Bạch Nhược Hy va vào vách tường
trong phòng, đụng mạnh tới nổi cả
phần lưng đều đau đớn, kêu lên một
tiếng. Tiếng đóng cửa đỉnh tai nhức
óc vang lên khiến cô được phen
hoảng sợ.
Một bóng đen trước mặt áp tới. Anh
ép cô lên tường, gần trong gang tấc
từ trên nhìn xuống.
Hành động xảy ra trong tích tắc, căn
bản không có cơ hội cho cô phản ứng.
Cô chỉ cảm giác được quanh thân
người đàn ông này tràn đầy hơi thở
nguy hiểm. Cơn tức giận trực tiếp
bùng lên. Một ánh mắt lạnh băng
đều có thể khiến mọi người khiếp
sợ. Cô kinh hoàng bất an, không
dám động đậy như đang bị điểm huyệt.
Đối với Bạch Nhược Hy mà nói, thân
thể người đàn ông này to lớn như
núi. Loại uy hiếp vô hình đó khiến cô
sợ hãi.
Ánh mắt của Kiều Huyền Thạc giận
dữ mà nóng rực. Yết hầu gợi cảm
chuyển động lên xuống, giọng nói
cũng bất ngờ trở nên khàn khàn
cuốn hút, châm chậm cảnh cáo:
“Tôi không quan tâm cô có phải ra
ngoài bán dâm hay không. Nhưng
cô dám trước mặt lính của tôi ăn
mặc như vậy, tôi liền ném cô xuống biển”
Đầu ngón tay Bạch Nhược Hy run
lên, kéo vai áo lên. Nghĩ đến bộ
dạng này khiến Kiều Huyền Thạc và
đám quân nhân nhìn thấy, gương
mặt không tự chủ được nóng lên,
đỏ hồng cả mặt, sượng sùng: “Xin
lỗi, em… em vừa nghe thấy tiếng
anh liên không kịp suy nghĩ, quên
mất tình trạng của bản thân. Em
mong anh ba có thể cho em năm
phút, em muốn nói chuyện với anh.”
Kiều Huyền Thạc cười khẩy đầy chế
nhạo: “Ăn mặc như vậy tìm tôi muốn
năm phút? Ít nhất năm mươi phút
mới đủ dùng.”
Năm mươi phút?
Bạch Nhược Hy ngờ nghệch không
hiểu, lấy làm lạ nhìn gương mặt lạnh
lùng nhưng ánh mắt lại nóng bỏng
rát người của anh.
“Ý của anh ba là muốn cùng em nói chuyện…
Bạch Nhược Hy đột nhiên cảm thấy
có bàn tay thô ráp của đàn ông
đang sờ trên đùi mình, sợ đến im
bặt, mặt biến sắc.
Thân thể hơi cứng ngắc, giây tiếp
theo cô liên dùng toàn lực đẩy anh
ra ngoài.
Cách một lớp áo lót, tay cô chạm
đến cơ bắp nở nang, săn chắc của
đàn ông, cô căn bản không thể đẩy
anh ra được nửa bước.
Nhưng lại cảm giác được anh càng
ngày càng không kiêng nể gì cả.
“Chát”
Tiếng một cái tát vang lên chói tai.
Bạch Nhược Hy giáng một bạt tai
nảy lửa lên gương mặt nghiêm nghị của anh.
Không khí trong phút chốc trâm
xuống. Cả thế giới trở nên yên tĩnh,
trống không mà lạnh buốt.
Khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Hy đờ
đẫn cả người, chính bản thân cũng
không tin được mình lại đi đánh
Kiều Huyên Thạc. Nước mắt rưng
rưng chực trào, tay cô run run, trái
tim đau đớn rỉ máu như bị dùi khoét.
Cô nỡ lòng nào mà đánh người đàn ông này?
Nhưng tại sao anh lại muốn đem cô
làm trò cười như vậy?
Sau khi Kiều Huyền Thạc buông tay
liền lùi một bước, dùng đầu lưỡi đẩy
hai má bị đánh dường như đang
xem có đau hay không. Sau đó nở
nụ cười ma mị đến lạnh gáy.
Bộ dáng trông có vẻ tùy tiện nhưng
cơn giận đã khiến mắt anh đỏ rực lên.
Đột nhiên anh một tay bóp cổ Bạch
Nhược Hy, lực tuy rằng không mạnh
nhưng dọa cô sợ tới mức trắng
bệch, thân thể cứng ngắc.
Giọng nói lạnh buốt của anh khiến
lòng người cay đắng, từng câu từng
từ nói ra: “Lên tàu chơi trò biến thái
như vậy với đàn ông, giờ lại giả vờ
đơn thuần với tôi? Ăn mặc như vậy
không phải là muốn mê hoặc tôi sao?”
Bạch Nhược Hy cắn môi, nắm hai
tay đến phát run. Nơi mềm mại nhất
trong lòng dường như bị xé thành
từng mảnh nhỏ, đau đến mức một
từ đều không thể nói thành lời.
Kiều Huyên Thạc nheo mắt lại, trâm
giọng tùy tiện nói: “Tôi chỉ nói
chuyện với đàn bà nằm trên giường
của mình. Nghĩ kỹ rồi thì lúc nào
cũng có thể đến tìm tôi.”
Vứt lại câu nói tuyệt tình, Kiều
Huyền Thạc không chút do dự xoay
người rời khỏi.
Móng tay Bạch Nhược Hy đâm càng
lúc càng sâu vào da thịt, hận không
thể đâm đến chảy máu. Mắt cô
đẫm lệ, nước mắt lặng lẽ lăn dài
trên gương mặt trắng nốn.
Đêm khuya gió lớn, gió biển rít lên điên cuồng.
Bên ngoài quân hạm đều là binh sĩ
đứng gác. Một bóng dáng yêu kiều
men theo hành lang dài, thậm thà
thậm thụt tiến về phía trước.
Cô nhanh nhẹn tránh thoát vài tên
lính canh, lén lút lẻn vào một căn
phòng tối đen. Một cái bóng nhỏ
lướt đến bên cạnh giường.
Cứ tưởng thần không biết quỷ
không hay, nhưng không ngờ người
đàn ông đang yên giấc trên giường
lúc cô mở cửa bước vào đã sớm
biết. Anh giả vờ hít thở đều đặn như
đang ngủ.
Nhất cử nhất động của bóng đen
đều nằm trong tâm mắt của anh.
Anh đang nghiêm túc đoán xem ý
đồ của cô là gì.
Nghe thấy tiếng quần áo chuyển
động nhẹ nhàng, đột nhiên vang lên
tiếng ken két, anh mới biết có
chuyện không hay rồi, liền ngồi bật dậy.
Thế nhưng đã quá muộn.
“Không được động đậy.” Giọng nói
rõ ràng dứt khoát của Bạch Nhược
Hy vang lên.
Dưới ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn
thấy rõ Bạch Nhược Hy đã mò được
cây súng lục bên cạnh, nòng súng
nhắm chuẩn xác vào anh.
Anh không nhịn được cười nhạt, anh
đã đánh giá thấp ý đồ của người
con gái này rồi. Anh từ tốn mở
miệng, giọng nói trâm