Edit: Yunchan
Trong trận quyết chiến tiên ma lần ấy, tu sĩ nhân tộc và tu sĩ Ma tộc bị tổn thất trầm trọng. Ma tộc mất đi Quỷ y Lưu Chiếu Quân và đông đảo Ma tu, còn Ma tôn Lâm Uyên Quân thì bị thương nặng. Bên phía tu tiên giới, chưởng môn Hạ Lăng của Thương Vũ môn hy sinh, trưởng lão Phi Trần vạn tiễn xuyên tâm, cả hai đều chẳng để lại hài cốt, đó là chưa kể các đại tông môn khác cũng mất đi khá nhiều trưởng lão, một nhóm lớn đệ tử ưu tú của Thương Vũ môn gần như toàn diệt, nếu so ra thì trong trận chiến này tu tiên giới bị tổn thất nhiều hơn Ma tộc.
Nhưng mà, cuối cùng đã đổi lấy sự bình yên hiếm hoi.
Liễu Ký Minh hồn bay phách lạc, chẳng chờ tới khi thu dọn chiến trường đã mang thi thể của Tạ Cẩn Du trở về trước tiên.
Dọc đường đi, hắn không ngừng truyền chân khí vào trong cơ thể của Tạ Cẩn Du, nhưng vì thân thể trong lòng không có một đan điền hoàn chỉnh, nên không tài nào hấp thụ được linh lực mạnh mẽ như vậy, lần nào chuyển vào trong cơ thể cũng đều tan ngay tức khắc, bặt vô âm tích.
Tuy vậy Liễu Ký Minh cũng chẳng dám dừng dù chỉ là một giây, hắn rất sợ chỉ cần dừng lại một chút thì thân thể trong lòng sẽ trở nên lạnh như băng, không lấy lại được hơi ấm nữa.
Sau khi về tới Thương Vũ môn, hắn lập tức chạy thẳng tới Văn Ngọc phong, đặt Tạ Cẩn Du lên chiếc giường được đẽo thành từ hàn băng ngàn năm, cầm lấy tay cô thật chặt, cúi xuống hôn nhẹ lên mép môi: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”
Không có ai đáp lại.
Liễu Ký Minh thận trọng chỉnh lại mái tóc lòa xòa cho cô, đoạn dừng tay lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Xét cho cùng cần phải có một đại điển minh thề.”
Nghĩ tới đây hắn bèn quay gót bước ra ngoài, sắc mặt hơi dịu xuống không còn tái nhợt như trước nữa, có vẻ như đã bình tĩnh lại, nhưng lúc bước ra lại bị bậc cửa ngáng chân, suýt té sấp.
Hắn nhìn chằm chằm bậc cửa tới thất thần, như đang đợi thứ gì đó.
Thế nhưng, đợi mãi tới khi nụ cười trên khóe môi đã đông cứng mà tiếng cười khúc khích cùng câu nói đùa “Sư thúc, sao ngài ngốc quá vậy” vẫn không xuất hiện.
Hào quang trong mắt dần lụi tắt.
Hắn ngẩng đầu lên, bước tiếp ra ngoài.
Chưa đi được bao xa thì trông thấy Mộc Tu Dung dẫn theo vài đệ tử còn sót lại của Thanh Dao phong trở về trong bộ dạng mệt lả, khi nhìn thấy hắn, Mộc Tu Dung bèn ngước mắt lên hỏi: “Liễu sư đệ, đệ đi đâu thế?”
“Đệ ra ngoài làm chút chuyện.” Liễu Ký Minh giữ nguyên nét mặt bình tĩnh.
Mộc Tu Du nhìn hắn, mắt lộ ra nét thương cảm: “Đúng là nên đi làm vài chuyện…”
Liễu Ký Minh thấy nét mặt của y khá kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì?”
“Phi Vũ phong có truyền lời tới, nói rằng trước khi đi Hạ sư huynh đã giao phó, nếu như huynh ấy không may chết đi, thì chức chưởng môn sẽ do đệ tiếp quản.” Mộc Tu Dung chậm rãi nói.
