Editor: Jolie Phạm
"Chào buổi sáng.
" Lâm Khinh ngoảnh mặt đi, có chút lắp bắp nói.
"Chào buổi sáng.
" Lạc Dĩ Hành đứng trước mặt cô, duy trì khoảng cách xã giao, nhìn người trước mặt, trầm giọng hỏi: "Mình đã mang đồ tới cho cậu, bây giờ cậu muốn lấy luôn không?"
"Lại làm phiền cậu rồi, cậu đặt ở đây là được, lát nữa mình sẽ lấy.
" Lâm Khinh nghĩ tới chuyện quan trọng, hơi lùi về phía sau, cau mày nói: "Cậu vào ngồi trước đi, đứng lâu như vậy không tốt cho chân.
"
"Không sao đâu, mình biết mà.
" Lạc Dĩ Hành lắc đầu từ chối, nhìn về phía cô với ánh mắt mà cô cũng chẳng rõ đang chứa đựng cảm xúc gì.
Ngón tay ở bên người cọ vào nhau, lời nói còn dịu dàng hơn so với ngày thường: "Tối nay cậu có rảnh không?"
"Hả? Có, sao vậy?"
"Mình có thể mời cậu ăn tối được không?"
"Hả?" Lâm Khinh bất ngờ nhìn Lạc Dĩ Hành.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi cô, dù chỉ là cùng nhau ăn tối.
Có lẽ sau những gì xảy ra đêm qua, chỉ cần một yêu cầu nho nhỏ cũng khiến tim cô đập mạnh.
Cô thậm chí vừa mới xem anh như một người bạn thì đã lập tức chủ động phá vỡ mối quan hệ này một lần nữa.
Lâm Khinh thực sự không có thói quen thay đổi, đặc biệt là những mối quan hệ dính dáng đến tình cảm.
Đối mặt với Lạc Dĩ Hành một lần nữa nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
"À, được chứ, đương nhiên là được rồi.
" Cô hơi lùi lại, nhưng không để ý Lạc Dĩ Hành cũng tiến về phía trước một bước.
Đôi mắt anh theo sát nhất cử nhất động của cô, mỗi khi cô lùi lại, bản năng anh lại muốn di chuyển theo.
Từ lúc nhìn thấy cô, anh cứ mơ những giấc mơ không tưởng.
Dù biết là không thể nhưng anh vẫn muốn thử.
Nhưng hôm nay xem ra anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Thu lại những suy nghĩ đó, Lạc Dĩ Hành đứng tại chỗ im lặng lùi lại.
"Coi như bồi thường trước đây cho cậu.
"
"Nào có chuyện mời mình đi ăn cơm mà bồi thường cho cậu.
" Lâm Khinh mỉm cười, bầu không khí khó xử tiêu tan đi phân nửa, cô xua tay nói: "Tối nay mình sẽ chiêu đãi cậu, đừng từ chối, trong lòng mình sẽ cảm thấy không thoải mái.
"
Những lời định nói ra đều bị chặn lại, khoé miệng Lạc Dĩ Hành cong lên đồng ý.
Giữa bình tĩnh và thất vọng, anh vẫn chọn vế đầu tiên.
Trước khi đi, anh lấy gấu bông lớn trong cốp xe ra, đặt ở trước cửa bệnh viện, lên xe dưới tiếng Lâm Khinh không ngừng bảo anh ngồi xuống.
"Tan làm mình sẽ tới đón cậu, địa điểm đến lúc đó lại tính, được không?" Lạc Dĩ Hành nâng kính xe lên, chỉ để lộ ra một bên mặt.
Ánh mặt trời chiếu xuống khiến nửa khuôn anh được phác hoạ rất đẹp, Lâm Khinh chớp chớp mắt gật đầu.
Nhìn anh rời đi, cô đứng tại chỗ thêm một lúc mới che trái tim đang cố gắng bình tĩnh, xách gấu bông đi vào.
"Bác sĩ Lâm! Nói thật cho tôi biết đi? Người đứng trước cửa có phải là bạn trai của cô không?" Trần Ý đã sớm mai phục ở cửa, thấy cô đi vào mới nhảy tót ra, trên mặt đầy vẻ hóng hớt.
"Bạn trai nào, cô nghe đâu ra thế?" Lâm Khinh có chút dở khóc dở cười vỗ đầu cô ấy.
"Không phải là do mình thấy hai người thân thiết như vậy sao.
