“Nhược Hy… Kiều Huyền Thạc mở
miệng nói chuyện, vừa mới mở
miệng, Bạch Nhược Hy căn bản
không muốn nghe, trực tiếp từ bên
người lướt qua.
Kiều Huyền Thạc nắm lấy cánh tay cô.
Bạch Nhược Hy dừng lại, hai người
đứng ngược hướng. Không khí trở
nên nặng nê. Thời gian giống như
dừng lại, không khí cũng đông cứng
theo.
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi,
cảm thấy lồng ngực đau đớn đến
khó chịu, sắp không thở nổi. Ngữ
khí cũng trở nên vô lực: “Qua vài
ngày nữa hãng về. Tôi cùng cô trở
về nhà họ Kiều.”
“Không cần đâu, tôi sẽ không quay
về nhà họ Kiều để mọi người khiển
trách tôi, chỉ trích tôi. Tôi càng
không muốn có bất cứ dây mơ rễ
má gì với anh. Lúc nào anh đồng ý
ly hôn thì thông báo cho tôi một
tiếng. Nếu như anh cảm thấy tiếp
tục như vậy dễ hủy hoại hoàn toàn
tôi hơn thì tùy anh. Tôi không có
quyền lựa chọn.”
Kiều Huyền Thạc khó nhọc thở
luồng khí khó chịu trong lòng ra
ngoài, nhắm mắt lại, ngẩng đầu
nhìn trần nhà. Tim nhỏ máu âm Ï
đau đớn nhưng lại không thể thay
đổi cái gì.
Muốn giữ người cô lại rất đơn giản,
thế còn tim cô thì sao?
Ngón tay thon dài của anh run rẩy
vài lần, khó nhọc thả cánh tay cô ra.
Bạch Nhược Hy lập tức tiếp tục đi
về phía trước, không có quay đầu,
không có lưu luyến, chỉ có cơn tức
giận thông thường.
Kiêu Huyền Thạc cúi đầu, mắt đỏ
văn, nhìn trái cam không được tặng
trong tay, ánh mắt nặng nề, đứng tại
chỗ cũ nhìn trái cam không động đậy.
Cô đã đến, lại đi rồi.
Bất chấp điều kiện đã đồng ý với
anh, cô chỉ muốn ly hôn.
Bạch Nhược Hy đi ra từ trong quân khu.
Cô trở về nhà họ Kiều giải thích với
cha mẹ và ông nội chỉ là hiểu lâm,
an ủi mọi người nói rằng đã giải
quyết rồi.
Nhưng tác động của đoạn video
không hề đơn giản như thế.
Trở vê công ty sau kỳ nghỉ, phát
hiện bản thân bị công ty lấy lý do
đường đường chính chính sa thải.
Quản lý trước khi đi còn tặng cho cô
một câu: Làm người phải có giới
hạn đạo đức.
Ám chỉ cô giật chồng bạn thân là
không có đạo đức.
Cô không giải thích nhiều, câm lấy
khoản tiền lương cuối cùng rời khỏi
công ty.
Cô muốn rời khỏi nhà họ Kiều, lại
không muốn trở về nhà họ Bạch liên
do dự ở nhà họ Kiều hết vài ngày.
Đúng lúc cô lo lắng mẹ và cha
dượng sẽ không ủng hộ cô, cha cô
liền gọi điện cho cô.
Cô ngồi phía sau vườn hoa nhà họ
Kiều, tắm ánh dương ấm áp của
ngày mùa đông, nghe Bạch Liễu
Hoa nói chuyện, lòng không còn lời
nào để nói.
“Con hại San San thành như vậy,
chúng ta sẽ không trách con. Chúng
ta đã tìm được người có quan hệ
giúp đỡ rồi. Nhưng đối phương đòi
nhiều quá. Khoản tiền này con trả
đi.”
Thời gian Bạch San San ra tù còn có
bốn tháng. Người nhà họ Bạch
ngay cả bốn tháng cũng không
muốn để nó chịu khổ.
Bạch Nhược Hy tâm tư lơ đãng hỏi:
“Bao nhiêu?”
“Hai trăm vạn.”
Con số này khiến Bạch Nhược Hy
lạnh lùng cười trào phúng. Thời hạn
thi hành án phải dùng hai trăm vạn
để chuộc?
Thời gian của Bạch San San thật
đáng giá.
Không phải là cô không giúp, mà là
cô thật sự rất hận Bạch San San,
cũng không lấy đâu ra nhiều tiên
như vậy.
Bạch Nhược Hy trực tiếp từ chối:
“Cha, con không có nhiều tiền như
vậy. Hai vạn con còn có, hai trăm
vạn thì không.”
“Cha biết con không có. Con hỏi mẹ
con đi.”
“Mẹ con cũng không có.
“Nhưng mà nhà họ Kiều có. Đối với
họ mà nói, hai trắm vạn là chuyện
nhỏ.”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn trời,
hít sâu một hơi, tim mệt mỏi không
ngừng: “Đó là của nhà họ Kiều,
không có liên quan gì tới con. Hơn
nữa cha cũng có thể lấy ra hai trăm
vạn mà.
Bạch Liễu Hoa rất tức giận nói: “San
San là mày hại. Khoản tiền này
đương nhiên mày phải nghĩ cách.
Hai trăm vạn đối với gia đình chúng
ta mà nói là một con số rất lớn. Đối
với nhà họ Kiều mà nói chỉ là chín
trâu mất một cọng lông…”
Bạch Nhược Hy trào phúng cười
nhạt, trong ý cười tràn đầy khổ sở:
“San San là gieo gió gặt bão. Đừng
có đẩy trách nhiệm lên người con.”
“Mày rốt cuộc có giúp hay không?”
“Không có năng lực giúp.
Bạch Liễu Hoa hổn hà hổn hển tức
giận mắng: “Rất giỏi, Bạch Liễu Hoa
tao không có loại con gái phản chủ
như mày. Từ hôm nay trở đi chúng
ta cắt đứt tình nghĩa cha con.”
“Cha…” Bạch Nhược Hy mệt mỏi vô
lực muốn tiếp tục giải thích.
Bạch Liễu Hoa căn bản không nghe,
tức giận nói: “Đừng có gọi tao là
cha. Mày không xứng làm con tao.
Nhà họ Bạch làm sao có loại con
gái bất hiếu như mày. Đúng là nhà
tao vô phúc.”
“Nếu như lần này mày không giúp
San San, sau này đừng trở về nữa.
Chết ở bên ngoài cũng không cần
thông báo cho tao.”
Nói xong, Bạch Liễu Hoa cúp điện thoại.
Bạch Nhược Hy nghe điện thoại yên
tĩnh lại, một hồi mới bỏ điện thoại
vào trong túi, duỗi thẳng chân lên
ghế. Hai tay ôm lấy đầu gối, đầu vùi
vào trong đó.
Tim quá mệt mỏi, trở nên không có
sức mà tức giận, không có sức mà
tính toán.
Không có cái nhà đó? Không có
người cha ruột đó?
Từ nhỏ đến lớn, cô không cảm thấy
bản thân mình có cha mẹ. Cô chỉ
giống như ký sinh trùng, ký gửi ở
nhà họ Bạch và nhà họ Kiều. Tình
yêu thương của cha mẹ đều dành
cho mấy người con khác. Sự tôn tại
của cô là bối rối, là dư thừa.