Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trong nháy mắt này, Thường Tịch đưa tay khoác lên trên vai Lâm Tầm.
Trong lòng Lâm Tầm trấn định hơn, cầm ngược lấy ngón tay của vật kia, cổ tay phát lực, bỗng nhiên nhấc lên thứ đó lên!
— không kéo được.
Lâm Tầm: “…”
Trọng lượng dưới tay phải đến mấy trăm cân, hắn nhìn xuống, thấy một bóng đen cực lớn chậm rãi đến gần mặt nước.
Một giây sau, Thường Tịch bỗng nhiên kéo hắn về sau một cái!
Phật quang màu vàng bỗng nhiên toả ra, tạo thành một kết giới vàng kiên cố trước mặt bọn họ.
Tõm —
Tiếng nước rất lớn vang lên, nước hồ bắn tới, một bóng đen khổng lồ đập mạnh vào k bên trênết giới.
Lâm Tầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt con quỷ nước nà, phản ứng đầu tiên là — quá xấu.
Giống một con cá biến dị, cả người sưng vù, trên cùng có một khuôn mặt trắng bệch giống của người, cái miệng đỏ ngoác rộng đến hai má.
Tiếp theo, cơ thể giống hình tròn là màu đen, được bao trùm bởi một tầng vảy như áo giáp, âm u, không có một chút bóng loáng nào.
Thứ không hài hòa nhất chính là hai cánh tay dài nhỏ rũ xuống hai bên cơ thể nó.
Nhón tay trắng bệch vừa nhỏ vừa dài, giữa ngón tay là lớp mang xấu xí, trên cánh tay còn quấn mấy cây rong xanh đen rất dài, đang nhỏ nước tong tong.
Một kích không trúng, nó lại điên cuồng đập vào lần nữa, nước hồ sau lưng ập đến, sau đó đều bị kim quang trang nghiêm ngăn cản.
Thường Tịch gấp gáp nói: “Kim Đan hậu kỳ, cẩn thận.”
Lâm Tầm lên tiếng, hắn được Thường Tịch bảo vệ ở sau lưng, hơi nhàn rỗi, thế là dùng hết tất cả đòn tấn công mình có thể dùng.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là kiếm khí của Kỳ Vân — dùng kiếm khí của gã để cứu gã, cũng coi như phát huy được tác dụng của nó.
Bởi vì ma vật quỷ dị quỷ nước này, Lâm Tầm gần như xác định Kỳ Vân mất tích có liên quan đến nó, Kim Đan hậu kỳ, hắn cảm thấy Kỳ Vân dữ nhiều lành ít.
Nghĩ tới đây, hắn cố ý nhìn về phía cơ thể tròn vo như quả bóng và cái bụng to của quỷ nước, gần như nghi ngờ Kỳ Vân đã bị ăn sạch.
Suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, động tác trong tay cũng không ngừng, kiếm khí đánh vèo vèo vèo về hướng quỷ nước, mà lúc đánh vào bộ vảy giáp cứng rắn của nó, kiếm khí đều bị vỡ vụn tiêu tan.
Thường Tịch đi đến mép kết giới, một đóa hoa sen Phật màu vàng hư ảo nâng anh ta lên lơ lửng giữa không trung, trong tay cầm thiền trượng đấu pháp với nó, mỗi một kích đều rất mạnh, giống như có sức nặng vạn cân — vậy mà quỷ nước lại không sợ hãi, nó dựa vào lớp vảy cứng rắn phòng ngự để chống lại đòn tấn công của Thường Tịch, dùng hai tay và đuôi đánh với anh ta.
Đánh nhau quá kịch liệt, lại thêm quỷ nước thao túng sóng lớn trong hồ, trong phút chốc còn khiến người ta hoa mắt.
Nhưng mà Lâm Tầm đứng gần đó, cũng nhìn thấy rõ hơn, bây giờ tình hình chiến đấu của hai người đang giằng co, có vẻ khó phân thắng bại, nhưng thứ này lại có thực lực Kim Đan hậu kỳ, Thường Tịch sư huynh mới vừa tiến vào kỳ Kim Đan, dần dần, khó tránh khỏi quỷ nước sẽ vượt trên anh ta.
