Bàn tay cầm tay nắm cửa của Bạch
Nhược Hy run rẩy. Động mạch dưới
cánh tay đau âm ỉ, mệt mỏi đẩy
cánh cửa này rời khỏi.
Không có dũng khí tùy hứng sống
tiếp.
Cô đã mất quá nhiều, bây giờ còn
phải mất đi anh Hai mà mình yêu
thương nhất nữa sao?
Tim giống như bị bàn tay lớn bóp
nghẹn, khó chịu đến nỗi ngay cả hít
thở đều cảm thấy đau đớn.
Kiều Huyền Hạo thấy bóng lưng
cứng đờ của Bạch Nhược Hy liên
biết cô đã động lòng, biết cô do dự.
Ít nhất chứng minh trong lòng cô ấy
ít nhiều mình cũng có chút ảnh
hưởng.
Anh nắm chặt cơ hội khuyên bảo:
“Tại sao em Ba lại phải từ bỏ ưu thế
từ gia đình, từ bỏ Doãn Nhụy hoàn
hảo về mọi mặt mà chọn em chứ?
Hay là nó nói bởi vì nó thích em.
Nhưng Nhược Hy à, em nghĩ xem
em Ba là loại người gì chứ? Lòng
của nó sao có thể chứa mấy chuyện
nữ như thường tình được?”
“Tim nó có quốc gia, gắn với nhân
dân. Gia cảnh nhà họ Doãn phức
tạp. Tài lực sau lưng lớn mạnh thân
bí. Nó không lấy Doãn Nhụy hoàn
toàn là vì yếu tố chính trị. Em Ba
bận như vậy, hoàn toàn không có
thời gian tiếp xúc với con gái, càng
sẽ không kết hôn với tâng lớp danh
gia vọng tộc không biết nông sâu.
Mà Nhược Hy em từ nhỏ đã lớn lên
với nó. Nó hiểu tính tình em, hiểu
gia cảnh em, hiểu tất cả của em. Với
nó mà nói lấy em có thể giảm được
rất nhiều phiên phức. Không phải
bởi vì nó yêu em mới muốn lấy em,
chỉ bởi vì em rất thích hợp với nó mà
thôi.
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi. Cô
chầm chậm nhắm mắt, buông tay
đang nắm cửa ra, lưng như muốn
đổ gục, nặng nề không thôi, giọng
nói uể oải: “Anh Hai, anh ấy nghĩ gì
cả em và anh đều không biết. Mong
anh đừng có tự cho mình là đúng
như vậy…
Kiều Huyền hạo tức giận nắm lấy
cánh tay cô, hung hăng ép cô xoay
người lại nhìn thẳng vào gương mặt
hốc hác bi thương của cô. Cô cúi
đầu, nước mắt đong đầy.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của cô, anh
mới biết những lời ban nãy đã tổn
thương cô nhiều như thế nào.
Rõ ràng cô ấy đau khổ như vậy, còn
cố gắng chịu đựng sao?
Kiêu Huyền Hạo càng tức giận, hét
lên với cô: “Khi nào thì em mới tỉnh
đây? Em tưởng nó thật lòng yêu em
mới nhất quyết không ly hôn sao?
Nhìn xem nhan sắc và cơ thể em là
thứ mà một thằng đàn ông bình
thường cả đời đều muốn sở hữu.
Đều để thỏa lòng hư vinh và dục
vọng, không phải là tình yêu. Ly hôn
ảnh hưởng tới mặt mũi của chính
phủ. Nó không ly hôn là vì ích kỷ,
không phải là yêu em. Từ lúc nó
dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy lừa
em kết hôn, em đã phải biết loại
người này không có tim. Nó đơn
thuân…
“Đừng nói nữa.” Bạch Nhược Hy đột
ngột hét lên một tiếng. Giọng nói xé
gan xé phổi phát ra từ cổ họng,
tuyệt vọng mà sợ hãi. Hai tay cô ôm
chặt lấy tai, cúi đâu xuống, bả vai
không ngừng run rẩy. Nước mắt
cũng nhịn không được rơi xuống
từng giọt, đau khổ sắp phát điên:
“Đừng nói nữa. Xin anh đừng nói
nữa.”
Kiều Huyền Hạo nhìn Bạch Nhược
Hy sắp phát điên, lòng đau đớn
không thôi.
Anh nghiêng người ôm chặt lấy cơ
thể đang khóc rống lên của Bạch
Nhược Hy, không nói những câu khí
thế ép người như trước nữa, giọng
nói cũng dịu đi vài phần, vỗ vỗ lưng
cô: “Xin lỗi, Nhược Hy. Anh Hai chỉ
muốn em nhìn nhận sự thật. Đừng
trâm luân trong mộng tưởng do
chính mình tạo ra. Hôm qua nó về
Tịch Thành, gặp được người nó
muốn gặp rồi. Nó có về tìm em
không?”
Bạch Nhược Hy nghẹn ngào khóc
lóc cầu xin, đau khổ nói: “Đừng nói
nữa, đừng nói nữa… Xin anh, đừng
nói nữa.”
Kiều Huyền Hạo mắt đỏ hoe, ngẩng
đầu hít sâu, nghẹn ngào dỗ dành:
“Được rồi. Anh không nói. Nghe lời
anh Hai, sớm ngày rút lui, đừng
chìm sâu xuống nữa.”
Bạch Nhược Hy cắn môi, buông hai
tay đang che tai xuống rồi từ từ
dùng sức đẩy Kiều Huyền Hạo ra.
Cô dùng hết sức lực khống chế
nước mắt đang rơi, nhịn không khóc
nữa, nhẫn nhịn trái tim đang chảy
máu thôi yếu nhược.
Hay tay cô sờ má, lau hai hàng nước
mắt lăn dài trên má, giọng điệu
nghẹn ngào nhưng vô cùng kiên
định: “Anh Hai, bây giờ em như thiêu
thân lao đầu vào lửa, biết sẽ có
ngày tan thành tro bụi vẫn không
màng tất cả. Lời anh nói không sai,
em đã mất hết tất cả, không thể lại
mất thêm anh”
Sắc mặt Kiều Huyền Hạo hòa hoãn
lại, nhìn thấy được hy vọng nên lộ ra
nụ cười yên lòng: “Em có thể nghĩ
như vậy là tốt lắm rồi.”
“Nhưng anh Hai… Bạch Nhược Hy
lau khô nước mắt, giọng điệu trong
trẻo hơn vài phần: “Như thế nào mới
ổn đây. Em thừa hưởng tính cách
đặc thù của thiêu thân, đã khống
chế không được việc mình muốn
lao đầu vào ngọn lửa. Mất hết tất cả
cũng tốt, tan thành tro bụi cũng tốt.
Em không sao cả.
Dứt lời, Bạch Nhược Hy không do
dự xoay người mở cửa xuống xe.
Sắc mặt Kiều Huyền Hạo âm trâm
cực điểm, thẫn thờ nhìn Bạch
Nhược Hy xuống xe, đóng cửa
không hề lưu luyến mà đi vào
trường quân sự.
Cô vừa đi vừa lau nước mắt. Bóng
lưng gầy gò cô độc như thế, không
màng tất cả như vậy.
Giờ khắc này, Kiều Huyền Hạo dựa
Chương 126 Khi nào anh về nhà?
vào ghế, hai tay nắm chặt lấy