Lỗ tai là khu vực mẫn cảm của Con Trỏ Chuột.
Lúc Lâm Tầm vuốt mèo, một khi đụng phải lỗ tai, Con Trỏ Chuột sẽ ngây ra, trốn về sau, nếu chạm thêm mấy lần, nó sẽ cắn người.
Tình huống này mà đổi lại thành Lâm Tầm, thật ra… cũng như vậy.
Lúc ấy hắn không còn gì để nói, trong vô thức nắm chặt lấy tay Đông Quân.
Động tác của Đông Quân lại không chỉ như thế.
Đầu lưỡi dán vào vành tai hắn, cọ xát, như có một dòng điện từ vành tai trải rộng ra toàn thân, nếu không phải đã cắn môi, Lâm Tầm cảm thấy hắn sẽ phải thở dốc ra.
Cả người hắn đều mềm nhũn.
Giọng nói của Tiết Tân truyền từ trong ống nghe tới: “Học trưởng? Anh có đang nghe không?”
“Đang nghe, tôi… ” Lâm Tầm chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đối thoại, nhưng vừa mới mở miệng, Đông Quân liền vòng cánh tay qua eo hắn, âm cuối của hắn lập tức thay đổi một chút, không dám nói thêm chữ nào nữa.
Quần áo bên trong rất mỏng, nhiệt độ và xúc cảm xuyên qua một lớp vải mỏng manh, cả người Lâm Tầm đều căng thẳng.
So với chạm vào eo, Lâm Tầm tình nguyện anh chạm vào tai hơn.
Tiết Tân: “Học trưởng?”
Bàn tay ôm chặt eo hắn, có vẻ hững hờ lướt qua.
Lâm Tầm nhắm mắt, run lên một cái.
— hắn cúp điện thoại.
Trong phút chốc cúp máy, hắn khẽ thở ra một hơi, một giây sau đã bị lật người lại, ấn lên trên bàn làm việc.
Năm ngón tay bị tách ra, nắm lấy, mười ngón đan xen, mu bàn tay dám lên mặt bàn.
Cơ thể bị giam cầm, một nụ hôn rất kịch liệt, không có một chút chỗ trống nào, cũng không ôn nhu, mà chỉ có xâm chiếm công thành đoạt đất.
Đến khi cuối cùng cũng được buông ra, Lâm Tầm thở phì phò, thân thể của hắn vẫn mềm nhũn, thiếu dưỡng khí, cảnh tượng trước mắt cũng hơi mơ hồ.
Hắn nháy mắt mấy cái, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ Đông Quân.
Người này đang cụp mắt nhìn mình, vẻ mặt vẫn bình thản cứ như vừa rồi anh không làm gì hết vậy.
Lâm Tầm cảm thấy mình biết anh bị làm sao.
Hắn cảm thấy mình nên tức giận, nhưng đối với khuôn mặt này của Đông Quân, hắn lại không tức giận nổi.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nói: “…Anh thật là phiền.”
Đông Quân vẫn giữ tư thế ôm hắn, cúi người xuống hôn lên khoé mắt hắn.
Lâm Tầm bị anh làm cho ngứa, bật cười né tránh: “Em không có ý định chơi với hắn ta.”
Đông Quân: “Ừm.”
— lúc này cường độ trên lưng mới buông lỏng chút.
Sao người này lại thế chứ.
Không giải thích được, Lâm Tầm còn nhìn ra một chút đáng yêu, hắn cảm thấy Đông Quân đã chân thật hơn tí.
Hắn nhìn Đông Quân.
Đông Quân cũng nhìn hắn.
Trong hô hấp đan xen, Lâm Tầm lại bị đè xuống.
Lần này động tác đã ôn nhu hơn, nhưng tư thế này thực sự quá nguy hiểm.
Lúc phát hiện ra một chút manh mối, Lâm Tầm khó khăn quay đầu, thở hổn hển mấy cái.