" Trần Ý che lại chỗ bị đánh, nhìn qua có chút đau lòng, sau đó bản tính lại nổi lên: "Bác sĩ Lâm, dáng vẻ của người kia còn rất giống Lạc tổng, này, thật sự cậu không tính toán nắm lấy sao? Mình thấy hai người có khả năng đó.
"
Lâm Khinh đứng tại chỗ nhướng mày, nhìn dáng vẻ hưng phấn bừng bừng của cô ấy, một tay cô đút túi, tay còn lại lập tức đánh tới.
"Đó chính là Lạc tổng của cậu.
" Cô ném lại những lời đó rồi quay người rời đi, cuối cùng lại sợ bị hiểu lầm, bỏ thêm một câu: "Nhưng mà chỉ là một cái giúp đỡ nhỏ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, quan hệ bạn bè.
"
Nói xong liền xoay người rời đi, người phát ngốc tại chỗ cũng chuyển từ Lâm Khinh sang Trần Ý.
Nói ra mọi chuyện còn hơn giấu diếm.
Huống hồ Trần Ý là người mà cô có thể tin tưởng.
Mắt nhìn người của cô vẫn khá tốt.
Mang theo gấu bông, Lâm Khinh vào phòng bệnh chưa bao lâu đã lập tức bắt đầu chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Trình Hi hôm nay.
Ca phẫu thuật khá nguy hiểm, trong quá trình còn nguy hiểm hơn những gì bọn họ nghĩ, tình hình thực tế còn nghiêm trọng hơn so với những gì đã lường trước, mỗi một bước đều phải được cẩn thận tiến hành.
Từ ngày tới đêm, mồ hôi trên trán cô đã lau không biết bao nhiêu lần, cả người cũng bắt đầu mềm nhũn, nhưng chỉ dựa vào hơi thở để chống đỡ.
Bảy giờ tối, ca phẫu thuật của Trình Hi rốt cuộc cũng kết thúc.
Tình hình vẫn không khả quan, khi Trình Hi bị đẩy ra trên mặt đã sớm không còn huyết sắc.
Quá trình phẫu thuật rất gian nan, thậm chí đến phút cuối, tình hình nghiêm trọng đến mức phải mời Tống Thành đến mới miễn cưỡng xem như thành công.
Nhưng Trình Hi vẫn còn một nửa tỉ lệ không qua nổi đêm nay.
Lúc Lâm Khinh thay quần áo, Trình Hi đã được đưa vào ICU.
Cách tấm kính, Lâm Khinh đứng bên ngoài phòng bệnh, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Ngay từ đầu cô đã biết Trình Hi không có nhiều hy vọng, làm bác sĩ có thành công cũng sẽ có thất bại.
Học ngành y là đi ngược lại ý trời, nhưng trước nay cô vẫn chưa thể chấp nhận những thất bại đó.
Cô nắm chặt bàn tay, bên tai truyền tới âm thanh mẹ Trình Hi nhỏ giọng nức nở.
Lâm Khinh nghiêng đầu nhìn, người mẹ khá trẻ nhưng chỉ trong mấy ngày đã có vài sợi tóc bạc.
Cô lấy tay che miệng, giống như sợ mình quấy rầy nhưng thân thể cũng hơi run lên.
Rất nhanh đã đến tám giờ, cô và Lạc Dĩ Hành hẹn nhau tám giờ rưỡi.
Lâm Khinh lấy điện thoại ra, đang muốn nói với Lạc Dĩ Hành đổi lúc khác, nhưng máy ICU lại đột nhiên thông báo nhịp tim của Trình Hi đã ngừng đập.
Ngay lập tức mọi người đều cảnh giác.
Lâm Khinh không thể quan tâm tới chuyện kia nữa, sốt ruột hoảng hốt chạy theo nhân viên cấp cứu, thay bộ vô khuẩn rồi đi vào phòng.
Đến tám giờ rưỡi Trình Hi vẫn đang cấp cứu.
Lại thêm một giờ tới chín giờ rưỡi.
Trình Hi đã qua đời.
Bệnh viện luôn tràn ngập sự sống và cái chết, những cảm xúc vô cùng mâu thuẫn phát sinh ở mọi nơi, bi thương hay hạnh phúc không ngừng diễn ra.
Kể từ khi trở thành bác sĩ, Lâm Khinh đã học cách kiểm soát cảm xúc của mình, cô nghĩ rằng mình có thể kiểm soát tốt cảm xúc của bản thân, nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể kiểm soát được chúng.
Nhưng cô không có thời gian để đau buồn, còn nhiều việc đang chờ cô làm.
Người thông báo cho cha mẹ