Đại khái là thấy tất cả mọi người đều không nói gì, cậu ta lại nhìn về phía Hồ Điệp phu nhân: “Đoàn đội của chị Điệp vẫn rất trâu bò.”
Hồ Điệp phu nhân lãnh đạm gật đầu, đi xuống cầu thang đầu tiên, giày cao gót gõ lên đất, vang vọng trong lối đi.
Nhân viên đạo cụ đứng ở cửa, lúc Thần Cơ chân nhân đi ngang qua cậu ta, cậu ta còn cố ý xem xét phù chú vờn quanh bên người chân nhân, mở miệng: “Đây là đạo cụ gì? Công nghệ cao sao? Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy, có thể giới thiệu cho tôi không.”
Thần Cơ chân nhân nói: “Không giới thiệu.”
Nhân viên đạo cụ: “…”
Cậu ta tội nghiệp bám lấy khung cửa, trên khuôn mặt toàn là khao khát với tri thức.
Lâm Tầm là người dễ sinh ra lòng đồng tình, hắn biết cảm giác hướng tới tri thức, cho nên không thể nhìn được cảnh nhân viên đạo cụ bị Thần Cơ chân nhân từ chối ở ngoài cửa, nửa đời sau đều sống trong suy nghĩ miên man về nguyên lí của mấy tấm phù chú trôi nổi này.
Hắn nói: “Sản phẩm mới của công ty bọn tôi, kỹ thuật 3D giả lập.”
Nhân viên đạo cụ kinh ngạc: “Có phổ biến không?”
Lâm Tầm bình thản nói: “Tạm thời không phổ biến, chúng tôi đang kiểm tra.”
Đôi mắt của nhân viên đạo cụ tỏa sáng: “Kiểm tra kiểu gì?”
Lâm Tầm: “Lát nữa cậu sẽ thấy được.”
Nói xong, hắn theo chân sư phụ đi qua cánh cửa sắt, vào không gian dưới đất.
Có bao nhiêu người đều đi vào hết, chỉ nghe nhân viên đạo cụ dùng giọng điệu lải nhải giới thiệu cho bọn họ.
“Nơi này chính là đại sảnh dưới mặt đất, chỗ mở tiệc, vẫn chưa cất búp bê, lát nữa mọi người đừng sợ.
Chỗ này rất rộng, mọi người chú ý đừng va vào thứ gì, cũng đừng lạc đường.” Nói xong, cuối cùng cậu ta cũng đã sờ được công tắc đèn trên tường: “Cái đèn này…”
Một tiếng bật đèn vang lên.
Không gian tối om không hề có động tĩnh gì.
“Chờ một chút.” Nhân viên đạo cụ nói: “Đèn không tốt lắm.”
Khoảng mười giây sau, một vị trí nào đó trên trần nhà, có lẽ là vị trí bóng đèn, phát ra một tiếng “Tách—”.
Tiếp theo có mấy luồng sáng mờ ảo lấp loé, sau đó lại tắt.
Ngay lúc ánh đèn loé lên, Bích Hải tiên tử bỗng nhiên “a” một tiếng.
Lão Hoắc nói: “Đèn hỏng?”
“Không đâu.” Nhân viên đạo cụ nói: “Để nó từ từ đã.”
Một đoàn người tiếp tục chờ đợi, lại mười giây trôi qua, tiếng “tách” lại vang lên, cuối cùng một cái bóng đèn trên trần nhà xi măng cũng đã sáng, ánh sáng mờ nhạt lấp loé, khiến người ta phải cảm động vì cái bóng đèn đáng thương này đang nỗ lực chiếu sáng.
Mà độ sáng này cũng rất mất mặt, giống như độ sáng màn hình điện thoại mức thấp nhất, khiến người ta đau mắt, trước mắt tất cả mọi thứ đều như có một tầng mây đen.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho người ta… giật mình.
Trong đại sảnh trống trải, thứ khiến người khác chú ý nhất là một cái bàn tiệc dài cỡ lớn, khoảng hai mươi mấy mét, bên cạnh bày biện tầm ba mươi cái ghế sắt màu trắng, có cái ghế phủ khăn ăn màu trắng, có cái ghế tung tóe vết máu, dưới ánh đèn ảm đạm có vẻ cực kì ghê rợn.
Nhưng như thế vẫn chưa tính là gì, trên mặt bàn dài có một con búp bê phủ khăn trắng, có điều cái đầu và tay chân lộ ra ngoài lại cực kì chân thực, giống như một thi thể mới chết không lâu vậy.
Phần bụng đang đắp vải trắng cũng có vết máu, bên cạnh đặt một con dao nhọn dài 30 cm nhuốm máu và một cái kéo lớn màu bạc.
