Edit: Yunchan
“Ngực phẳng phẳng…”
Nhóc con nói năng ngọng ngịu bước lạch bạch tới trước mặt Dương Vân Thanh, cái mặt nhỏ phúng phính như bánh bao, phấn điêu ngọc mài, gần như có thể bóp ra nước, thật là dễ yêu…
Nó co cái chân ngắn, ngửa mặt lên nhìn Dương Vân Thanh, há miệng cười khanh khách, để lộ chiếc răng nhỏ trắng tinh. Mái tóc vừa đen vừa dầy được búi thành hai búi, mỗi bên một cái, dùng một sợi dây cột tóc màu xanh đậm cột lại, gió vừa thổi qua là lay nhẹ phất phơ. Bộ quần áo dầy cui tròn trùng trục được bọc bên ngoài cái mình nhỏ, nhìn là yêu.
Dương Vân Thanh cúi đầu nhìn cánh tay bé xíu của nó đang giang ra với mình, xin một cái ôm, băng đá trên mặt hắn thoáng cái tan chảy, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
“Là Tiểu Tạ Tạ à.”
Tiểu Tạ Tạ, là con trai bảo bối của sư tôn và Tạ sư tỷ.
Tạ sư tỷ suýt nữa đã rớt cảnh giới, phải trải qua cửu tử nhất sinh mới sinh ra được cái viên bảo bối này. Cho nên vừa sinh ra đã nhận hết mọi yêu thương, ngay cả Đông Như Quân đã bặt vô âm tích từ lâu cũng đưa tới một phần quà. Chỉ vì quá đỗi quý giá, cho nên tới tận giờ này nó vẫn chưa chọn được tên, Tạ sư tỷ vẫn thường gọi nó là “Tạ Tạ”.
“Ai cũng phải cảm ơn con trai ta vì đã cứu vớt cả thế giới.” Tạ sư tỷ ngửa đầu lên, mặt đầy kiêu ngạo.
Không sai, nếu Tạ Cẩn Du không thể sinh hạ đứa trẻ bình an, thì có khi Ma thần Liễu Ký Minh đã vung tay hủy diệt cả thế giới này rồi cũng nên.
“Sủng thê cuồng ma” Liễu Ký Minh gật gù, trừ mặc nhận ra thì chẳng còn gì khác để bày tỏ. Chỉ nhủ thầm con trai bây giờ còn quá nhỏ, thân thể lại có vẻ yếu, đợi lớn hơn một chút rồi dạy dỗ cũng không muộn.
Tuy Tiểu Tạ Tạ được lớn lên trong cưng chiều, nhưng lại thông minh cực kỳ.
“Sinh ra đã có tính thần linh, tuổi nhỏ đã biết nói, còn bé đã thông minh nhanh nhạy.”(*) câu này đích thị là để miêu tả Tiểu Tạ Tạ. Mặc dù được cưng chiều nhưng không làm kiêu nũng nịu, tuy lâu lâu lại giở thói xấu nhưng hành vi vẫn đầy lễ tiết, làm mọi người yêu đến tận tim. Hỏi ai lại nỡ nhẫn tâm mắng mỏ một tiểu bảo bối đáng yêu cỡ này?
(*) Trích Thượng cổ thiên chân luận.“Ngực phẳng phẳng, ôm cái đi ~” Giọng Tiểu Tạ Tạ mềm mại êm ái, ngọt đến nỗi ngấm sâu vào lòng người.
Dương Vân Thanh cúi người ôm nó vào lòng, xoa xoa đầu nó với vẻ trìu mến: “Tiểu Tạ Tạ ở đây chơi có vui không?”
Mấy hôm trước Liễu Ký Minh đã đưa Tạ Cẩn Du tới Thương Vũ môn để cho Tạ Cẩn Du và Tiểu Tạ Tạ nghỉ ngơi và điều dưỡng cơ thể.
Dương Vân Thanh lúc này đã trở thành chưởng môn của Thương Vũ môn nên dĩ nhiên rất xem trọng việc này, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, thế là chẳng mấy Tiểu Tạ Tạ đã rất thân với hắn.
Tiểu Tạ Tạ gật đầu một cái, sờ sờ cằm Dương Vân Thanh: “Nhưng mà Ngực phẳng phẳng ơi, ta thấy cô đơn lắm.”
