Lâm Tầm hỏi Thường Tịch: “Thứ gì có thể có những kỹ năng này?”
“Yêu ma quỷ quái.” Sư huynh nói.
Lâm Tầm: “Người không thể?”
Sư huynh: “Có lẽ tu luyện tà thuật có thể.”
Lâm Tầm: “Tóm lại không phải người tốt?”
Sư huynh: “Nếu như là cảnh giới Nguyên Anh trở lên, cũng có thể.” Anh tôi hiếm khi nói nhiều mấy câu: “Cảnh giới Nguyên Anh có nguyên thần, một ý niệm, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm.”
Lâm Tầm như có điều suy nghĩ.
Hắn tiếp tục hỏi: “Vậy sư huynh, kỳ Trúc Cơ đến kỳ Kim Đan quan trọng nhất là cái gì?”
Sư huynh nhìn hắn: “Không phải cậu vừa tới Trúc Cơ à?”
Lâm Tầm đảo mắt: “Tôi đang tự hỏi.”
Hắn tiếp tục nói: “Tôi đã học được cách nén linh lực thành trạng thái cố định, nhưng tiếp theo cũng không biết nên làm như thế nào.”
Thường Tịch nói: “Sắp rồi.”
Lâm Tầm cũng biết sắp rồi.
Trước khi hệ thống trục trặc, thanh tiến độ kỳ Kim Đan của hắn đang dừng ở 90%, nhưng hắn không có linh cảm — chướng ngại vật lớn nhất cản trở hắn đề cao cảnh giới tu tiên không phải trình độ tri thức không đủ, mà là trình độ ngữ văn không đủ cao — không thể liên hệ được tri thức tu tiên và tri thức mã nguồn với nhau được.
Hắn tiếp tục chân thành hỏi sư huynh.
“Linh lực nén thành Kim Đan, là tu vi trong cơ thể.” Chỉ nghe sư huynh nói: “Tôi là cảnh giới Kim Đan, nhưng thật ra chỉ là đột phá bên trong thôi.”
Lâm Tầm: “Nói như thế nào?”
“Một kích của tui vi Trúc Cơ và một kích của tu vi Kim Đan cách biệt một trời một vực, nhưng nhìn qua lại không thấy khác biệt.”
Lâm Tầm: “Người cảnh giới Kim Đan có rất nhiều linh lực trong cơ thể, cho nên uy lực càng lớn… Là như thế sao?”
Thường Tịch: “Không phải.”
Lâm Tầm: “Vậy…”
Thường Tịch: “Tôi không thể nói cho cậu hết được, nếu không cậu chẳng khác gì gian lận.”
“Được rồi.” Lâm Tầm cũng biết người tu tiên coi trọng ngộ tính, nhân tiện nói: “Tôi sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ.”
Trầm mặc một lát.
Lâm Tầm: “Sư huynh.”
Thường Tịch: “Làm sao.”
Lâm Tầm: “Có lẽ Kỳ Vân đã xảy ra chuyện, vì sao chúng ta không nóng vội?”
Còn không nhanh không chậm đi đường, thậm chí giao lưu về tâm đắc trong việc tu tiên nữa chứ.
Thường Tịch: “Nếu thật sự đã xảy ra chuyện, vậy cũng muộn rồi.”
— Có lẽ đây chính là tâm tính của phật tu đi.
Mà Kỳ Vân ở bên ngoài ngoài một mình, sư phụ không thương sư đệ không yêu, mất liên lạc cũng không có ai chú ý tới, bởi vì trận doanh đối lập, hai người bọn họ cũng không dám gọi tiền bối tiên môn, không có ai xui xẻo hơn kiếm tu này.
Lâm Tầm: “Tôi cũng chỉ có thể chúc gã may mắn.”
Thường Tịch không nói gì, qua một hai phút lại mở miệng: “Vì sao cậu lại che mặt?”
Lâm Tầm nghe nói như thế thì kéo khẩu trang màu đen ra — bên ngoài lắm người, trước đó ảnh của hắn đã được dạo một vòng trên mạng, bây giờ lại mang theo Con Trỏ Chuột nổi bật như vậy, hắn sợ bị nhận ra.
Đeo khẩu trang có chút ngột ngạt, không thoải mái, nhưng cho dù không thoải mái thì cũng chỉ là một chút gánh nặng nhỏ ngọt ngào — nếu hắn không ở cùng với Đông Quân, cũng không cần đeo khẩu trang, so sánh hai việc này với nhau, hắn tình nguyện đeo.
Hắn ho một tiếng, quyết định không cần để tình yêu làm bẩn tu vi Phật gia của sư huynh, chỉ nói: “Tôi bị cảm.”
Hai người vừa nói vừa đi, cũng đã đến dưới tầng công ty quản lý của Kỳ Vân.
Khu vực này rất phồn hoa, có rất nhiều công ty cùng loại, cũng có vài trường quay, văn phòng đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng bởi vì sắc trời ảm đạm, bên trên cửa kính cũng chiếu ra một tầng mây đen nặng nề.
Bọn họ dựa theo địa chỉ trên mạng đi đến công ty của Kỳ Vân, công ty này tên là “Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý văn hoá Phồn Tinh”, am hiểu nhất là tạo ra thần tượng trẻ tuổi, đang chuẩn bị đẩy ra mấy hạt giống, tham gia một chương trình tuyển chọn quốc dân đang hot.
Cô gái lễ tân rất xinh đẹp, mặt mày thanh tú.
Lâm Tầm nói rõ ý đồ đến đây với cô, muốn tìm một nghệ sĩ rap là Kỳ Vân.
Cô gái nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Xin hỏi hai anh có quan hệ thế nào với nghệ sĩ đó?”
“Tôi là anh gã.” Lâm Tầm nói, sau đó lại kéo Thường Tịch qua, người xuất gia không thể nói dối, cho nên hắn nói thay Thường Tịch: “Đây là anh họ của gã.”
Cô gái tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi anh có thể cung cấp giấy tờ chứng minh quan hệ của mình không?”
Cùng lúc đó, Lâm Tầm bén nhạy phát hiện ra bảo vệ ở cửa cũng nhìn bọn họ mấy lần.
Trong lòng hắn nghĩ không đúng, có lẽ hắn và Thường Tịch đã bị cho là fan cuồng tìm tới cửa quấy rầy — cô gái này có vẻ xinh đẹp, đầu óc lại không tốt lắm, cũng không nghĩ xem ngoại trừ học sinh tiểu học ra,