Kiều Huyền Thạc bùi ngùi buông tài
liệu trong tay xuống.
Xem ra chú Hai anh bị ép quá đâm
sốt ruột, quyền phát ngôn của
doanh nghiệp rơi vào trong tay Kiều
Huyền Hạo, ông ta còn tức giận bất
bình đòi kiện.
Vụ kiện này ông ta chắc chắn sẽ
thua, không ngờ lại đào lên sự kiện
sáng lập Tập đoàn Kiều Thị đã bị
chôn giấu rất sâu.
Tập đoàn Kiều Thị được thành lập
vào một trăm năm trước, khi đó có
tên là “Hãng buôn Đại Hải”, chỉ là
một hãng buôn mậu dịch hải ngoại
rất nhỏ, do cụ ngoại của Kiều Huyền
Thạc để loại, vê sau được ông ngoại
Kiều Huyền Thạc là Trần thị tiếp
quản.
Hãng buôn dần lớn mạnh, thành lập
công ty, chỉ trong mấy năm ngắn
ngủi đã phát triển nhảy vọt.
Bốn mươi năm trước, ông cụ Kiều
đổ tiền đầu tư vào Trần thị, còn cho
con trai cả cưới con gái duy nhất
của Trần thị, cũng chính là mẹ của
Kiều Huyền Thạc – Trần Tĩnh.
Trân Tĩnh kết hôn mười năm, sinh
ba con trai, khi Kiều Huyền Thạc
được sáu tuổi, ông ngoại Trần thị
qua đời, doanh nghiệp liền do ông
cụ Kiều giúp đỡ quản lý, còn đổi tên
công ty thành Tập đoàn Kiều Thị,
mà người thừa kế là Trân Tĩnh đột
nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, phần
lớn cổ phần rơi vào tay ông cụ Kiều
theo thủ tục chính quy.
Đoạn lịch sử phát triển này của
công ty bị giấu nhẹm, thay vào đó là
một đoạn lịch sử khởi đầu giả tự
tạo.
“Thấy thế nào?” Hách Nguyệt nhìn
khuôn mặt âm u của Kiều Huyền
Thạc, có phần lo lắng.
Kiều Huyền Thạc để tư liệu lên bàn
trà, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Phần tài
liệu này có chính xác không?”
“Chính xác hai trăm phân trăm, có
được từ Cơ quan Tình báo cấp một
quốc gia.”
Kiều Huyền Thạc im lặng, nhẹ
nhàng nắm tay, rơi vào trâm tư.
Hách Nguyệt nghiêng người tới gần,
khuỷu tay chống lên đầu gối, căng
thẳng hỏi: “Biến mất hai mươi bốn
năm, mẹ chú vẫn không có tin gì
sao?”
Kiều Huyên Thạc chậm rãi nhắm
mắt lại, dựa vào ghế sô pha hít sâu
một hơi, trái tim phập phồng, đau
đến nỗi không từ ngữ nào diễn tả
được.
Huyệt Thái Dương của anh giật giật
đau đớn, không khỏi đưa tay xoa hai
đầu lông mày, giọng mệt mỏi:
“Không có.”
“Liệu chú có nghĩ bà ấy đã rời khỏi
cõi đời này rồi không?”
Kiều Huyền Thạc kiên nghị nói từng
chữ: “Sống phải thấy người, chết
^ứm
phải thấy mộ.
“Cần anh giúp gì không?”
“Tiếp tục tìm”
“Đương nhiên rồi…”
Hách Nguyệt vẫn luôn giúp Kiều
Huyền Thạc tìm mẹ anh, bao gôm
cả Tổng thống Bộ Dực Thành, có
thể nói bọn họ đã vận dụng sức
mạnh của cả quốc gia, song bao
năm như vậy vẫn không tìm được
mẹ anh.
Lúc này, điện thoại của Kiêu Huyền
Thạc vang lên.
Anh lấy di động ra từ túi quần.
A Lương gọi đến, anh lập tức đặt lên
tai nghe.
“Cậu Ba, két sắt văn phòng của cậu
bị trộm, mấy bản tài liệu vũ khí quan
trọng bị mất, kho vũ khí nhận được
văn kiện và chỉ lệnh, đã vận chuyển
số lượng lớn vũ khí hạng nặng, bây
giờ số vũ khí đó không rõ tung tích.”
Kiều Huyền Thạc đứng bật dậy, sắc
mặt biến đổi: “Ai làm?”
“Camera bị phá, tạm thời không thể
biết được là ai làm.”
“Sĩ quan phụ tá Liễu đâu?”
“Anh ta…” A Lương im lặng, nhỏ
giọng hỏi Tinh Thần vê hướng đi
của sĩ quan phụ tá Liễu bên kia điện
thoại, Tinh Thần trả lời anh ta xong,
anh ta liền vội nói: “Cậu Ba, bắt đầu
từ hôm qua sĩ quan phụ tá Liễu
không còn ở trong quân khu nữa,
bây giờ cũng không rõ tung tích.”
Kiêu Huyền Thạc lập tức cúp máy,
nhìn vê phía Hách Nguyệt: “Nguyệt,
bây giờ anh lập tức cho tôi lệnh tìm
kiếm Liễu Trung đi.”
Hách Nguyệt không hỏi nhiều, lập
tức đứng dậy đi đến bàn làm việc
ấn điện thoại, dặn dò thư ký.
Kiều Huyên Thạc nhanh chân đi về
phía cửa.
“Huyền Thạc, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sĩ quan phụ tá Liễu mất tích, két
sắt bị trộm, vũ khí bị chở đi phi
pháp, không rõ dấu vết.” Kiều Huyền
Thạc vừa nói vừa rời khỏi phòng
làm việc.
Hách Nguyệt vội cầm áo khoác,
đuổi theo.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy Kiều
Huyền Thạc vội vàng đi ra, đứng
dậy, nghi hoặc nhìn vẻ mặt căng
thẳng của anh.
-Anh Ba, sao vậy?”
Kiều Huyên Thạc nắm tay Bạch
Nhược Hy, nói nhỏ: “Đi thôi, anh có
việc gấp đi trước, không trở vê nhà.”
“À.” Bạch Nhược Hy thấy vẻ mặt anh
rất căng, không dám hỏi nhiều, đi
theo bước chân gấp gáp của anh rời
khỏi tòa án.
Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy
lên xe, Hách Nguyệt đuổi theo ngay
sau, khi xe khởi động, anh ta kéo
cửa sau ra, ngồi vào.
“Dẫn theo anh đi.”
Kiều Huyên Thạc nhìn Hách Nguyệt
phía sau qua kính chiếu hậu, hỏi:
“Anh rảnh lắm à?”
“Không rảnh, nhưng chuyện này có
vẻ rất nghiêm trọng, anh muốn
tham dự.”
Hách Nguyệt hiếm khi nghiêm túc.
Bạch Nhược Hy không hiểu gì, nhìn
Hách Nguyệt ngôi ghế sau, lại nhìn
Kiều Huyền Thạc.
Bầu không khí trong khoang xe trở
nên nghiêm trọng, vẻ mặt hai người
căng thẳng, sau khi im lặng mấy
giây, Kiều Huyên Thạc khởi động xe,
phóng đi.
Hội đường quốc gia Tịch.
Bạch Nhược Hy ngôi một mình
trong khu nghỉ ngơi ở sảnh, trên