Ngoài hành lang không có vật gì.
Lâm Tầm dùng Thiên Nhãn Thuật trong vô thức, chỉ thấy một chuỗi mã nguồn nhanh chóng lướt qua trong hư không, biến mất ở góc tầm mắt, hắn bước nhanh đến đó, ngón tay chạm vào lan can, trông thấy một bóng đen đang nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang, tốc độ cứ như muốn chạy thoát thân, thậm chí còn để trong lòng hắn một cảm giác không chân thật.
Hắn không rõ ràng đây có phải là ảo giác của mình hay không.
Một cái tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai hắn.
Cảm giác rất quen thuộc, không khiến hắn phải cảnh giác, là Đông Quân.
Đông Quân hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, vẫn mở miệng hỏi: “Vừa rồi anh… có thấy thứ gì đó bay qua chỗ này không?”
Đông Quân nhíu mày lại.
Lâm Tầm: “Một cái… bóng đen.
Bay rất nhanh.”
“Không có.” Đông Quân nói: “Em nhìn thấy? Hệ thống an ninh không cảnh báo.”
Lâm Tầm không nói tiếp nữa.
Cho đến bây giờ, tất cả ma vật mà hắn nhìn thấy đều đến vì hắn, còn chưa gặp được cái nào vừa đối mặt đã chạy.
Hắn nhìn đến cuối cầu thang xoắn ốc, kết cấu rất lơ lửng nối liền mấy tầng từ trên xuống dưới, phía có lẽ dưới là hầm đỗ xe, cũng có thể là hầm rượu hoặc là cái gì khác.
Đông Quân đi đến bên cạnh hắn.
Nếu Đông Quân không thấy gì cả, Lâm Tầm cũng không muốn để thứ đồ quái lực loạn thần này quấy rầy nhận thức của anh, vì vậy nói: “Chắc là ảo giác, có thể là nơi này quá quạnh quẽ.”
Đông Quân nói: “Gần đây không nghỉ ngơi tốt?”
Lâm Tầm lắc đầu: “Không phải anh canh em ngủ à.”
Đông Quân: “Vừa rồi phản ứng của em rất lớn.”
Đúng là phản ứng rất lớn.
Lâm Tầm nhớ rất rõ một màn kia, trên sàn nhà có bóng của hắn, mà vào lúc ấy, một thứ màu đen bỗng nhiên ập đến phía sau cái bóng, là có cái gì đó chuẩn bị tấn công từ sau lưng hắn — đương nhiên phản ứng trong vô thức của hắn là quay người nghênh chiến, sau đó ra ngoài xem xét tình huống.
Nhưng mà đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, hàng động này ở trong mắt Đông Quân đúng là rất kỳ quái.
Mà Đông Quân nói anh không nhìn thấy cái gì.
Điều này có thể hiểu được, Đông Quân không phải người tu tiên.
Nhưng mà đồng thời, thế mà hệ thống cũng không nhúc nhích y như chết, phải biết hệ thống rất tích cực tuyên bố nhiệm vụ, bình thường chỉ cần ma vật thò đầu ra, âm thanh máy móc sẽ lập tức vang lên, giao nhiệm vụ cho hắn.
Thật sự là ảo giác?
Nhưng đúng là nơi này cũng không hề bình thường.
Được rồi, Đông Quân vẫn còn đi theo, cũng không tiện xuống dưới xem xét.
Lâm Tầm cảm thấy bây giờ mình rất giống con quỷ trong truyện liêu trai, giấu giếm một bí mật gì đó, phải nghĩ trăm phương ngàn kế để che giấu thân phận của mình, không muốn để Đông Quân phát hiện mình không phải là người bình thường.
Hắn chớp mắt, muốn dời đề tài đi.
Đông Quân lại nhìn xuống theo ánh mắt hắn.
Trong căn nhà yên tĩnh, không biết có gió thổi từ cái cửa sổ nào tới, những tiếng vù vù quanh quẩn.
“Hơi đáng sợ.” Lâm Tầm nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Đông Quân quay người đi đến một bên hành lag, Lâm Tầm đuổi theo, vừa đi vừa nhìn bóng lưng Đông Quân.
Đông Quân không truy đến cùng vấn đề kia, hắn cho rằng anh sẽ hỏi.
Có rất nhiều chuyện hôm nay đều vô cùng kì quái.
Thật ra trên người Đông Quân có rất nhiều thứ, hắn cũng không truy đến cùng.
Hắn lặng lẽ cong khóe môi.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Đông Quân xoay đầu lại.
Đông Quân nói: “Em đang cười cái gì?”
Lâm Tầm nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt: “Em thấy anh đẹp trai.”
Đông Quân nhàn nhạt quét hắn một cái, đưa tay đỡ hắn xuống tầng.
Ánh nắng trên bãi cỏ rất tốt, Lâm Tầm cảm thấy vừa rồi mình bị dính một hơi lạnh quỷ dị ở trong phòng, bây giờ đã bị mặt trời bên ngoài triệt tiêu hết.
Khu vực tụ tập chia làm rất nhiều bàn nhỏ, bác sĩ và tiến sĩ Simpson ngồi cùng một chỗ, bên cạnh là bạn đồng hành của bọn họ.
Lâm Tầm yên lặng đứng xem, cảm giác những người này biến buổi tụ tập thành hội nghị học thuật cấp cao.
Đông Quân không tập trung vào chuyện này, chỉ một lòng cho hắn ăn, ngẫu nhiên mới nói một hai câu.
Nội dung mà bọn họ nói chuyện là sáng tạo ra Quả Hạch 2.0.
Khác với phiên bản 1.0 chuyên tập trung vào trò chơi, giá cả hơi đắt đỏ, 2.0 sẽ chia làm mấy lĩnh vực chuyên nghiệp, với điều kiện tiên quyết là cắt giảm một phần hiệu quả thị giác và trải nghiệm, giảm chi phí xuống trên phạm vi lớn để có thể mở rộng ra.
Một lĩnh vực trong đó là chữa bệnh — trên thế giới có rất nhiều bệnh nhân không có cách nào di chuyển hoặc là bị bệnh liệt giường nhiều năm, sau khi vào Quả Hạch, có lẽ bọn họ có thể thử trải nghiệm cuộc sống của người bình thường trong thế giới giả lập.
Mà một vài số liệu hiện có cho thấy, não người và tín hiệu thần kinh tay chân có thể chuyển đổi với máy nhận tín hiệu của Quả Hạch, cũng sẽ kích thích cơ quan này với một trình độ nhất định — có lẽ sẽ có ý nghĩa chữa bệnh trọng đại.
Đây đúng là ý nghĩa trọng đại, nhưng cũng rất khó.
Quả Hạch 1.0 có thể chuyển đổi hoạt động của con người ở trong đầu thành động tác trong thế giới giả tưởng, cũng không phải chỉ dựa vào việc đọc được tín hiệu thần kinh của não người, hoặc có thể nói là chỉ có một phần tư là dựa vào việc đọc não, ba phần tư còn lại là bắt giữ tín hiệu cử động của tứ chi, cả hai tăng theo cấp số cộng, sẽ có thể chuyển suy nghĩ của người sử dụng vào trong thế giới ảo gần như hoàn mỹ.
Nhưng nếu nằm Quả Hạch là một người bệnh liệt cả người thì sao?
Cho nên, Quả Hạch 2.0 phải khắc phục nan đề về kỹ thuật, chính là làm thế nào để “đọc não” tường tận.
Lâm Tầm ngồi nghe