Phong cảnh trên đường rất đẹp, không khí không tệ, chỉ là sắc trời hơi u ám.
Mục đích là một trang viên tư nhân, không rõ chiếm diện tích bao nhiêu, bởi vì Lâm Tầm không thể nhìn thấy đầu cuối.
Chủ nhân trang viên là người quen.
Bác sĩ khám chân cho hắn.
Câu nói đầu tiên của bác sĩ là: “Khôi phục thế nào rồi?”
Lâm Tầm nói: “Có thể đi.”
Bác sĩ: “Lúc đi có đau không?”
“Không.” Lâm Tầm: “Chỉ có lúc hoạt động nhiều sẽ thấy hơi đau.”
“Khôi phục rất nhanh.” chỉ nghe bác sĩ nói, “Nhưng vẫn phải chú ý một chút, không được chạy, không được nhảy, không được leo cầu thang, cũng không được quỳ, phải chú ý nặng nhẹ.”
Ba cái trước còn có thể hiểu, nhưng vì sao lại nhắc đến quỳ?
Lâm Tầm vừa mới thấy khó hiểu, đã phát hiện bác sĩ không nhìn hắn, mà nhìn Đông Quân.
Lâm Tầm: “…”
Trong mắt Đông Quân không có cảm xúc gì cẩ, thản nhiên nói: “Được.”
Bác sĩ dẫn bọn họ đi vào trong.
Trên đường, Lâm Tầm đã biết được mục đích đến đây hôm nay từ Đông Quân.
Là bác sĩ mới mua được trang viên tư nhân này — không thể không mời mấy người bạn thân thiết đến tụ tập.
Cho nên, Đông Quân và bác sĩ đúng là bạn bè — mặc dù Lâm Tầm không biết vì sao người đàn ông có quan hệ xã giao cực kì đơn giản trong truyền thuyết lại có quan hệ với bác sĩ, nhưng ngẫm lại cách giao lưu của giai cấp tư sản không giống mình, nên cũng hiểu được.
Đông Quân nhắc đến bác sĩ, cũng giới thiệu tính cách của bác sĩ này.
Bác sĩ là một người có lý tưởng cao thượng, tiếp nhận giáo dục hàng đầu, sau đó về nước, dấn thân vào bệnh viện bận rộn nhất, lập chí muốn phổ độ chúng sinh.
Nhưng hắn ta không thể thực hiện nguyện vọng, bởi vì hắn ta cực kì mẫn cảm, hơn nữa năng lực chung tình còn rất mạnh, đến mức còn thấy có chung bệnh với bệnh nhân, bệnh nhân đau đầu, hắn ta cũng sẽ đau đầu, bệnh nhân đau gan, hắn ta cũng thấy đau gan, cho nên ngày nào hắn ta cũng đều không thoải mái — hắn ta không thể không nghi ngờ mình có đủ loại bệnh tật, chẳng những không thể cất bước theo Hippocrates(*), ngược lại thành bệnh tâm thần.
(*) Hippocrates là cha đẻ của Y học và là người thầy thuốc vĩ đại nhất lịch sử thời Hy Lạp cổ đại.
Lúc ở trong khoa, hắn ta nghi ngờ mình có ký sinh trùng, sau khi đến khoa thần kinh, hắn ta bắt đầu cho rằng trong đầu mình có khối u, sau một thời gian ở khoa da liễu, mỗi một lỗ chân lông trên người đều có thể khiến hắn ta cảnh giác — chứ đừng đề cập đến trên thế giới còn có rất nhiều nghi nan tạp chứng mà y học căn bản không thể giải quyết được, hắn ta sống trong nghi ngờ vô tận.
Về sau, cuối cùng người này đã yên tĩnh mấy năm, bởi vì hắn ta đến khoa phụ sản.
Sau khi dừng việc nghi ngờ mình có bệnh, vốn dĩ hắn ta có thể thực hiện nguyện vọng từ nhỏ của mình, trở thành một bác sĩ ưu tú mà cao thượng — nếu như hắn ta không kết hôn sinh con, rồi lại bắt đầu nghi ngờ người bên cạnh mình.
Cuối cùng, hắn ta bị người yêu không thể nhịn được nữa xách về nhà, mọi người ép hắn ta trở về kế thừa gia nghiệp, nhưng hắn ta thề sống chết không theo, cuối cùng ai cũng đều nhường một bước, hắn ta trở thành bác sĩ tư nhân cao cấp, mỗi tháng đều có số lượng bệnh nhân cố định, cuối cùng cũng không còn phải lo âu suốt ngày nữa.
