Editor: Jolie Phạm
Beta: Jolie Phạm
Ấn tượng của Lâm Khinh về các đạo diễn lớn bị ảnh hưởng bởi một số bộ phim truyền hình, là hình tượng nghiêm khắc, ít nói, ít cười.
Nhưng tính cách của Thẩm Lực lại khác xa với những gì cô nghĩ.
Chương trình "Thứ Sáu May Mắn" không chỉ có những tràng cười sảng khoái mà còn được chú ý nhờ những điểm nóng.
Đáng giá nhất chính là những phân cảnh ấm áp, được bộc lộ một cách tự nhiên không hề lộ ra vẻ giả tạo.
Tưởng rằng chương trình như vậy đạo diễn không nghiêm khắc ít nói thì cũng nhiều tâm tư.
Kết quả Thẩm Lực không ngừng nói giọng phương Bắc, nói chuyện thoải mái, không hề tự cao, lập tức rút ngắn khoảng cách giữa ông và Lâm Khinh.
Thẩm Lực giải thích ngắn gọn về những tiết mục có trong chương trình cho Lâm Khinh, nói xong liền vô tình thay đổi chủ đề.
Từ việc quan tâm tới cuộc sống Lâm Khinh rồi cuối cùng quan tâm đến đời sống tình cảm của cô.
"Tiểu Lâm à, chú biết bác sĩ rất bận, nhưng cháu ưu tú như thế, người theo đuổi hẳn là rất nhiều phải không?"
Nghe được câu hỏi này, đầu tiên Lâm Khinh hơi sững người, sau đó liếc mắt nhìn Lạc Dĩ Hành kế bên, có chút xấu hổ ho khan một tiếng: "À, không có, không có ạ, cháu không tốt được như vậy đâu ạ."
Lạc Dĩ Hành ngồi kế bên lại đổ đầy nước vào tách trà của cô.
Anh giống như không nghe thấy lời Thẩm Lực, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như cũ, không nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi nào.
Nhưng Lâm Khinh lại có thể cảm nhận được trên người anh có gì đó không ổn.
Thấy tâm trạng anh hơi rầu rĩ khiến cô rất khó chịu.
Cô nhìn điện thoại, đảo mắt rồi dịch qua, đặt tay lên tay anh trước khi anh kịp nhận ra.
Bàn tay Lạc Dĩ Hành vẫn luôn ấm áp, nhưng lúc này lại hơi mát lạnh.
Đáp lại là ánh mắt ngạc nhiên của anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn hai tay đang áp vào nhau, sau đó lại nhìn về phía cô.
Thẩm Lực nói đúng, Khinh Khinh ưu tú như vậy, cô xứng đáng với những điều tốt nhất.
Cô nên là một chú chim bay lượn tự do tự tại trên bầu trời của riêng mình.
Mà không bị anh giăng lưới.
Nhưng anh, cho dù như thế nào vẫn không thể cam lòng.
"Mình ở đây." Cô không tiếng động dùng khẩu hình nói chuyện với anh: "Không ai tốt bằng cậu."
Lâm Khinh có thể cảm giác được bàn tay dưới tay hơi co rút lại, dường như muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng chỉ ngoan ngoãn đặt ở trên bàn, để cho cô nhẹ nhàng che lại.
Thẩm Lực dù sao cũng là đạo diễn lớn, trên người vẫn có nhiều việc, gọi điện không bao lâu bên kia cũng truyền tới tiếng nói, hình như là gọi ông qua.
Lúc này ông mới chịu từ bỏ, thở dài tiếc hận chào tạm biệt họ, trong giọng nói rõ ràng vừa lưu luyến lại miễn cưỡng.
Cúp điện thoại, Lâm Khinh không khỏi nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Làm mình sợ muốn chết." Cô vỗ vỗ ngực, nhắm mắt lại.
Ngay lập tức có một ly nước đưa tới trước mặt cô, bàn tay đưa ra vừa thon dài vừa xinh đẹp.
Lâm Khinh nhận lấy, lớp bên ngoài còn mang chút hơi ấm, uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải.
Cô nhìn Lạc Dĩ Hành, vẻ mặt không khỏi dịu xuống: "Lạc Dĩ Hành, cậu muốn ôm một cái không?"
