Động tác đột ngột khiến hắn phát ra một tiếng thở dốc ngắn ngủi, bả vai dán lên lưng ghế sô pha, hắn bị đè chặt trong không gian chật hẹp giữa lưng ghế và thành ghế.
Giống một trận mưa to đột nhiên xuất hiện vào mùa hè, Đông Quân hôn hắn, rất kịch liệt, cướp đoạt không để lại chỗ trống nào, loại cảm giác này giống như gặp được một con sói mắt xanh sáng trên thảo nguyên đêm khuya, cái móng và hàm răng sắc bén dễ dàng xé đứt cổ của hắn.
Có lẽ hắn nên có một chút sợ hãi, nhưng hắn lại cảm nhận được một sự đòi hỏi cố chấp bên trong cướp đoạt, đến từ tay phải đang nắm chặt lấy bả vai hắn của Đông Quân.
Nam thần cũng sẽ có thời điểm mất bình tĩnh như vậy sao?
Hắn đưa tay ôm lấy Đông Quân, giống như vuốt lông Con Trỏ Chuột, sau đó nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh.
Cùng lúc đó hắn cũng phát hiện ra điều gì đấy, không chỉ là chính hắn.
Đến khi tách ra, hắn hơi mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
Đông Quân ép hắn nhìn mình.
“Trước đây chúng ta có quen biết sao?” Hắn nhìn Đông Quân, bỗng nhiên nói.
Ngoài cửa sổ, trời sắp hoàng hôn, trong phòng cũng tối xuống, ánh chiều tà chiếu lên mi mắt Đông Quân tạo thành bóng nhàn nhạt, cũng làm cho con ngươi của anh sáng như màu vàng kim, giống chân trời lấm ta lấm tấm lúc sắp tối.
Giọng nói của Đông Quân rất nhẹ, hơi khàn: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Lâm Tầm luồn ngón tay qua tóc Đông Quân, nhẹ nhàng vuốt, cuối cùng dừng ở trên mặt anh.
Cảm giác đã từng quen biết lại hiện ra trong lòng hắn, một loại nỗi lòng rất bình tĩnh mềm mại, giống như đây không phải ngày thứ mười ba bọn họ quen nhau, mà là mười ba năm.
Hắn thấp giọng nói: “Em cũng không biết… Cho nên chúng ta từng quen nhau sao?”
“Không biết.” Đông Quân áp lòng bàn tay lên mu bàn tay hắn, ngón tay anh luồn qua giữa ngón tay hắn, trong mắt hơi lấp lánh: “Nhưng anh rất thích em.”
Lâm Tầm mỉm cười, chôn mặt lên trên vai Đông Quân, Đông Quân ôm lấy hắn.
Bởi vì rất gần, gần như không có khe hở, hắn ngửi được mùi hương lành lạnh trên người Đông Quân.
Hắn nghĩ, trên thế giới có vừa gặp đã yêu, vậy mình và nam thần yêu nhau sau khi gặp rất nhiều lần, cũng không phải một chuyện li kì.
Nếu nhất định phải tìm hiểu nguồn gốc, vậy cũng chỉ có thể là anh vừa đẹp vừa biết viết thuật toán.
Cứ yên lặng ôm nhau một lát như thế, Con Trỏ Chuột ở bên cạnh bắt đầu kêu meo meo.
Căn cứ và tính chất và tần suất tiếng kêu, là đói bụng.
Lâm Tầm lấy thức ăn mèo cho nó, lại thêm nước.
Con Trỏ Chuột ăn, Lâm Tầm xoa đầu nó, nhìn về phía ghế sô pha, phát hiện Đông Quân vẫn luôn mỉm cười nhìn mình.
Người khác đẹp trai, cười một tiếng giống như dòng nước xuân tháng ba.
Lâm Tầm nhìn anh, nghĩ thầm, đảo ngược thời gian vài chục năm, chắc chắn người này khi còn bé là một mỹ nhân không rõ nam nữ.
Cho dù là bây giờ sau mười mấy năm, chi tiết ngũ quan vẫn còn xinh đẹp như thế, ánh mắt lại ôn nhu như vậy, lúc không tức giận quả thực là một thiên sứ cánh trắng.
Hắn đi qua, rất chân thành hỏi Đông Quân một câu — hắn luôn luôn là người phát hiện vấn đề, rồi lại giải quyết vấn đề.
Lâm Tầm: “Có phải anh bị tinh thần phân liệt không?”
Đông Quân cong mắt lên, ý cười càng nhiều hơn, Lâm Tầm suýt nữa không chống đỡ được.
Ước chừng cười năm giây sau, Đông Quân mới thu hồi ý cười, vẻ mặt trở nên nhàn nhạt lần nữa.
“Không, nhưng có đôi khi tính cách của anh sẽ không tốt lắm.” Chỉ nghe Đông Quân nói: “Anh có bác sĩ tâm lý, nhiều khi cũng sẽ khống chế lại.
Lúc nào em cảm thấy khó chịu thì phải nói cho anh biết.”
Lâm Tầm ngẩn người.
Đông Quân thật sự sẽ hắc hóa?
Nhưng mà hắn thấy việcnày cũng không tính là vấn đề gì.
“Không khó chịu.” Hắn nhìn Đông Quân, “Anh muốn chỉ trong xe hôm nay… sao? Còn có lúc em và anh gọi điện thoại hôm qua.”
Đông Quân không nói gì, cứ nhìn Lâm Tầm như vậy, giống một con mèo làm chuyện không tốt, nhưng lại không dám thừa nhận.
Anh nhìn Lâm Tầm đến bật cười.
Lâm Tầm: “Em cảm thấy không có gì.
