Sợ anh hiểu lầm, Lâm Khinh đáp: "Anh Lạc, anh đừng lo lắng, tôi sẽ không từ chối quyết định của anh."
Tiếng thở dài của cô giấu kín, chỉ lộ ra một chút sau âm cuối cùng, nhưng Lạc Dĩ Hành vẫn nhận ra.
Cái chân không bị thương khẽ nhúc nhích, anh nắm lấy tay cầm xe lăn, giọng nói có chút khàn.
"Xin lỗi, cô giận sao?"
Giọng nói cũng không quá lớn rơi vào trong tai Lâm Khinh.
Sau khi xác định chắc chắn trong đầu rằng cô không nghe lầm, cô ngạc nhiên lắc đầu, "Không có, quyền quyết định là ở chỗ anh, tôi sẽ không ép buộc anh, chỉ là đưa ra một chút lời khuyên thôi."
Ngồi trước mặt cô là ông chủ của một doanh nghiệp, chắc chắn là một người đàn ông vô cùng thành đạt, nhưng một người như vậy lại đang hỏi cô có đang tức giận hay không.
Đây gọi là tương phản sao?
Lâm Khinh phân tâm.
Cuối cùng, cô hồi phục lại đáp một tiếng "Vâng."
Lời muốn nói cũng đã nói xong, theo đạo lý thì lúc này Lâm Khinh nên mời họ ra ngoài, nhưng nhìn môi anh đã mất đi huyết sắc, nên cô vẫn im lặng không nói ra.
"Đề nghị của tôi là không cần đổi bệnh viện, bây giờ đổi bệnh viện sẽ làm tốn thời gian của anh..., nhưng mà đó chỉ là một đề xuất, quan trọng vẫn là ý anh."
Thư ký Vương nãy giờ không tạo ra cảm giác hiện diện cuối cùng cũng đứng lên.
Anh ta nhìn ông chủ, lại nhìn Lâm Khinh, cuối cùng khó xử ghé vào lỗ tai Lạc Dĩ Hành, "Ông chủ, nếu không đừng đổi nữa, vị bác sĩ Lâm này nhìn cũng rất tin cậy, tuy là hơi trẻ."
Giọng của anh ta không lớn, nhưng cả căn phòng rất yên tĩnh, Lâm Khinh vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.
Cô dùng đầu ngón tay gõ lên bàn, quay đầu sắp xếp đồ đạc không nhìn bọn họ.
Lạc Dĩ Hành sau khi nghe xong hơi nhíu mày, nhưng lúc này lại bị thư ký Vương lý giải thành không tín nhiệm Lâm Khinh.
Nghĩ một chút, anh ta lại khuyên nhủ: "Vị bác sĩ này trẻ, nhưng chắc cũng là người tài, ông chủ, nếu không đừng đổi?"
"Được." Lạc Dĩ Hành vươn tay ngăn lại, liếc mắt ra hiệu anh ta im lặng.
Thư ký Vương vừa nhận được ánh mắt liền đứng thẳng người, chắp tay trước mặt ngừng nói, rất ngoan ngoãn.
Lâm Khinh cũng thu dọn xong đồ đạc, lại nhìn về phía họ thêm lần nữa.
Không tín nhiệm vào bác sĩ là cảm xúc của đại đa số bệnh nhân, điều này cô có thể hiểu được.
Tuy nhiên rất ít người nói thẳng ra.
Lâm Khinh nhìn vào người đàn ông đang đứng thẳng, tuổi cũng không lớn, đánh giá giọng điệu nói chuyện vừa rồi của Lạc Dĩ Hành, có lẽ là thư ký của anh ta
"Còn có vấn đề gì sao? Không có chuyện gì nữa hai người có thể đi rồi."
Đem tài liệu trên tay đưa cho bọn họ, Lâm Khinh cười nhìn hai người, trên mặt không để lộ ra chút bất mãn.
"Xin lỗi, cậu ấy không giỏi ăn nói.
Chúng tôi không thay đổi bệnh viện, vừa rồi chỉ là hơi do dự.
Thật xin lỗi." Lạc Dĩ Hành nói.
Thư ký Vương vừa nghe thấy lời này, anh ta lập tức tròn mắt kinh ngạc nhìn sếp.