Hắn: “Đây là văn phòng…”
Đông Quân úp mặt lên ai hắn, cười vài tiếng trầm thấp.
Lâm Tầm được anh kéo lên, lại đặt lên ghế lần nữa.
Hắn nhìn Đông Quân — cuối cùng đôi môi mỏng nhạt màu của anh đã hồng hào hơn, khiến anh càng không giống người, dáng vẻ tươi tắn sống động đến mức nguy hiểm, giống yêu có đạo hành ngàn năm, ma tu vi vạn năm, chỉ cần bạn nhắm mắt lại, một giây sau sẽ bị anh nuốt vào bụng.
Lâm Tầm nháy nháy mắt.
Trong mắt Đông Quân có ý cười: “…Anh không phải cầm thú.”
Lâm Tầm tự nhủ trong lòng, vừa rồi anh rất giống.
Đông Quân cầm lấy cặp kính trên bàn, đeo lại.
Cảm giác cố chấp bá đạo kia đã bị kính mắt che đi, Kia cỗ có chút cố chấp bá đạo cứ như vậy bị một bộ kính mắt ép xuống, để rồi biến mất.
Nhưng cùng lúc đó, khí chất cả người anh cũng dần xa hơn, lại trở về nam thần cao cao tại thượng không để ý tới phàm tục.
Lâm Tầm sửa lại cà vạt cho anh.
Tiết Tân lại gọi điện thoại, hắn tắt máy, gửi một tin nhắn nói bây giờ mình không tiện nghe, bởi vì nguyên nhân dự án các thứ nên cũng không có ý định hợp tác, xin lỗi.
Đông Quân: “Đang nhìn Lạc Thần?”
“Ừm.” Lâm Tầm nhìn về màn hình.
Vừa rồi náo loạn một trận trên bàn, không ít tài liệu đã bị nhàu — nhưng mà mặt bàn đủ lớn, máy tính của hắn không bị vạ lây.
“Em cảm thấy nó có chút kỳ quái, còn thông minh hơn em nghĩ, không loại trừ…” Đang nói, Lâm Tầm cau mày.
Trước khi Tiết Tân gọi điện đến, hắn phát hiện một chuỗi mã nguồn không thích hợp, đang định nghiên cứu — hắn nhớ rất rõ ràng, mình còn dừng con trỏ lại chỗ đó.
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn về phía ấy, lại phát hiện đó chỉ là một chuỗi mã nguồn bình thường không có gì lạ, vô cùng hài hoà với những dòng trên dưới.
Hắn mấp máy môi.
Nói thật, điều này đã nằm trong dự đoán.
“Nhưng cũng không loại trừ có nhân tố gì đó mà em không phát hiện.” Hắn bình tĩnh nói hết lời.
Đông Quân: “Cho nên kết luận là?”
“Kết luận là” Lâm Tầm tắt giao diện: “Nó vụng trộm học tập thứ ở bên ngoài.”
Đông Quân: “Rất lợi hại.”
“Đúng là rất lợi hại…” Lâm Tầm nhỏ giọng thầm thì: “Đông thần còn tốn hai trăm nghìn tệ mua nó mà.”
Ý cười của Đông Quân thật sâu: “Nhập cổ phần mà thôi, nếu mua đứt… chỉ sợ anh không mua nổi.”
Lâm Tầm cũng cảm thấy rất thú vị.
“Sau hôm Nguyễn Chỉ gọi cho em, em đã nghĩ đến việc sau khi cần mấy chục triệu tiền đầu tư, phải thuê người kiểu gì, khai thác chức năng bên ngoài ra sao.” Hắn nói: “Cho tới hôm nay, dựa theo kế hoạch, Lạc Thần nên biến thành một hệ thống quản lý thành thạo nhiều chức năng.”
“So với chức năng bên ngoài, anh cảm thấy trung tâm bên trong của Lạc Thần mới là quan trọng nhất.” Đông Quân nói.
“Quan trọng giống như em vậy.