Cô đơn.
Dương Vân Thanh thộn mặt ra một thoáng, gần như muốn cười phá lên. Nhóc con mới tí tuổi đầu, sao lại biết chữ cô đơn này chứ?
Cái thân thì nhỏ, miệng mồm thì ngọng, thế mà lại nói năng hệt như người lớn, làm người ta không khỏi tức cười.
“Không có tiểu bằng hữu chơi với ta.” Tiểu Tạ Tạ có vẻ tủi thân.
Tiểu bằng hữu là từ mà Tạ Cẩn Du dạy cho nó, để chỉ những đứa trẻ chẳng lớn hơn nó là bao. Ngày xưa, lúc cha đưa cả nhà đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, nó thường gặp khá là nhiều “Tiểu bằng hữu”, hôm nay tới Thương Vũ môn, từ trên xuống dưới toàn là người lớn, làm nó thấy hơi mất mát.
“Tiểu Tạ Tạ.” Dương Vân Thanh ôm nó đong đa đong đưa, thấp giọng hỏi: “Đệ có biết cái gì gọi là “Cô đơn” không?”
Ánh mắt Tiểu Tạ Tạ thẳng băng: “Lạnh lạnh lạnh… nói, ngực phẳng không có ai chơi chung sẽ cô đơn, vậy ta không có tiểu bằng hữu chơi chũng cũng là cô đơn, cho nên, ta muốn chơi nhiều nhiều.”
Nhìn dáng vẻ cái hiểu cái không của Tiểu Tạ Tạ, Dương Vân Thanh bèn sờ má nó, nụ cười dần nhạt bớt trên môi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Làm sao Tạ sư tỷ không biết tình trạng của hắn hiện tại chứ? Hắn đã vô tình vô ái từ lâu, có lẽ sẽ có ngày dược hiệu của Trảm Tình đan dần mất đi, nhưng ai biết được đó là lúc nào?
Tiểu Tạ Tạ vuốt vuốt mắt hắn, nhỏ giọng nói: “Ngực phẳng đừng buồn.”
Dù nó còn nhỏ, đối với rất nhiều thứ vẫn còn mơ hồ ngô nghê, nhưng lại rất nhạy cảm với sự thay đổi của tình cảm. Dương Vân Thanh im lặng không lên tiếng, trong mắt là buồn bã đậm tới mức không tan.
Thần trí của Dương Vân Thanh bị kéo về lại, biết Tiểu Tạ Tạ đang an ủi mình, nên khẽ mỉm cười: “Sư huynh không buồn, huynh dẫn đệ đi tìm Tố Y sư tỷ được không?”
Tiểu Tạ ngoan ngoãn gật đầu một cái, nằm bò trên vai Dương Vân Thanh, đôi mắt to trắng đen phân minh như khe suối sâu trong veo chẳng thấy đáy, với dòng nước chảy qua róc rách.
Vóc dáng của Tiểu Tạ Tạ nhìn tổng thể rất giống Liễu Ký Minh, chỉ riêng đôi mắt là giống Tạ Cẩn Du như tạc.
“Di di tốt…” Tiểu Tạ Tạ nói chầm chậm, nó vẫn chưa biết nói từ “Sư tỷ”, thế nên Tạ Cẩn Du đành để nó gọi Tố Y là “Di di”.
Tố Y di di đối với nói rất rất tốt, lần nào cũng nghĩ ra mấy món quà nhỏ để tặng nó, nó gần như là muốn gì được đó, vì vậy Tiểu Tạ Tạ rất thích di di.
Dương Vân Thanh vuốt vuốt lưng nó, giọng dịu dàng: “Ừ, muội ấy rất tốt.”
—-
Tiểu Tạ Tạ được dẫn ra ngoài chơi.
Nhân lúc yên tĩnh hiếm có, Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du bèn yên tâm làm tổ trong phòng ngủ trước đây của hai người ở Văn Ngọc phong, vui sướng hưởng thụ “Thế giới hai người”.
Hai người đầu tựa đầu, hơi thở quấn quýt, trong phòng còn đậm mùi triền miên ái muội, khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Tạ Cẩn Du tựa vào vai Liễu Ký Minh thở dốc, mắt khép hờ, cánh mũi phập phồng, rõ là đã mệt lả.