Bác sĩ không còn lo nghĩ nắm tay vợ, cười tủm tỉm dẫn bọn họ ngồi xuống cái bàn trong đình viện.
Trên bàn đã có mấy người, Lâm Tầm thấy một người trong đó rất quen.
Tiến sĩ Simpson, người phụ trách sở nghiên cứu thần kinh sinh vật nổi tiếng kia.
Ông ta là một người đàn ông trung niên gầy gò lịch thiệp, tóc bạc, mắt xanh xám, rất hiền lành, giống như là nhìn thấu tất cả.
Đông Quân giới thiệu cho hắn, ngoại trừ tiến sĩ Simpson ra, mấy người khác cũng đều có liên quan đến sở nghiên cứu.
“Rất hân hạnh được biết cậu.” Tiến sĩ Simpson bắt tay với Lâm Tầm, ông ta còn chưa thạo tiếng Trung lắm, giống như Cơ Cấu lúc còn chưa hoàn toàn quen với ngôn ngữ này.
Lâm Tầm: “Tôi cũng rất vui có thể gặp được ông… Tôi đã xem qua công trình nghiên cứu của ông.”
Tiến sĩ Simpson cười: “Rất vinh hạnh.”
Sở nghiên cứu thần kinh sinh vật Simpson có liên hệ rất mật thiết với Ngân Hà — trong việc thiết kế “Quả Hạch”, những dòng điện thần kinh siêu nhỏ tiếp xúc với cơ thể chính là kiệt tác của bọn họ, trong buổi họp báo về Quả Hạch, Đông Quân đọc xong lời giới thiệu, ngay sau đó là tiến sĩ phát biểu.
Không thể bỏ qua được cống hiến của vị học giả tuổi gần năm mươi này cho Quả Hạch, chuyển hoá động tác của người thành tín hiệu trong thế giới ảo, một thành quả kinh người.
Bác sĩ ngồi xuống trước bàn: “Sáu tháng cuối năm tôi sẽ được hợp tác với tiến sĩ, hôm qua mới nhận được lời mời, liền kích động đến mức mãi mà không thể ngủ ngon.”
Tiến sĩ Simpson dang tay: “Xin lỗi, Lin đề cử cậu với tôi quá không khéo.”
Lâm Tầm nhíu mày, hắn nghe thấy một âm điệu quen thuộc, tiếng anh của từ “Lâm”, trước kia Cơ Cấu hay gọi hắn như thế, nhưng với ngữ cảnh giờ bây hiển nhiên không phải để chỉ Lâm Tầm.
Lại thấy bác sĩ nhìn về phía Đông Quân, nhún vai: “Hình như mấy ngày nay cậu rất nhàn.”
Đông Quân nhìn Lâm Tầm, khẽ cười: “Tôi xin nghỉ.”
“Mấy ngày nay toàn là tin tức về cuộc chiến giữa Ngân Hà và Eagle.” Từ lúc bắt đầu bác sĩ vẫn chưa ngừng cười, “Ngay cả mấy tờ báo lá cải cũng bị cậu chiếm mất, cậu xin nghỉ đúng lúc đấy.”
Đông Quân dường như không thèm để ý, chỉ nói: “Tôi có chuyện quan trọng hơn.”
Chỉ thấy tiến sĩ Simpson nhìn về phía Lâm Tầm: “Gần đây hai người đang hợp tác?”
Lâm Tầm gật đầu: “Đúng thế.”
Có vẻ tiến sĩ Simpson rất hứng thú: “Tôi rất hiếu kì với nội dung dự án của các cậu.”
Lâm Tầm nói: “Là một động cơ thông minh.”
“Động cơ.” Tiến sĩ Simpson nhắc lại một lần, “Engine?”
Lâm Tầm gật đầu.
Tiến sĩ Simpson nói: “Tôi rất ít khi được nghe thấy danh từ này.”
Ông ta hơi mở to mắt: “Hai người là một đoàn đội rất nhỏ, ý tôi là — có vẻ nó là một công trình khổng lồ.”
“Nếu nói về chức năng, nó là một hệ thống thông minh có thể thống kê các quyền hạn quản lý trong giao diện chức năng.” Lâm Tầm giới thiệu, “Bản thân nó cũng không có chức năng đặc biệt, chỉ là lấy tin tức có thể lấy, sau đó căn cứ vào quy tắc nhất định để quản lý thứ mà mình có thể quản lý.”