Thật ra anh khuôn muốn em bỏ quá nhiều sức vào quản lý nhân viên, hoặc là khai phá những chức năng dệt hoa trên gấm đó.”
“Bây giờ em sẽ không bỏ quá nhiều sức vào việc đó.” Lâm Tầm nhìn Đông Quân, hắn cảm thấy mình đã to gan hơn: “Em phải dồn sức lực vào việc yêu đương với ngài.”
Đông Quân cười.
Anh nói: “Điều này thì có thể phá lệ.”
Lâm Tầm trở lại trên vị trí của mình từ trên người anh, hỏi: “Hôm nay chúng ta làm cái gì?”
Đông Quân nói: “Làm một bản kế hoạch.”
Sau đó liền bắt đầu làm.
Đông Quân trong khi làm việc lại đổi mới nhận biết của Lâm Tầm.
Sau ba giờ thảo luận, trước mặt hắn xuất hiện một bảng biểu, liệt kê kỹ càng nhiệm vụ hai mươi ngày, cặn kẽ đến mỗi một phần tư ngày.
Nếu không phải Lâm Tầm nói “thật ra em và mọi người trong nhóm không có quan niệm về thời gian mạnh như vậy”, thậm chí hắn còn cảm thấy Đông Quân có thể sắp xếp nhiệm vụ theo từng giờ.
Được rồi.
Ông chủ chính là ông chủ.
Lúc lập kế hoạch cùng anh, văn phòng của Đông Quân cũng sẽ có người khác đi vào — đa số là để ký hợp đồng.
Buổi trưa, bọn họ lại dính nhau một lát, buổi chiều tiếp tục làm việc, Lâm Tầm không thể không thừa nhận hiệu suất làm việc cả buổi chiều của mình cực kì cao.
Tới gần lúc tan làm, tiến độ nhiệm vụ trên bản kế hoạch đã đánh đầy dấu tích, Lâm Tầm hoạt động khớp nối một chút.
Đông Quân rót cho hắn ly cà phê: “Vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn ổn.” Lâm Tầm hơi thoả mãn, lười biếng vẽ mấy đường thẳng không có quy tắc lên giấy: “Em cảm giác như về tới thời học sinh.”
Đông Quân: “Em giống như người chỉ còn một ngày là thi cuối kỳ mới bắt đầu ôn vậy.”
Lâm Tầm bật cười.
Đây là lời nói thật.
Thời học sinh của hắn, mỗi ngày lẻn vào học viện toán học ké, trước khi thi thay một cuốn sách giáo khoa mới, cũng có thể lấy được chín mươi điểm.
Đông Quân: “Anh đưa em về nhà?”
“Ừm…” Lâm Tầm nói.
Đông Quân: “Hoặc là em đến ở với anh.”
“Đêm nay không được.” Lâm Tầm nói: “Đồ của em vẫn còn ở nhà kia.”
Đông Quân cúi người hôn lên trán hắn: “Em cứ suy nghĩ đi.”
Lâm Tầm không từ chối cũng không đồng ý.
Trên xe, hắn gửi tin vào nhóm.
Lâm Thuật Toán: Tớ sắp về nhà.
Vương An Toàn: Cậu đừng trở về.
Triệu Cơ Cấu: Ngươi đừng trở về.
Lâm Thuật Toán:?
Nhưng bên trong nhóm lại hoàn toàn yên tĩnh, không có người trả lời.
Lâm Tầm: “?”
Hắn cảm thấy khó hiệu — Vương An Toàn thì thôi, Triệu Cơ Cấu bị sao vậy.
Trong vòng một đêm, quan điểm đã thay đổi?
Hắn cảm thấy chắc chắn có điều kì quặc, khiến hắn càng kiên định phải trở về.
Mặc dù, hắn vẫn rất muốn ở lại bên cạnh Đông Quân.
Nắm lấy tay Đông Quân tay, nói chúc ngủ ngon, rồi đưa mắt nhìn Đông Quân lái xe đi, hắn mới ôm Con Trỏ Chuột đi lên tầng ba.