Liễu Ký Minh nằm nghiêng qua in lên trán cô một nụ hôn, vỗ về: “Ngủ thôi.”
Rốt cuộc vẫn hơi tổn hại tới cơ thể.
Tu sĩ mang thai chẳng thể sánh với người thường, nhất là đối với mẫu thể càng tổn hại hơn rất nhiều.
Liễu Ký Minh là Ma thần, đứa trẻ mang huyết thống của hắn thật ra cũng vô cùng bá đạo. Chẳng những cần tu vi của mẫu thân nuôi dưỡng, mà còn cần tinh huyết của phụ thân để xoa dịu, cứ thế, gánh nặng mà Tạ Cẩn Du phải chịu cũng nặng hơn.
Thế nên, trong thời kỳ mang thai, dù hai người tu luyện chưa từng ngơi nghỉ, nhưng đối với Tạ Cẩn Du thì lượng linh lực tiêu hao vẫn quá lớn.
Liễu Ký Minh đã muốn mang đứa bé này đi vô số lần, song đều bị Tạ Cẩn Du ngăn lại, dầu gì cũng là huyết mạch tương liên, cô cầu xin lâu thật lâu, kiên quyết không chịu bỏ.
Thế mà, dù đã tính toán đủ mọi bề, vào lúc sinh con vẫn suýt xảy ra bất trắc.
Cũng may hiện tại mẫu tử đã bình an.
Vì thân xác trẻ thơ của Tiểu Tạ Tạ từng bị huyết thống hùng mạnh của Ma thần áp chế, cho nên bề ngoài có vẻ suy nhược, nhưng chỉ cần bắt đầu tu luyện thì sẽ ngày một mạnh lên, vượt xa người bình thường một chặng đường lớn.
Tạ Cẩn Du dưới sự điều dưỡng hết lòng của Liễu Ký Minh cũng dần khỏe lại, nhưng Liễu Ký Minh vẫn thấy đau lòng.
Nỗi khổ đó, bất cứ giá nào cũng không thể để nàng trải qua lần nữa.
Tạ Cẩn Du đã chìm vào mơ màng, cọ cọ vào hõm cổ Liễu Ký Minh, thì thầm: “Đừng quên bế Tạ Tạ về…”
Liễu Ký Minh thấy cô đã buồn ngủ tới ríu cả mắt mà còn lo lắng cho con trai thì có hơi dở khóc dở cười, cúi đầu kề môi bên tai cô, thấp giọng nói: “Ta biết rồi, ngủ thôi.”
“Tên…” Tạ Cẩn Du mơ mơ màng màng.
Rõ ràng lúc đầu hai người đang nghiêm chỉnh thảo luận đại danh cho Tiểu Tạ Tạ, cuối cùng nói qua nói lại rồi bắt đầu nói tới “Chuyện không đứng đắn”.
Nét mặt Liễu Ký Minh dịu dàng như nước: “Đợi nàng tỉnh lại.”
Hắn ru Tạ Cẩn Du chìm vào giấc ngủ, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô hồi lâu, cảm thấy tim mình mềm ra gần như muốn tan thành nước, làm cách nào cũng không dứt mắt đi được.
Rồi sau đó, hắn đột nhiên phát hiện, bàn tay đang ôm Tạ Cẩn Du của mình dần trở nên trong suốt.
Đây là gì?
Tiếp theo đó, chẳng riêng gì bàn tay mà ngay cả cánh tay, bả vai của hắn cũng dần biến thành trong suốt.
Khung cảnh trước mắt cũng càng lúc càng mờ đi, hắn có hơi hoảng hốt, nhưng một giây sau, chợt nghe thấy có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đây là mi mắt của chàng nè… phải xuất chúng nhất, đẹp trai nhất…”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Ngay sau đó, người ngồi trước màn hình chập chờn chợt nhận ra động tĩnh, quay phắt đầu lại —–
“What the fuck?!”
Tạ Cẩn Du sợ tới chết đứng.
Chờ đã, cái tình cảnh gì đây?! Cô vò rối cái đầu tròn vo của mình, đẩy đẩy cái gọng kính đỏ chỉ khi nào ngồi vào máy tính mới đeo, trợn mắt ngóc mỏ.