Liễu Ký Minh ngây ra một thoáng, trên mặt chẳng để lộ chút cảm xúc nào.
Mộc Tu Dung nhìn thấy mà đau lòng, Liễu Ký Minh và Hạ Lăng tình cảm sâu nặng, mà Liễu Ký Minh thì đã quen tự do, rất ít nhúng tay vào những chuyện trong tông môn, hôm nay Hạ sư huynh chết đi hài cốt cũng chẳng còn, đệ tử tông môn thì thương vong nhiều khôn kể, cả đống sự vụ ngổn ngang như vậy hỏi Liễu sư đệ làm sao gánh nổi?
Liễu Ký Minh thở dài, ánh mắt như buồn mà cũng như vui, hắn nói: “Thế này cũng tốt.”
Không sao, có thân phận chưởng môn này rồi, hắn muốn che chở cho người đang nằm trên giường băng ấy cũng dễ dàng hơn.
Trong đại điển tiếp quản chức chưởng môn, số người còn lại gần như chưa bằng một phần mười trước đây. Liễu Ký Minh nhìn lướt qua rồi phất ống tay áo, biến ra một chiếc Tôn Phương đỉnh, mang lọn tóc bện lại từ tóc của hắn và Tạ Cẩn Du thả vào trong.
Thế là, ngay vào lúc Thương Vũ môn nghênh đón tân chưởng môn, thì đồng thời cũng nghênh đón một chưởng môn phu nhân mà chưa ai được gặp một lần.
Chẳng bao lâu sau, trong tông môn đã loan đi tin tức chưởng môn phu nhân thăng cấp kim đan thất bại, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch tổn thương. Song song đó, Thương Vũ môn cũng chiêu mộ đệ tử rộng rãi, bổ sung một nguồn máu hoàn toàn mới.
Mượn chức vị chưởng môn, Liễu Ký Minh bắt đầu lao vào hàng chồng điển tịch, đọc bao nhiêu là sách vở, trải qua trăm đắng ngàn cay, cuối cùng cũng tìm được phương pháp nối lại gân cốt cho Tạ Cẩn Du.
Ngày ngày hắn lấy máu làm vật dẫn, áp chế linh khí của bản thân đến mức thấp nhất để làm ấm cơ thể của cô, bao quanh cô từng vòng một. Nhưng mà, không có bất cứ ghi chép nào đảm bảo với hắn rằng biện pháp này có thành công hay không, người trước mắt có thể tỉnh lại hay không.
Không sao cả, dù gì… bây giờ thứ hắn có chính là thời gian.
Thời gian của hắn chính là nhìn sắc mặt cô ngày một nhợt nhạt, nhìn gò má cô ngày một gầy gò, nhìn cô ngày một ảm đạm… cho tới khi bị cái chết tìm đến.
Và nó đã trở thành chấp niệm lớn nhất trong lòng Liễu Ký Minh.
Mãi tới khi Tố Y nhận ra sự bất thường của hắn, hớt hải mời Mộc Tu Dung đến, bấy giờ mới phát hiện, vị Liễu chưởng môn không gì không thể này đang ở trong tình trạng cảnh giới bất ổn, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ tẩu hỏa nhập ma.
“Sư tôn, dù sao người cũng nên suy nghĩ cho sư nương một chút, nếu như người ngã quỵ thì ai sẽ chăm sóc cho sư nương, ai có thể bảo vệ cho sư nương chứ?” Câu này của Tố Y đã thức tỉnh hắn.
Hắn không thể ngã quỵ.
Trên thế gian này, có lẽ ai ai cũng tung hô hắn là đệ nhất kiếm tu tu tiên giới, là chưởng môn tuổi trẻ tài cao của Thương Vũ môn, song, nếu không có hắn thì vẫn còn kẻ khác trở thành đệ nhất kiếm tu, không có hắn thì vẫn còn người khác nhận chức chưởng môn Thương Vũ môn. Nhưng người đang nằm trên giường băng này, chỉ có mỗi mình hắn.