Tiến sĩ giơ điện thoại lên, hỏi: “Vậy nó cùng khác với Siri của tôi ở chỗ nào?”
Một vấn đề rất trực quan.
Lâm Tầm nói: “Nó không cần ra lệnh.”
“Wow.” Tiến sĩ phát ra tiếng cảm thán, “Tôi có thể hiểu động cơ thành đại não không?”
Lâm Tầm: “Đúng là như thế.”
Tiến sĩ Simpson trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng chúng tôi đều biết đến bây giờ, trí tuệ nhân tạo luôn là một trò lừa bịp.”
Vài người khác đều mỉm cười.
Lâm Tầm cũng cười: “Đúng thế.”
Tiến sĩ Simpson nói: “Có phải Lạc Thần của cậu cũng là một… trò lừa được tạo ra từ thống kê công việc cỡ lớn không?”
“Tôi không biết.” Lâm Tầm nói, “Nhưng là một người hiểu rõ cấu tạo của nó, tôi cho rằng nó so khác những hệ thống thông minh khác.”
Tiến sĩ Simpson lại kinh ngạc: “Tôi có thể hỏi vì sao cậu lại cho rằng như vậy không?”
Lâm Tầm mấp máy môi, sau đó cười: “Có lẽ việc này liên quan đến bí mật thương nghiệp.”
Tiến sĩ cao giọng cười to: “Vậy tôi sẽ chờ mười ngày sau.”
Lâm Tầm: “Mong rằng sẽ không để ông phải thất vọng.”
Cuộc trò chuyện này xem như đã kết thúc, sau đó rất nhiều người đến nói chuyện với Đông Quân, nhưng mà bọn họ đều để ý đến Lâm Tầm, dường như có rất nhiều câu không hỏi hết được vậy.
Đúng là bọn họ rất thân thiết, lúc Lâm Tầm nói chuyện với người khác còn giương mắt lên nhìn Đông Quân, trông thấy anh đang nhìn mình chằm chằm.
Đây là thái độ rất nghiêm túc, giống như… mình đã được Đông Quân thừa nhận là người vô cùng quan trọng, Lâm Tầm nghĩ.
Ít ra, nếu như bỗng nhiên hứng khởi đi tìm một người hợp khẩu vị, yêu đương giết thời gian, chắc hẳn sẽ không chính thức giới thiệu hắn cho bạn bè thế này.
Hắn và Đông Quân đều không có phụ huynh, đúng là chỉ có thể đi gặp bạn bè.
Nhưng mà mặc dù bọn họ đều rất thân thiết, nhưng muốn ứng xử hết cũng rất đau đầu — đã lâu rồi Lâm Tầm không phải xã giao nhiều như thế.
Có lẽ Đông Quân biết điều này, nói với bác sĩ rằng tôi và Lâm Tầm đi thăm nhà một chút.
Bác sĩ vui vẻ nói được, lại hỏi có cần quản gia không, kết cấu căn nhà có chút phức tạp, sẽ bị lạc đường.
Nói xong thì lại nói, à, không cần đâu, bình thường trí nhớ của các cậu đều là kiểu camera chạy bằng cơm rồi.
Hai người bọn họ liền rời đi.
Cả căn nhà đã được thiết kế lại, rất nghệ thuật, phần lớn là màu trắng, đường nét không theo quy luật nào, có một vài thứ rủ xuống từ trần nhà, trang trí trừu tượng, Lâm Tầm có thể miễn cưỡng thưởng thức một phần mười.
Nhưng mục đích chủ yếu của hắn không phải là thưởng thức.
Hắn chỉ muốn lẳng lặng.
Hắn cảm thấy Đông Quân cũng muốn lẳng lặng, dù sao nam thần là đoá hoa lạnh lùng chứ không phải đóa hoa giao tiếp.
Thế là hắn đứng trước lan can sau phòng, trước bãi cỏ một lát.
Đông Quân: “Không vui?”
Lâm Tầm xoay người sang đối mặt với anh: “Em thấy hơi… hoang mang.”
Rèm cửa tuyết trắng bị gió thổi bay, cực kì nhẹ nhàng, giống như tản ra khắp bầu trời, chen vào giữa hắn và Đông Quân.
Đông Quân đẩy ra, nói: “Em đang suy nghĩ lời của