Liễu Ký Minh cau mày, tuy hắn không hiểu ba chữ này có nghĩa gì, nhưng bản năng vẫn nhận ra nó không phải lời hay ý đẹp. Người trước mặt này, ăn mặc quái đản cũng thôi đi, sao tới phối sức cũng kỳ dị như vậy, thứ đeo trên sống mũi đó là gì?
Hắn có vẻ không vui lắm: “Tạ Cẩn Du.”
Tạ Cẩn Du suýt thì búng lên cao mấy thước, cô chỉ là một người viết tiểu thuyết tại gia thôi mà! Sao nhân vật trong tiểu thuyết lại đột ngột hiện ra trước mặt cô thế này?! Chẳng lẽ cô cầm trúng cây bút của Mã Lương(*) sao?!
(*) Cây bút của Mã Lương trong truyện cổ tích Cây bút thần, vẽ gì được nấy.… Nhầm nhầm nhầm, cô dùng bút bao giờ đâu, rõ ràng là xài bàn phím mà… Ông trời ơi.
Trong cơn hãi hùng quá độ, chuyện đầu tiên cô nghĩ tới chính là chạy xộc tới cạnh cửa, khóa trái cửa lại đánh “Cạch”, sau đó rụt rè quay người lại, nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai xuất chúng đang đứng lù lù trước mắt mình, nuốt ực nước bọt.
“Liễu Liễu Liễu Liễu Ký Minh?”
Liễu Ký Minh nhìn dáng vẻ như chim bồ câu bị giật mình này của cô, trong lòng chợt ngoi lên một nỗi phiền não vô danh. Tạ Cẩn Du có đối xử với mình như vậy bao giờ đâu? Tránh hệt như tránh rắn rết.
“Nàng…”
“Anh…”
Hai người lên tiếng cùng một lúc, sau khi ánh mắt chạm nhau thì lại lúng túng dời đi.
Liễu Ký Minh sực nhớ ra, lúc hai người thần giao, hắn đã từng liếc qua hồi ức trong thần thức của Tạ Cẩn Du. Trong đó dường như… có một ít chuyện xưa cũ.
Khi đó thứ Tạ Cẩn Du mặc chính là kiểu y phục kỳ quái này, cử chỉ và ngôn ngữ cũng lạ lùng.
Chẳng phải là sợ mình, chẳng qua là lúc ấy nàng vẫn chưa biết mình thôi.
Nghĩ tới đây ánh mắt Liễu Ký Minh dịu lại.
Tạ Cẩn Du bị ánh mắt lạnh như băng của hắn bắn phá cũng im thin thít, trong phút chốc cũng không dám chắc, nơm nớp nhìn hắn một hồi rồi nói với giọng khó tin: “Anh anh anh là thật sao…”
Á á, ông trời ơi, cô thật tình hối hận vì xây dựng Liễu Ký Minh thành kiểu người lãnh tâm lãnh tình, nhìn cỡ nào cũng không đọc nổi suy nghĩ, bây giờ thì hay rồi, bối rối gì đâu.
Ánh mắt Liễu Ký Minh hơi dừng lại: “Nàng có thể thử một chút?”
Tạ Cẩn Du hãi tới nỗi cằm cũng
muốn bay: “Á á á???”
Cô có hét thất thanh cũng chẳng sao, nhưng khổ nỗi lại làm phiền tới những người ở ngoài phòng.
“Hét gì đó hả Tạ Cẩn Du, mày có tiền đồ chút cho tao nhờ!” Ngay sau đó là tiếng thét rống của mẹ kế ngoài cửa, khi thấy cửa không mở được bà ta lại điên tiết đạp “Rầm” một cái, rít lên giận dữ: “Con oắt chết tiệt, mày giở trò quỷ gì đây hả?! Mở cửa ra cho tao ngay!”
Tạ Cẩn Du bị hù cho giật thót, nhủ bụng dù gì mình cũng được coi là ăn nhờ ở đậu, đành luýnh quýnh mở tủ quần áo ra, đẩy Liễu Ký Minh vào đó: “Anh vào trong đó đi, có gì cũng không được lên tiếng nhớ chưa.”
Liễu Ký Minh còn chưa kịp nói câu nào thì cửa tủ đã đóng sầm lại, quần áo bên trong được treo rất ngăn nắp, nhưng vì trận hỗn loạn vừa rồi nên có bộ đồ rớt xuống đập lên mặt hắn, đưa tới một mùi thơm đặc biệt, làm Liễu Ký Minh ngẩn ngơ.