Còn cảm thấy anh rất chân thực, bình thường anh quá giống nam thần, giống như một trí tuệ nhân tạo cao cấp.”
“Ừm.” Đông Quân trả lời hắn bằng một từ không rõ ý nghĩa, sau đó hỏi: “Không phải em thích nam thần sao?”
Lâm Tầm: “Bây giờ nhu cầu của em đã thay đổi một chút.”
Đông Quân hỏi: “Biến thành cái gì?”
Nam thần này, anh rất xấu.
Lâm Tầm bình thản nói: “Bây giờ nhu cầu là bạn trai chứ không phải nam thần.”
Đông Quân mỉm cười.
Cơm tối diễn ra rất bình thường.
Lâm Tầm lấy điện thoại ra.
Đông Quân nhấn like weibo của sư tỷ đã gây ra một trận sóng to gió lớn, dường như có người đã biết được cái tên đời thật của hắn.
Trong lòng Lâm Tầm rất bình tĩnh.
Thật sự không có cái gì.
Lý lịch của hắn chỉ là một người đứng thứ nhất, mặc kệ là so sánh về mặt nào.
Hắn không nhìn nữa, nguyên nhân chủ yếu là không muốn nhìn đống luận văn to to nhỏ nhỏ mười mấy năm qua của mình — cũng không đúng, dùng từ không hợp lí, không có nhỏ.
Một mặt khác là Kỳ Vân đang điên cuồng gửi tin nhục mạ Thường Tịch cho hắn.
Căn cứ vào lời kể của Kỳ Vân, mọi chuyện cũng xảy ra vào lúc ăn cơm tối.
Kỳ Vân muốn ăn xiên nướng, muốn Thường Tịch mua cho gã.
Thường Tịch không ăn mặn, không mua cho gã.
Kỳ Vân nói anh nhất định phải mua cho tôi.
Thường Tịch nói cậu có thể ăn cái khác.
Kỳ Vân nói tôi không ăn chay, anh đánh chết tôi cũng sẽ không ăn.
— sau đó Thường Tịch liền bắt gã ăn một hạt Tích Cốc đan, cũng tỏ vẻ cứ như vậy đi, không cần ăn gì nữa.
Như thế rất tốt, một tháng này Kỳ Vân đều không cần ăn cơm, gã đã mất đi niềm vui ăn uống ròng rã ba mươi ngày, đơn giản là tức chết.
Ngay sau đó gã bắt đầu lên án Thường Tịch — dựa theo hiểu biết của Lâm Tầm với Kỳ Vân, có lẽ gã lên án Thường Tịch không dễ nghe như vậy.
Thế là, sau khi bị tước đoạt niềm vui ăn uống, Kỳ Vân lại bị hạ chú cấm ngôn, đã mất đi niềm vui được nói chuyện, gã chỉ có thể điên cuồng bấm bàn phím điện thoại, biểu đạt sự bất mãn của gã với Lâm Tầm.
Lâm Tầm bình thản.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi chụp màn hình cho sư huynh.
Ký Nghiên Tông – Phi Hồng:???
Lâm Tầm không nhịn được bật cười.
Cười xong, cảm thấy nhiệt độ không khí quanh người hơi thấp, ngẩng đầu, thấy Đông Quân đang nhìn mình, Con Trỏ Chuột cũng đang nhìn mình.
Hắn ngoan ngoãn ăn cơm.
Ăn cơm xong phải làm việc.
Bị chuyện quỷ nước ảnh hưởng, công việc buổi chiều còn chưa làm xong, chỉ có thể chuyển đến tối.
Mà Đông Quân cũng phải xử lí công việc, hai người bọn họ một người một bàn máy tính ngồi gõ phím.
Mười giờ, sau khi giải quyết xong việc, Lâm Tầm rửa mặt, mặc áo ngủ leo lên giường.
Sữa tắm trong phòng Đông Quân khác với trong phòng khách, Lâm Tầm nhìn thấy từ “lemon” đầu tiên, sau đó là một danh từ về thực vật gì đó.
Thế là trên người hắn liền toả ra mùi chanh man mát, hắn cảm thấy có thâm ý.
Nhưng mà trên người Đông Quân cũng có.
Lúc Lâm Tầm chui vào trong chăn, Đông Quân ngồi bên giường, đeo kính, trên gối đặt một cái laptop mỏng như cánh ve, còn đang trả lời tin nhắn của ai đó.
Nam thần thật sự rất bận rộn, hai ngày nay đều như thế, hình như là Eagle tiếp tục gây sự.
Nhưng mà Lâm Tầm cũng không lo lắng, phong trào 3D lần này là do Ngân Hà bắt đầu, rõ ràng Eagle không thể bắt kịp, hẳn là sắp xuống dốc — có lẽ đây chính là nguyên nhân bọn họ chó cùng rứt giậu.
Hắn ôm lấy Đông Quân từ phía sau, đặt cằm lên vai anh.
Đông Quân cũng chuẩn bị kết thúc công việc, gập máy tính cất đi, cũng tháo kính xuống, quay người lại hôn Lâm Tầm hôn.
Ánh đèn rất mập mờ, cũng không mặc quần áo gì, chỉ có một lớp áo choàng tắm rất mỏng.
Ban ngày suýt nữa đã xảy ra chuyện ở trên ghế sô pha, thật ra Lâm Tầm cũng đã chuẩn bị tâm lý xong.
Nhưng hắn cũng không biét Đông Quân có ý gì, chỉ biết kỹ thuật hôn của mình cần tăng lên thật nhanh, như thế mới không bị đè xuống hôn đến mức chập mạch não.
Đông Quân buông bờ môi của hắn ra, dời về phía bên gáy.
Lâm Tầm đè nến hô hấp của mình, khiến cho