Lạc Dĩ Hành không trả lời, chỉ nhìn cô, trong mắt mang theo sự nghi hoặc.
"Bởi vì nhìn cậu có vẻ lạnh." Cô trả lời, nhìn xung quanh lại nói: "Đúng lúc mình cũng thấy hơi lạnh."
Cách đây không lâu Lâm Khinh đã được anh đắp tấm chăn, hôm nay nhiệt độ khá ổn, cũng không thực sự lạnh.
Anh lẳng lặng nhìn vào tấm chăn, lúc cô có chút xấu hổ, anh đưa tay lên.
Giống như cô ban nãy nhẹ nhàng đặt lên trên.
Đáp lại là bàn tay cô dịu dàng nắm lấy.
Anh nhìn vào đôi mắt cô, trong đó là ánh nắng ấm áp tràn vào từ khung cửa sổ, hôm nay giọng anh có vẻ nhẹ nhàng hơn.
"Như vậy là tốt hơn rồi."
Anh thấp giọng nói.
Lâm Khinh chớp chớp mắt, nhìn anh không lên tiếng, chỉ là khóe môi đang nhếch lên.
Mặt trời như đang đặc biệt chăm sóc cho hai người, ngay cả khi tiến vào cũng lặng yên không một tiếng động.
Gió nhẹ thổi bên ngoài khung cửa, đẩy những đám mây đang chồng lên nhau về phía trước, mà bên trong cửa sổ, hai người đang nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau, truyền cho nhau hơi ấm từ cơ thể.
Thời gian Thẩm Lực sắp xếp cho cô là ngày mốt, ngay sau đó cô lập tức nhận được tài liệu từ Thẩm Lực, trong đó đều là kịch bản chương trình.
Bởi vì theo đuổi tính chân thực nên kịch bản của "May Mắn Thứ Sáu" chỉ viết chung chung, số lượng chữ không nhiều, khi đọc cũng khá nhẹ nhàng.
Ngôn Tình Xuyên Không
Sau khi xem xong, Lâm Khinh liên lạc lại với Hà Thần Kiều, trước khi cô ấy kịp hét lên thì cô đã giải thích cặn kẽ chuyện bên này, như vậy mới tránh được một kiếp cho màng nhĩ.
Hà Thần Kiều nghe xong cũng cảm thấy yên tâm, nằm sõng xoài lên sofa tám chuyện với cô một lúc.
Trước khi cúp điện thoại, Hà Thần Kiều còn không quên bỏ thêm một câu.
"Đừng có đi quá giới hạn với người nào đó trong nhà biết chưa, cẩn thận ~" Mấy chữ cuối rõ ràng mang đến một chút xao động, không đợi Lâm Khinh trả lời, Hà Thần Kiều đã lập tức cúp điện thoại.
Nghe âm thanh bên kia cúp máy, lời định nói đến bên miệng cũng phải nén về.
Cô ấy ám chỉ người nào đó quá rõ ràng, sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Khinh tiếp tục ngồi trên sofa, ánh mắt bất giác bay về phía Lạc Dĩ Hành.
Đôi khi con người rất kỳ lạ, chỉ vì một câu nói mà toàn bộ suy nghĩ bị dẫn dắt theo.
Hơn nữa càng cố gắng không nghĩ đến thì lại càng suy nghĩ nhiều thêm.
Khoảnh khắc cô nhìn về phía Lạc Dĩ Hành, cảnh tượng đêm đó lại hiện lên trong đầu cô...
Hơi thở nóng bỏng, những cái ôm thật chặt và tiếng nỉ non liên tục.
Ban đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng khi cô biết được cái gọi là sự thật, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Không, phải nói là rất xấu hổ.
"Sao vậy?" Lúc này Lạc Dĩ Hành mới chú ý tới ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên, đeo cặp kính kia hỏi.
"Không, không có chuyện gì, cậu cứ làm tiếp đi, không cần để ý đến mình." Lâm Khinh hiếm khi chủ động tránh ánh mắt của anh, cô nhìn điện thoại, chỉ hy vọng mặt cô không đỏ lên.
Chờ anh lại cúi đầu, Lâm Khinh mới quạt quạt cho mình, mong sẽ giảm được nhiệt độ trên khuôn mặt.
Thứ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô lại là cuộc gọi từ