Hắn mấp máy môi, hít thở sâu một hơi, gõ mấy lần trên bàn phím, lập lại chiêu cũ, hàng ngàn hàng vạn kiếm khí hiện ra trên không trung, vọt về phía quỷ nước như mưa tên!
Trong phút chốc, kiếm khí tập đến, lúc sắp đâm quỷ nước thành con nhím, quỷ nước lại há to cái miệng đỏ rực, phát ra một tiếng tru vang vọng.
Lâm Tầm nhíu chặt mày, hắn trông thấy giống như có dao động vô hình lan ra từ trên người quỷ nước, cho dù là hàng ngàn hàng vạn kiếm khí cũng không thể đột phá phòng ngự của quỷ nước được, mà còn chậm rãi tiêu tán.
Đây chính là cảnh giới khác biệt sao?
Cho dù có số lượng nhiều, cũng không bằng một kết giới linh lực của quỷ nước.
Nếu đã vậy, nguyên lý trong đó sẽ là cái gì?
Lâm Tầm đang nghĩ ngợi, chợt nghe Thường Tịch nói: “Cẩn thận!”
Một giây sau, thân thể khổng lồ xấu xí của quỷ nước bỗng nhiên nhô lên từ trong nước, trực tiếp phóng qua phòng ngự của Thường Tịch, nhào tới chỗ hắn!
Lâm Tầm tự nhủ không tốt, chắc là cách đấu đâm thành con nhím của mình đã chọc giận thứ xấu xí này.
Hắn nhanh chóng lui lại, Khinh Thân Thuật có hiệu quả, mũi chân chạm lên mặt nước, lui ra ngoài hơn mười mét xa.
Nhưng ngay trong chốc lát, phía sau hắn liền dâng lên từng đợt sóng lớn, buộc hắn không thể lui về sau nữa.
Bàn phím lơ lửng ở trước mặt hắn, hai tay của hắn nhanh chóng gõ lên đó!
Nhưng mà, ngay một giây này, tất cả đột nhiên bình tĩnh.
Sóng nước biến mất, quỷ nước chậm rãi lặn xuống, gương mặt xấu xí dần dần biến mất dưới nước.
Lâm Tầm đứng yên, những tiếng lách cách nhanh chóng giao nhau, hắn gần như phát huy hết tốc độ tay trong đời đến cực hạn, hận không thể mọc ra ba mươi ngón tay, hai mươi sáu chữ cái mỗi chữ một ngón, bốn ngón còn lại chia ra điều khiển phím enter, dấu chấm phẩy và móc nhọn.
Một giây, hai giây, mười giây.
Tiếng sóng nước to lớn vang lên, mặt nước dưới người hắn hiện ra bóng đen đáng sợ, quỷ nước thoát ra lần nữa, cái miệng đỏ rực to đùng táp thẳng về phía hắn!
Ngay vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc!
Lâm Tầm đứng ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía nó.
Ngón tay hắn đang vận hành một nhóm phím!
Không có kiếm khí thanh thế thật lớn đầy trời, cũng không có virus tấn công tầng tầng lớp lớp.
Nhưng ngay một giây này, không khí bên cạnh hắn giống như bị rút thành chân không trong chốc lát — cũng không thể nói là chân không, mà giống như tất cả mọi thứ ở khu vực này đều bị ép về một điểm cực nhỏ, một x giọt nước, một chất, hoặc là thứ gì khác.
Sau đó, bắn về phía quỷ nước.
Một kiếm khí, màu trắng, bình thường không có gì lạ.
Nó hình thành một đường màu trắng như vây lưng cá heo trên biển, chậm chạp nhưng trơn nhẵn mà đâm về phía quỷ nước với khuôn mặt dữ tợn.
Nhưng mà quỷ nước với lớp vảy như sắt khiến kiếm khí đầy trời không thể làm nó bị thương, lại giống như bị cố định ngay tại chỗ,