Xung quanh nó là mười mấy cái đĩa bạc, có cái đựng thứ gì đó toàn máu, có cái trống không, vẫn chưa được thêm đồ ăn vào.
Nhân viên đạo cụ lại run rẩy nói: “Cái này… Đây chính là nơi đầu bếp giải phẫu người, gã dùng kéo mổ bụng người, dùng đao nhọn móc nội tạng ra, chia cho khách khứa, nội tạng là đồ ăn cấp thấp nhất, mắt… và đại não phải giữ lại, giữ lại cho vị khách nhân cao quý nhất, cho nên tạm thời người này còn chưa chết, phải nhìn thấy mình bị móc ra…”
Bích Hải tiên tử nói: “Cậu không cần phải nói kỹ càng như vậy đâu.”
Nhân viên đạo cụ: “Lúc tôi sợ hãi sẽ muốn nói nhiều.”
Bích Hải tiên tử: “Đây không phải là do cậu làm à?”
Nhân viên đạo cụ: “Tôi… Tôi cũng không biết hiệu quả lại tốt như vậy… lúc tôi làm ánh sáng vẫn rất tốt.”
Lâm Tầm nghĩ, làm một nhân viên đạo cụ, người trẻ tuổi này nên được khen ngợi, được tăng lương.
Nhưng người đến đây lại có chút buồn nôn.
Chắc chắn tố chất tâm lí của diễn viên bộ phim ma này cũng phải cực kì kiên cường.
Hắn nhìn khắp bốn phía, thấy bên trong góc toàn là cơ thể người, chỗ không tay chân thì cũng có vết máu, trên vách tường là bàn tay máu và vết cào, trên trần nhà thì có một ít ký hiệu màu đen lộn xộn không rõ, không có quy tắc, thứ không có quy tắc luôn luôn khiến người ta liên tưởng đến hỗn loạn và ác ý.
Nếu khe hở Ma Giới sinh ra ở nơi thế này, vậy cũng không hổ là khe hở Ma Giới.
Hắn đi về phía trước một bước, lòng bàn chân có cảm giác mềm mềm, cúi đầu nhìn, là một con mắt bằng nhựa.
Chỉ nghe Cô Sơn quân hỏi: “Tinh thần diễn viên của các cậu vẫn ổn chứ?”
Nhân viên đạo cụ nói: “Không tốt lắm, có ba người xin nghỉ, một người nhập viện, tất cả mọi người nói đêm nào cũng gặp ác mộng.
Bởi vì điều này mà bọn họ mắng tôi cả ngày, rõ ràng lúc bấm máy đã thắp hương…”
Cô Sơn quân nói: “Vì sao không dùng hiệu ứng?”
Nhân viên đạo cụ: “Đạo diễn của chúng tôi theo đuổi cái hoàn mỹ, ông ta nói diễn viên có thể nhờ hoàn cảnh này để nhập vai, như thế mới có hiệu quả tốt nhất, có tác dụng hơn hiệu ứng loè loẹt.”
Cũng được.
Lại nghe Tiêu Dao Tử nói: “Bắt đầu đi.”
Lâm Tầm hiểu ý, không để ý đến ánh mắt như gặp quỷ của nhân viên đạo cụ, chậm rãi mở đại trận Tinh Đấu ra.
Trên đại trận, ánh sáng vàng và ma khí quấn lấy nhau, Lâm Tầm điều chỉnh hướng của quyển trục, quan sát ba giây, nói: “Bên trái đằng trước có ma khí nặng nhất.”
Tiêu Dao tử lấy một thứ màu trắng ra, đặt vào tay hắn: “Căn phòng quá lớn, dùng cái này, chúng ta đều có thể nghe được.”
Lâm Tầm còn tưởng rằng là pháp khí phóng đại âm thanh gì cơ, nhưng tập trung nhìn vào, đây lại là một cái loa lớn giản dị.
Bên trên loa còn có một cái nút, hắn nói thầm chẳng lẽ là Tiêu Dao tử tiền bối lấy được từ chỗ bán dưa trên núi Thanh Thành.
Sau đó căn cứ vào tâm lý thăm dò, Lâm Tầm ấn cái nút một, bên trong loa đột nhiên truyền ra âm thanh vang dội: “Ba đồng một cân táo, năm đồng hai cân, mười đồng ba cân—”
Được thôi, không phải bán dưa, là bán táo, toán học không tốt lắm.
Hắn thản nhiên tắt đi, sau khi cẩn thận quan sát một cái nút khác, thay đổi hình thức phóng to âm thanh.
Lúc này, ánh mắt của nhân viên đạo cụ từ ngơ ngác biến thành nhìn đồ đần.
Chỉ thấy lão Hoắc lặng lẽ đi đến phía sau cậu ta, đập một lá