Tới khi thấy rõ vật đó hắn lại càng khó hiểu, hai cái thắt lưng, bên trên là hai cái bướu tròn tròn, cảm xúc mềm mại này rất giống thứ nào đó…
Chẳng qua Liễu Ký Minh ngây thơ nào biết được, thứ này gọi là Bra(*).
(*) Từ viết tắt của áo ngực.Ngay sau đó, bên ngoài chợt vọng vào tiếng chửi rủa. Liễu Ký Minh cau mày hé ra một khe hẹp, thấy một nữ nhân trung niên đang đứng trước mặt Tạ Cẩn Du, chọc tay vào đầu cô to tiếng nhục mạ, chỉ thiếu điều chọc cô thành một con chim cút nhỏ, trong khi mặt Tạ Cẩn Du vẫn vô cảm, như thể đã quá quen với nó rồi.
Liễu Ký Minh nhìn mà thấy tim thắt lại, vừa đau lòng vừa tức giận. Nhưng ngẫm lại cô đã dặn hắn không được lộn xộn, nên trong phút chốc hắn cũng không có hành động gì quá khích.
Người phụ nữ trung niên nọ mắng nhiếc một trận rồi bỏ đi, Tạ Cẩn Du còn chưa kịp thở phào thì ngay sau đó người em gái cùng cha khác mẹ Tạ Thu Mi đã bước vào.
“Mới sớm ra mà chị đã làm gì thế.”
Liễu Ký Minh nhìn thấy Thu Mi thì nghĩ ngay đến những thứ mình thấy trong thần thức, mắt lóe lên hàn quang.
Thu Mi khác với kiểu chỉ biết quát tháo của mẹ mình, cô ta nói năng chẳng âm chẳng dương, song từng câu từng chữ đều đâm vào lòng, tới mức dù da mặt Tạ Cẩn Du rất dầy, thế mà sau khi Thu Mi ra khỏi phòng thì sắc mặt cô cũng tái đi trông thấy.
Sau khi đóng cửa lại, im lặng một hồi, cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng thì Liễu Ký Minh đã đẩy cửa tủ bước ra.
Tạ Cẩn Du thấy hắn thì chỉ cười gượng gạo: “Liễu Ký Minh…”
Liễu Ký Minh nhìn cô chằm chằm hồi lâu: “Họ luôn như vậy sao?”
Tạ Cẩn Du gãi đầu, nói với vẻ chẳng quan tâm lắm: “Không sao hết, tôi đang để dành tiền, khi nào đủ tiền rồi thì tôi có thể dọn ra ngoài sống.”
Liễu Ký Minh lặng lẽ rút Thiên Thu ra.
Tạ Cẩn Du bị dọa tới nỗi toát mồ hôi lạnh, mém tý nữa đã quỳ hành đại lễ: “Liễu Liễu Liễu Ký Minh! Anh làm gì đó!! Tôi nói cho anh biết, giết người là phạm pháp!! Họ không bắt được anh thì người bị xui chính là tôi đó!”
Thật là hù chết người!
“Phạm pháp?” Liễu Ký Minh thắc mắc.
Tạ Cẩn Du lắp ba lắp bắp: “Dù dù dù sao, cũng không thể giết người.”
Liễu Ký Minh từ từ đặt Thiên Thu xuống, nhìn thẳng vào cô: “Nàng muốn rời khỏi họ?”
“Phải.” Tạ Cẩn Du gật đầu cái rụp.
Ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ dao động: “Ta giúp nàng.”
Tạ Cẩn Du sợ mình lại buột miệng hét to: “Không được phép giết người —–!”
Liễu Ký Minh gật đầu: “Ta nghe theo nàng.”
Sau đó, Liễu Ký Minh bảo cô đừng nên nhúng tay vào. Dù Tạ Cẩn Du vẫn không yên tâm lắm, nhưng cũng biết Liễu Ký Minh mình xây dựng nên là người “Một lời đáng ngàn vàng”, hứa không giết thì nhất định không giết. Vả lại buổi chiều cô còn phải đi làm thêm, nên cứ quay đầu ra khỏi nhà.