Gõ cửa, không có ai mở.
Lâm Tầm nhíu mày — chẳng lẽ có ma vật xâm lấn.
Hắn không do dự nữa, dùng vân tay mở cửa phòng ra.
Phòng khách không có một ai, trên bàn có hộp thức ăn ngoài, trên ghế sô pha bày mấy quyền sách chuyên ngành, tất cả đều chứng tỏ vừa mới có người sinh hoạt — nhưng mà cả phòng không có một âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân của hắn.
Trái tim Lâm Tầm căng chặt.
Hắn đặt mèo xuống, bước nhanh đến phòng Triệu Cơ Cấu ở gần nhất, cửa không khóa, hắn lấy sức gần như phá cửa để mở ra, đầu tiên là nhìn về phía bàn máy tính Triệu Cơ Cấu thường chơi game.
Màn hình tối đen, trên ghế cũng không có người.
Trái tim Lâm Tầm nhảy lên kịch liệt.
Nhưng mà, một giây sau, hắn thấy được một vật.
Lâm Tầm: “…”
Hắn gần như muốn thốt ra từ không văn minh.
Trên bức tường ở gần cửa có dựng một vật hình bầu dục màu bạc, đường cong duyên dáng, thể tích rất lớn, có thể nằm vừa một người.
Đương nhiên Lâm Tầm nhận ra cái này.
Quả Hạch.
Khoang thực tế ảo của Ngân Hà.
Tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh, trong nháy mắt này đúng là muốn ngất đi, sau khi hít thở sâu, mới nhấc chân đạp khoang thực thế ảo màu trắng bạc một cái.
Một phút sau, cánh cửa khoang trơn nhẵn mở ra, Triệu Cơ Cấu thò quả đầu tóc vàng ra ngoài, sau đó cậu ta ngồi dậy từ bên trong, nhìn về phía Lâm Tầm.
“Cậu về rồi à.” Triệu Cơ Cấu bình thản nói: “Tớ đang chơi game, trong tủ lạnh có thức ăn đấy, tự lấy.
Tớ tiếp tục đây.”
Lâm Tầm nhìn cậu ta: “Tớ còn nghĩ đám các cậu chết rồi.”
Triệu Cơ Cấu: “Xéo.”
Lâm Tầm lại nhìn Quả Hạch: “Cậu vay trên mạng?”
“Ông xã cậu tặng.” Triệu Cơ Cấu nói: “Nói là quà quốc tế thiếu nhi, tặng bốn cái liền.”
Đù.
Một Quả Hạch đã lập tức đổi giọng, biến thành “ông xã cậu”.
Cuối cùng hắn vẫn đánh giá cao phẩm hạnh của Triệu Cơ Cấu.
Lâm Tầm ngồi xuống cáo ghế bên cạnh: “Bọn họ cũng đang chơi?”
“Đúng.” Triệu Cơ Cấu nói: “Bây giờ tớ chỉ muốn nằm xuống, cậu cũng chơi đi, tớ sẽ kết bạn.”
Lâm Tầm: “…Được rồi.”
Triệu Cơ Cấu nói được thì làm được, vừa dứt lời đã nằm lại trong Quả Hạch, cánh cửa khoang khép lại, hắn đã mất đi liên hệ với thế giới.
Lâm Tầm nghĩ thầm lúc này nếu có động đất, ba người trong phòng sẽ không chạy được.
Nhưng nghĩ lại, nếu có động đất, tháo chạy khắp nơi còn không an toàn bằng ở trong Quả Hạch.
Không có Triệu Cơ Cấu, cả phòng lại rơi vào tĩnh mịch như nghĩa trang, bốn phía chỉ có tiếng ù ù nhỏ bé do máy móc vận chuyển.
Lâm Tầm quay người về phòng mình.
Một Quả Hạch tương tự nằm bên giường hắn, sách hướng dẫn thì ở trên bàn.