Vừa rồi không phải anh là người không chút do dự muốn đổi bệnh viện sao? Tại sao còn đột ngột thay đổi?
Đây có phải là suy nghĩ của người có tiền không? Đoán không ra, đoán không ra.
Anh ta nhìn về phía cô, trong mắt mang theo chút đáng thương không thể nói ra sự thật.
Lâm Khinh hơi sửng sốt, sau đó lập tức thu tay về.
Đáp lại là nụ cười rất quen thuộc với anh.
"À, tôi biết rồi."
Cảm xúc khiến trái tim anh bắt đầu loạn nhịp, Lạc Dĩ Hành xoa tay cầm trên tay, buộc mình phải quay mặt ra chỗ khác.
Thư ký Vương trông còn trẻ, hiệu quả công việc vẫn rất cao, sau khi chuyện này được quyết định xong, một loạt thủ tục nhập viện cũng được hoàn thành rất nhanh, tới lúc cô tan làm, Lạc Dĩ Hành đã thu dọn đồ đạc và nhập viện.
Vật dụng anh mang đến không nhiều, chỉ có một ít đồ dùng vệ sinh đơn giản.
Lâm Khinh đến gặp anh trước khi tan làm, cũng chỉ có ở một số nơi cô mới có thể thấy anh thực sự là một người đàn ông giàu có nổi tiếng.
Ví dụ như phòng bệnh đơn của anh, ví dụ như một nhóm y tá tranh nhau khám bệnh cho anh ở trước cửa và vô số bệnh nhân và bác sĩ tới tìm cô để hỏi thăm tình hình.
Lâm Khinh vỗ nhẹ đầu, đang muốn rời đi nhưng đã bị Lạc Dĩ Hành chú ý đến.
Cô sững sờ một chút, sau đó cong môi cười với anh, vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi.
"Này, cậu có cho rằng bác sĩ mới tới có lai lịch gì không? Hôm nay đến đây thật lỗ mãng."
Lâm Khinh vừa cởi áo blouse trắng, mới mở cửa đã nghe thấy âm thanh từ cầu thang.
Tay ngừng lại động tác xoay nắm cửa, cô cụp mi xuống, nhìn xuống đất, bên tai vang lên cuộc đối thoại của bọn họ.
"Tôi không biết, nhưng cô ta dường như có chút quan hệ với viện trưởng."
"Hừm, nhỏ giọng thôi, lỡ bị người khác nghe thấy thì làm sao?"
"Nghe thấy thì nghe thấy, dù sao thì thân chính không sợ bóng tà, nếu không làm thì nghe thấy cũng không chột dạ." Y tá kia sửng sốt, sau đó "ậm ừ" nói tiếp: "Ngày đầu tiên đã đến trễ hơn một tiếng đồng hồ.
Hơn nữa cô ta cũng phụ trách chữa trị cho Lạc Dĩ Hành, cho nên nói không có quan hệ tôi không tin."
"Lỡ như thật sự có bản lĩnh thì sao, hình như ở nước ngoài trở về."
"Trẻ như vậy? Cô xem bệnh viện chúng ta có mấy người bác sĩ trẻ được bổ nhiệm đặc biệt.
Ở nước ngoài du học ai biết học cái gì."
"Tôi thấy cô chỉ là chua ngoa.
Được rồi, đừng nói nữa.
Tan làm rồi, nói về cô ta có lợi gì."
Tiếng huyên thuyên dần dần nhỏ đi, đến khi hoàn toàn không nghe được, Lâm Khinh mới chớp chớp mắt, xoay tay, bước ra ngoài.
Ngay lối lên cầu thang có một ô cửa sổ nhỏ, từ đó có thể nhìn thẳng ra bầu trời màu vàng mờ ảo bên ngoài.
Lâm Khinh dừng ở trước cửa sổ, nhìn màu vàng mềm mại thở dài.
Cô đưa tay ra xoa xoa má mình, thịt má mềm mại bị đẩy lên đẩy xuống, sau khi buông ra đã để lại một cái dấu đỏ ửng.
Cô lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hoàng hôn, sau đó cầm thẻ công tác chụp ảnh trước mặt trời, Lâm Khinh mở vòng bạn bè, suy nghĩ một hồi mới viết một câu.
—— Ngày đầu tiên, điểm danh!
Trong bức ảnh, khóe