Cho đến một ngày lâu thật lâu sau đó, lâu đến mức Liễu Ký Minh ngờ rằng cuộc sống sẽ tiếp diễn mãi thế này.
Trong lúc bế quan, hắn đột nhiên thấy lòng mình xao động, bèn nhanh chóng ra khỏi động phủ Văn Ngọc phong, quay lại tiểu viện. Khi trông thấy người nọ đứng đón gió ở nơi đó, liếc nhìn mình với vẻ rụt rè, ánh mắt đó vừa sợ sệt vừa mong đợi, lúc thấy hắn nhìn lại thì quýnh quáng rụt mắt về, đứng bất động.
Bông dưng bật cười.
Tạ Cẩn Du không ngẩng đầu, cho nên cô chẳng thể nào biết được, trong nụ cười của Liễu Ký Minh còn xen lẫn một giọt nước mắt trong
suốt.
…
Tạ Cẩn Du đau tới phát khóc.
Thần thức của cô còn quá yếu so với Liễu Ký Minh, thế nên Liễu Ký Minh có thể nhìn thấy được toàn bộ nội tâm của cô dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn mang phần tình cảm kia của cô gói gọn lại rồi giấu vào trong lòng mình.
Nhưng Tạ Cẩn Du không làm được.
Tình cảm của Liễu Ký Minh quá mãnh liệt và dâng trào đối với cô, nó mạnh mẽ nhấn chìm cô vào sâu bên trong, không để lại một cơ hội thở dốc nào. Nỗi xót xa và vui sướng kia như đã hóa cuồng dại, ập tới dữ dội, Tạ Cẩn Du chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, đầu thì sắp nổ tung tới nơi.
Một cuộn khí chặn ở ngực làm hô hấp của cô tắt nghẽn, tim cũng thắt lại, đau tới chết điếng.
“Sư thúc… sư thúc…” Tạ Cẩn Du kêu lên hoảng loạn, nước mắt tuôn ra không ngừng, rơi hết lên người Liễu Ký Minh rồi hòa chung vào mồ hôi của hắn, không còn phân rõ được đâu là nước mắt đâu mà mồ hôi nữa.
Mi tâm của Liễu Ký Minh giật lên, cố kiềm nén cơn vui sướng do thần giao mang tới, chậm rãi thu hồi thần thức trong đầu cô, rồi ôm cô vào lòng mình, vỗ nhè nhẹ. Cảm thấy cơ thể dưới bàn tay còn đang run rẩy khe khẽ, hắn than thầm một tiếng, quả nhiên vẫn quá kịch liệt… nàng có lẽ không chịu nổi.
“Đỡ hơn chưa?” Liễu Ký Minh thấp giọng hỏi.
Tạ Cẩn Du khóc tới hụt hơi, lắc đầu một cái, nhưng như ý thức được điều gì lại lật đật gật thêm cái nữa, muốn nói nhưng lại bị sặc, ho sù sụ mấy tiếng.
Liễu Ký Minh vuốt lưng cô với vẻ không đành, rồi lại ấn cô vào ngực mình sát hơn.
Tạ Cẩn Du tựa vào lồng ngực hắn, ngay bên tai là tiếng hít thở và nhịp tim của hắn, vừa ấm áp vừa lên xuống có quy luật, cơn đau dần dần được xoa dịu, cô nấc lên một cái rồi nghẹn ngào nói: “Sư thúc…”
“Ừ?” Liễu Ký Minh nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe.
“Ta, ta không cố ý…” Giọng Tạ Cẩn Du đứt quãng.
Liễu Ký Minh có hơi khó hiểu với câu này của cô, hỏi lại: “Cái gì?”
“Trảm Tình…” Tạ Cẩn Du nhỏ giọng đáp: “Không, không phải ta thật lòng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng, mãi mãi không gặp lại, cũng không oán hận chàng chuyện lúc trước…”
Chuyện lúc trước không bảo vệ cô ở Thương Vũ môn.