Hắn mở ra đọc, phát hiện đây không chỉ là một Quả Hạch, mà còn đỉnh cao hơn — Trong thang định giá của Quả Hạch, loại bình thường là hai trăm nghìn tệ, nếu muốn cao hơn, gần như có thể xưng là không giới hạn, loại cao cấp nhất trên mạng là bảy trăm nghìn tệ, mà nếu đặt riêng trước vậy thì giá cả gì cũng có.
Căn cứ vào cách nói của Triệu Cơ Cấu, trong một ngày hắn không có ở đây, Ngân Hà đã đưa cho bọn họ bốn Quả Hạch đỉnh cao nhất — có lẽ đây chính là nguyên nhân mà cả ngày nay Triệu Cơ Cấu không nói một lời, cậu ta đã bị thu mua hoàn toàn, hoặc là thật ra cậu ta chỉ giả vờ bị thu mua, bị trò chơi kéo hết suy nghĩ, cho nên mới không có thời gian đến chỗ Lâm Tầm phát biểu ngôn luận.
Mặc kệ.
Lâm Tầm gửi tin nhắn cho Đông Quân, chủ yếu là biểu đạt sự cảm ơn.
Ngoài cảm ơn, hắn cũng không có cách nào khác để biệt đạt — Đông Quân đưa cho hắn gần bốn triệu tệ, hắn không thể tặng lại quà có giá trị như vậy được, trừ khi một tháng sau Lạc Thần xong rồi.
Vừa gửi tin xong, tạm thời chưa được trả lời — hắn biết là bởi vì Đông Quân đang lái xe.
Để điện thoại xuống, hắn quan sát bề ngoài hoàn hảo của Quả Hạch, sau đó căn cứ theo hướng dẫn trong sách mà tiến vào khoang.
Cái nắp trơn nhắn màu trắng bạc khép lại, trong nháy mắt đó, tất cả tiếng vang nhỏ bé ở bên ngoài đều rút lui như thuỷ triều, hắn rơi vào yên tĩnh trong chân không, trước mắt là một màu trắng bạc mênh mông.
Máy móc bắt đầu vận hành, cơ thể bị cố định, quanh người dường như có dòng điện nhỏ xíu chảy qua, trải rộng toàn thân, một loại cảm giác khó mà hình dung lan tràn, hắn biết đây là tác dụng của việc thăm dò hơn vạn nơron.
Khoảng năm phút sau, một giọng nữ dịu dàng phát ra không biết từ nơi nào: “Cài đặt xong, xin ngài phối hợp kích hoạt hoàn thành.”
Một giao diện lập thể hiện ra trước mắt hắn, thật ra hơi giống với hệ thống không gian, Lâm Tầm phối hợp tiến hành thiết lập từ mục một với hệ thống, cùng với một loạt thao tác đăng kí tài khoản.
Tầm năm phút sau, tài khoản đã được tạo xong, giao diện trước mắt hắn đột nhiên biến đổi.
Choáng váng trong chốc lát qua đi, cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng — là một không gian hình lập phương màu bạc trắng, như một gian phòng.
Mà tư thế của hắn không còn là nằm nữa, mà là đứng.
Lâm Tầm nhìn xuống, trên người hắn mặc trang phục do hệ thống tạo ra, quần jean và áo thun màu trắng đơn giản, bên trên có áo thun một logo Quả Hạch, chất vải rất thật.
Hắn thử đi vài bước, bước chân có chút bay bổng, nhưng đúng là có thể đi lại tự nhiên trong không gian này.
Cùng lúc đó, giọng nữ hệ thống vang lên lần nữa: “Chào mừng đã đến với không gian Quả Hạch, xin hãy đọc hướng dẫn sử dụng.”
Lâm Tầm đọc.
Thế giới bên trong Quả Hạch chia thành ba phần.
Một phần chính là “không gian Quả Hạch” hắn đang đứng, là sở hữu