em.”
Lâm Khả Tâm lại trầm mặc mấy phút.
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, nó nói: “Vậy anh còn đánh hắn không?”
“Hắn không đánh anh, anh sẽ không đánh hắn, nếu như cuối cùng hắn trở về tìm em, chúng ta sẽ dừng hợp tác, anh sẽ không đi tìm em nữa.”
Hắn chờ đợi Lâm Khả Tâm trả lời, ba phút sau, cô bé nói: “Được.”
Trẻ con vẫn dễ