Lâm Tầm duy trì cảnh giác trở về.
Sau khi được đặt nằm ngang an lên ghế sô pha, hắn ngửa đầu nhìn Đông Quân: “Em cảm thấy không đúng.”
“Hửm?” Đông Quân phát ra một tiếng giọng mũi rất nhẹ: “Không đúng chỗ nào?”
“Bạn trai sẽ không ném em ở đại sảnh bệnh viện.” Lâm Tầm chân thành nói, “Nhưng cũng sẽ không đánh gãy chân em.”
Hắn đã nhìn thấy trong mắt Đông Quân có ý cười.
Sau đó, Đông Quân bỏ Con Trỏ Chuột vào lòng hắn, nói: “Nghe lời.”
Nhìn qua có vẻ như đang nói với Con Trỏ Chuột, nhưng Lâm Tầm cảm thấy là nói với mình, hắn thấy không lành.
Bác sĩ cho phun sương giảm đau, Đông Quân ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt chân hắn lên đầu gối mình, mở phun sương phun từ đầu gối đến chân mắt cá chân mấy lần, từng hơi lạnh thấm vào da.
Thuốc mà Bích Hải tiên tử cho hắn là để lưu thông máu, cho nên hơi nóng, bây giờ lại thêm một tầng lạnh, Lâm Tầm khó mà hình dung cảm giác này.
Nhưng hiệu quả của bình phun sương này cũng rất nhanh chóng, ý lạnh khiến đau đớn giảm đi không ít.
Từ bệnh viện trở về tốn nửa giờ, trong nửa giờ này, máu trong người tuần hoàn mấy lần, những chỗ ứ đọng cũng tranh nhau giảm bớt đi.
Bây giờ đang là hoàng hôn, ánh nắng đẹp đẽ, hình như có thứ gì đó chuyển động trong không khí.
Đông Quân mặc đồ màu đen.
Chân của hắn đặt lên trên, màu da trắng nõn, bên trên có mấy vết tím tái.
Lâm Tầm cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, vậy mà cảm thấy khung cảnh này hơi sắc tình, nhất là Đông Quân còn đặt ngón tay thon dài đẹp mắt lên trên đầu gối hắn.
Lúc đang bóp chết ý nghĩ này, bỗng nhiên nghe Đông Quân nói: “Chân của em đúng là rất xinh đẹp.”
Anh vừa dứt lời, Con Trỏ Chuột đã đi đến bên cạnh chân Lâm Tầm, duỗi móng vuốt ra thử đẩy đẩy vết bầm lớn nhất trên chân hắn.
— sau đó bị Đông Quân xách gáy, lưu đày xuống sàn nhà.
Con Trỏ Chuột hung dữ “meo” một tiếng với Đông Quân, rồi lạch bạch chạy đi.
Lâm Tầm cười: “Anh làm người ta tức giận rồi.”
Đông Quân nói: “Mỗi lần nó bị cho ở nhà một mình, sẽ rất dễ tức giận.”
Lâm Tầm: “Con Trỏ Chuột đúng là thích ở cùng anh.”
Đông Quân không nói gì.
Lâm Tầm thu hồi ánh mắt nhìn bóng lưng Con Trỏ Chuột, nhìn về phía Đông Quân.
Có lẽ là do khuất bóng, đôi mắt của Đông Quân rất sâu — vốn dĩ màu con ngươi của anh rất đen, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, sự tương phản càng thêm mãnh liệt.
Anh cũng hơi đè thấp giọng: “Một mình em ở bên ngoài, anh cũng sẽ không vui.”
Lâm Tầm giơ hai tay lên với Đông Quân.
Đông Quân hiểu ý, nghiêng người sang.
Lâm Tầm ôm lấy anh, hôn một cái lên tóc mai bên tai, nói: “Đừng tức giận nha.”
Đông Quân: “Vì sao em lại thành thạo thế?”
Lâm Tầm: “…”
Rất tốt, anh đang hỏi điều mà em muốn hỏi.
Lâm Tầm: “Em… Thiên phú tương đối tốt.”
Hắn không tiện chuyển động, thế là bữa tối được giải quyết ở phòng khách.
Hắn ngồi gần Đông Quân, sau khi ăn xong lại dựa vào anh một lát, Đông Quân liền dùng tư thế này bế hắn lên dễ dàng.
Lâm Tầm nghĩ đúng là Đông Quân phải trở thành phương tiện giao thông của hắn mấy ngày nay.
Nhưng lúc đi đến đầu bậc thang, hắn vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hắn lại nghĩ tới lúc đi học, Cơ Cấu là người da trắng, là người giỏi đánh nhau nhất trong ba người bọn họ, nhưng nếu bảo cậu ta bê bình nước lên tầng sáu, cậu ta sẽ phải gào nửa ngày.
Huống chi một người đàn ông trưởng thành nặng hơn một bình nước nhiều.
Hắn không mập, nhưng cũng không gầy, thể trạng rất bình thường, nên cũng có thể trọng bình thường, Đông Quân muốn ôm hắn đi ba tầng, hắn cảm thấy vẫn không quá thỏa đáng.
Thế là hắn nói: “Em cảm thấy em có thể nhảy được.”
Đông Quân: “Em đang nói cái gì?”
“Không phải em đang chất vấn anh.” Lâm Tầm nói, “Em sợ làm nam thần của em mệt.”
Đông Quân: “Ồ.”
Anh quay người.
Lâm Tầm trông thấy một cái thang máy đối diện.
Lâm Tầm: “…”
Lâm Tầm: “Xin lỗi, là em không có kiến thức.”
Đông Quân quay đầu hôn hắn một cái.
Lâm Tầm không nói gì nữa.
Về đến phòng, Con Trỏ Chuột vốn đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi vào liền lập tức chạy vào phòng cất quần áo không để ý tới nữa.
Đông Quân ngồi lên