Cài chắc dây an toàn, Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân.
Điều làm hắn hơi kinh ngạc là nam thần tự tay kéo tay lái ra, sau đó nắm lấy.
Xe hơi khởi động, lái ra khỏi khu vực đỗ xe, động tác lái xe của anh có một sự ung dung như nước chảy mây trôi vậy.
— Đây là một chiếc xe hơi chủ động lái.
Nó không phải là thứ đồ nên có ở thời đại này.
Ba năm trước, chương trình lái tự động đã thông dụng, tất cả xe hơi đều được thêm hệ thống tự lái.
Kỹ thuật internet 5G hoàn thiện khiến cho phản ứng tức thì trở thành sự thật, mạng lưới liên lạc toàn cầu, mỗi một chiếc xe hơi đều được khống chế trong hệ thống này.
Chỉ cần đặt trước mục tiêu, tất cả công việc đều do hệ thống tự động lái hoàn thành.
Chương trình tinh vi giống như một máy móc vận chuyển hoàn mỹ, phân phối đến tất cả xe cộ đường đi cùng tốc độ — ba năm qua, không có vụ tai nạn nào cả.
Mà nơi kinh doanh hệ thống lái tự động khổng lồ này, chính là Ngân Hà.
Nhưng mà vào giờ phút này, Lâm Tầm lại nhìn thấy tổng giám đốc điều hành của Ngân Hà — anh lại không sử dụng chương trình lái tự động, mà hoàn toàn chủ động làm việc.
Chắc Đông Quân chú ý tới ánh mắt của hắn, giọng nói rất nhẹ: "Nhớ thuở xưa."
Lâm Tầm: "Rất ít thấy."
Bentley nhập vào dòng xe chạy trên đường, Đông Quân lái rất ổn, thật sự không khác gì với lái tự động.
Nếu như là lái tự động, Lâm Tầm sẽ tiếp tục hỏi, nhưng bây giờ — nam thần phải lái xe, dĩ nhiên là hắn không tiện hỏi tiếp rồi.
Lâm Tầm trầm mặc một hồi, không biết nên nói cái gì.
Hắn nhìn Đông Quân, một bóng dáng gần như hoàn mỹ.
Hắn tập trung sự chú ý lên người anh, cố gắng để nhìn.
Không có giao diện, không có gì cả.
Từ hôm qua khi không gian thần bí kia xuất hiện, hắn nhìn mèo hoang trên đường cũng có thể nhìn thấy giao diện chương trình trống không.
— Trừ Đông Quân.
Đông Quân giống như một người bình thường duy nhất trên thế giới này vậy.
Sau khi xác nhận một điểm này, Lâm Tầm quay đầu nhìn cảnh đường phố.
Trong bóng đêm, thành phố đèn đuốc huy hoàng, ánh sáng chiếu cả lên trên bầu trời, không nhìn thấy ngôi sao nào cả.
Đông Quân mở âm nhạc, giai điệu nhẹ nhàng rất thư giãn, giống như ban đêm mùa hè.
Bây giờ là 8 rưỡi tối, xe hơi lái vào khu thành cũ, đến gần địa chỉ của Lâm Tầm.
Đèn đường mờ nhạt, ánh sáng lộ ra từ khe lá cây, lúc sắp đến đích, Lâm Tầm nghe Đông Quân nhàn nhạt nói: "Lions làm ra một thành quả rất kinh người, xế chiều hôm nay, người phụ trách nói cho tôi biết bọn họ nhất định phải giành được giải quán quân trong hội chợ triển lãm khoa học kỹ thuật.
Nhưng tôi cảm thấy Eagle cũng sẽ có chuẩn bị."
Lâm Tầm: "?"
Eagle như thế nào, hắn mặc kệ, đó là chuyện nhà khác, bây giờ Đông Quân cho rằng thành quả của Lions rất kinh người.
Là muốn bây giờ tui bắt đầu chua sao?
Hắn nói: "Lạc Thần cũng đăng kí hội chợ."
"Tôi biết." Xe hơi chuyển qua khúc cua, lái vào cửa tiểu khu: "Chúc mọi người thuận lợi."
Lâm Tầm nhìn cảnh đường phố bên cạnh, cắn môi dưới một cái, hỏi Đông Quân: "Vậy ngài… đánh giá Lạc thần như thế nào?”
Khoảng ba mươi giây, Đông Quân không nói gì.
Lâm Tầm có chút bất an, suy nghĩ đến đánh giá về Lions, cảm giác giống loài của mình dần dần biến hóa.