Tạ Cẩn Du nhận thấy, tất cả chuyện này đều không liên quan tới Liễu Ký Minh, dù sao cũng phải đi theo cốt truyện, mà khi đó cô đã có được trái tim của Liễu Ký Minh, dĩ nhiên sẽ không oán hận hắn chút nào.
Liễu Ký Minh trầm mặc vuốt lưng cô, không tiếp lời, cũng không đọc được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này.
Tạ Cẩn Du nghĩ mãi không ra, bèn ngóc đầu khỏi ngực hắn nói: “Chàng cũng biết… tại, tại sao ta tới được đây chứ…”
Chân mày Liễu Ký Minh siết chặt, đúng rồi, hóa ra thế giới của hắn chẳng qua chỉ là một quyển sách, và thông qua thần thức của Tạ Cẩn Du hắn cũng nhìn thấy kết cục vạn tiễn xuyên tâm của mình trong quyển sách đó.
“Thư linh đó buộc ta phải thay đổi quỹ đạo câu truyện… cho nên ta tới Ma địa, đồng mưu với Lâm Uyên Quân, một mặt là vì bảo vệ mình, mặt khác cũng hy vọng chàng…” Tạ Cẩn Du đỏ mặt, chột dạ nói: “Nhưng mà, ta phải đồng ý với Lâm Uyên Quân rằng phải hãm hại chàng, thì hắn mới đồng ý làm giao dịch với ta…”
Thư linh trong quyển sách này là để chỉ cái hệ thống vênh váo hống hách đó. Ngay cả chuyện cô và Lâm Uyên Quân rốt cuộc đã làm giao dịch gì, dù cô có vắt óc suy nghĩ cũng không ra, chỉ biết rằng nó nhất định có liên quan tới Liễu Ký Minh.
Liễu Ký Minh xoa nhẹ tóc cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Tạ Cẩn Du chậm rãi nói ra suy luận của mình, thật ra những chuyện xảy ra ở Ma địa, trừ khoản giao dịch đó ra thì những thứ còn lại, thông qua vài câu nói ngắn gọn của Lâm Uyên Quân và ký ức của Liễu Ký Minh, cô đã có thể đoán được sơ sơ.
“Chàng tới Ma địa tìm ta chẳng khác nào đẩy mình vào nơi nguy hiểm, mà khi đó Lâm Uyên Quân chèn ép quá chặt nên ta chẳng còn cách nào khác, chỉ còn biết nghĩ cách để mau chóng đuổi chàng về Thương Vũ môn. Nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy chàng lại cố chấp hệt như con lừa, mềm cứng đều không ăn, bị ta đâm chọt cỡ nào cũng nhịn được.”
Nói tới đây, Tạ Cẩn Du đột nhiên bất mãn đâm đâm vào ngực hắn: “Đi sớm là tốt rồi, thế mà cứ thích nhắm ngay thời điểm loạn lạc để chạy tới gây thêm loạn, chàng thật là phiền.”
Liễu Ký Minh bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, tì lên ngực mình.
“Lúc đó ta chẳng những phải hòa giải với Lâm Uyên Quân, mà còn phải tìm cách thoát khỏi cái thư linh đáng ghét đó. Nhưng chàng lại hoàn toàn không biết tình cảnh nguy hiểm của bản thân, ngày nào cũng quanh quẩn ở chỗ của ta, đâu biết Lâm Uyên Quân đã nghi ngờ chàng từ sớm.”
“Khó trách nàng oán ta.” Liễu Ký Minh khép hờ mắt.
Tạ Cẩn Du nghĩ tới chuyện hắn làm tất cả là vì mình, tim như bị ai bóp nghẹn, hốc mắt bất giác đỏ hồng: “Từ trước tới giờ ta chưa từng oán chàng, dù là tự bạo cũng không liên quan gì tới chàng. Chẳng qua ta muốn làm một thí nghiệm, xem thử có thể nhân dịp này thoát khỏi cái thư linh đáng ghét đó không, cho nên mới chuẩn bị sẵn châu Ký Ức.”