Lúc âm nhạc đến hồi kết, trong sự yên tĩnh, Đông Quân mới nói: "Về tình cảm, tôi đứng phía cậu."
Trố mắt chốc lát, Lâm Tầm ngẩng đầu, vừa vặn mắt đối mắt với Đông Quân.
Hắn: "Phương diện lý trí thì sao?"
Đông Quân cong môi: "Xem biểu hiện của cậu đã."
Lâm Tầm nghĩ trong đầu, vậy hắn liền hiểu thành nam thần đang khích lệ mình.
Hắn cảm thấy lúc này mình hẳn nên biểu đạt một chút tình cảm với Đông Quân, nói vài câu như "Tôi vẫn luôn sùng bái anh, rất vinh hạnh có thể được gặp anh trong thực tế” vân vân, nhưng lời đến khóe miệng, lại cảm thấy không tốt lắm, còn có chút sợ hãi, liền dứt khoát không nói.
Xe chậm rãi đi đến dưới tầng rồi dừng lại, cửa xe tự động mở ra.
Lâm Tầm: "Cảm ơn ngài đã đưa tôi về."
"Đừng khách khí." Đông Quân nói: "Chú ý nghỉ ngơi, ngủ ngon."
"Ngài cũng chú ý nghỉ ngơi." Lâm Tầm xuống xe, chần chờ một chút, nói: "...Tạm biệt.”
Trong ánh đèn xe dịu nhẹ, vẻ mặt Đông Quân như cũng biến thành dịu dàng: "...Tạm biệt.”
Lâm Tầm xoay người lên tầng, dư quang chú ý tới hình như xe của nam thần còn chưa đi.
Hắn lên tầng, trở về phòng.
Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đang lập nhóm chơi game, hắn xuyên thẳng qua phòng khách, vào trong phòng mình.
Không bật đèn, hắn đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống.
Xe của Đông Quân còn chưa đi — lại một lát sau, Lâm Tầm cảm thấy thời gian rất dài, ít nhất là thời gian một điếu thuốc, chiếc Bentley màu đen nổi bật kia mới chậm rãi chạy, bật đèn sáng, quay đầu về phương hướng đã tới, cuối cùng biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.
Hắn không nói được mình có cảm giác gì, cảm thấy rất không chân thực.
Trở lại phòng khách, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu nhiệt liệt hoan nghênh hắn, cũng cảm thấy hài lòng với thành quả mà hắn lấy được.
"Có server thì dễ làm hơn nhiều, ngày mai chúng ta liền bắt đầu tuyển lập trình viên." Vương An Toàn duỗi người: "Tối nay chúng ta ngủ sớm!"
Lâm Tầm ngồi ở trên ghế sa lon, hé mắt: "Đông Quân nói, Lions làm ra một thành quả kinh người, các cậu có thể tưởng tượng không, được Đông Quân gọi là ‘kinh người’.”
"Nói đến chỗ này, hôm nay tớ tra xét tài liệu của bọn họ, " Vương An Toàn mở máy tính của mình, mở một tập tài liệu ra: “Sơ yếu lý lịch của thành viên nòng cốt của bọn họ, nhất là người này, lão đại Trần Hi của họ - cũng là người cấp đại thần, cậu xem đống luận văn, còn có dự án này đi.”
Triệu Cơ Cấu bắt đầu thưởng thức, nhưng Lâm Tầm lại không nhìn: "Tớ biết luận văn và dự án của gã rồi.”
Vương An Toàn nói: "Gã còn là quán quân của ACM(*), điều này thì thôi, lúc chúng ta còn học đại học cũng giành được.
Nhưng cái này — đã từng đạt huy chương vàng của IOI(**), cái này thì cần một ít thiên phú đấy."
(*) ACM: Hiệp hội máy tính.
(**) IOI: Olympic Tin học Quốc tế.
"IOI?" Lâm Tầm: "Không cần, tớ cũng có huy chương vàng IMO."
Triệu Cơ Cấu từ phía sau vỗ bả vai Vương An Toàn một cái: "Thật xin lỗi, hồi tớ học cấp 3 cũng được huy chương vàng IOI, là chuyện mấy năm về trước rồi."
Vương An Toàn: "..."
Cậu ta: "Tớ nhớ ra rồi, có mỗi tớ là thay đổi giữa chừng."
"Nhưng cậu cũng có thiên phú hơn người," Triệu Cơ Cấu