Buổi tối về tới nhà, mẹ kế đã ném thẳng cho cô một tấm séc, gương mặt bà phờ phạc, giọng nói cũng phát run: “Cha mày để lại cho cho mày đây! Hôm nay mày cũng thành niên rồi, tự ra ngoài mà ở! Tao không lo cho mày được nữa đâu!”
Tạ Cẩn Du ngỡ ngàng ra mặt, rõ ràng lúc đó mẹ kế đã nuốt trọn phần tài sản cha để lại cho cô cơ mà, sao bây giờ lại chịu nhả ra? Rốt cuộc Liễu Ký Minh đã làm gì?
“Nhưng con vẫn chưa tìm được nhà…” Tạ Cẩn Du do dự, nhưng trên thực tế thì cô còn quá đỗi kinh ngạc và phấn khích nữa là, dù bắt cô ngủ ngoài đường cô cũng chịu tuốt!
Mẹ kế lạnh giọng nói: “Mày cút ngay cho tao! Cút ngay bây giờ —-“
Hàng xóm nghe thấy cái giọng la hét này thì lọ mọ thò đầu qua dòm ngó, ánh mắt nhìn về phía mẹ kế nhà họ Tạ có hơi khang khác, nhưng mẹ kế bây giờ cũng bất chấp luôn những thứ này.
“Vậy để con tìm người tới khuân đồ…” Tạ Cẩn Du cố dằn cơn vui sướng trong lòng, gần như muốn nhảy cẫng lên cười vang.
Cơ mà cuối cùng thì Liễu Ký Minh đã làm gì mới được?
Cô có vắt óc nghĩ cũng chẳng ra, rồi lại nhìn thấy Liễu Ký Minh ở chỗ rẽ hành lang.
Mới một buổi chiều mà hắn đã lột xác hoàn toàn, thay vào bộ âu phục đen tươm tất, nom ngay thẳng như tùng bách.
Siêu siêu siêu đẹp trai…
Tạ Cẩn Du nhìn mà muốn chảy cả nước miếng, trợn mắt nhủ bụng, quả nhiên người đẹp sẵn thì mặc gì cũng đẹp.
Sao Liễu Ký Minh không hiểu ánh mắt này của cô cho được, lòng thoáng nhẹ lại, khi cất giọng cũng hiền hòa hơn rất nhiều: “Thế nào?”
“Quá siêu, Liễu Ký Minh, cuối cùng thì anh đã làm gì thế?” Tạ Cẩn Du hớn hở nói.
“Giả thần giả quỷ thôi.” Nhắc tới điều này, Liễu Ký Minh lại thêm phần lãnh đạm: “Trong lòng họ có quỷ, dĩ nhiên sẽ chột dạ.”
Tạ Cẩn Du nhìn hắn, trong mắt lập lòe ánh sáng động lòng người.
“Ta tìm chỗ ở cho nàng, dọn nhà phụ nàng.” Liễu Ký Minh nở ra nụ cười nhạt.
Tận tới khi gói ghém đồ đạc bước ra khỏi cửa rồi, Tạ Cẩn Du vẫn còn ngơ ngác, cảm giác như mình đang mơ.
Thu Mi cắn răng tựa vào cửa nhìn họ: “Người đàn ông này là ai?”
Tạ Cẩn Du lườm cô ta một cái, rồi ưỡn ngực lên, đáp đầy khẳng khái: “Bạn trai chị, sao nào?”
Liễu Ký Minh nghe Tạ Cẩn Du nói vậy thì cũng đoán ra từ “Bạn trai” này có nghĩa gì, bình thản giữ cô sau lưng mình.
Ánh mắt Thu Mi tưởng như sắp phun ra lửa tới nơi. Người đàn ông này, bất kể là ngoại hình hay phong cách đều nhất hạng, cách ăn mặc cùng nói năng cũng cho thấy anh ta không phải người bình thường. Sao Tạ Cẩn Du này lại tốt số tới thế chứ?!
Cô ta gần như bị cơn ganh tị thiêu rụi, nhưng cũng chỉ có thể chọc ngoáy một câu chẳng mặn chẳng nhạt: “Chỉ mong chị qua được mấy ngày tốt đẹp, chứ đừng để tới lúc bị người ta đuổi cổ ra khỏi cửa mà còn ngơ ngơ ngác ngác.”
Liễu Ký Minh nhìn cô ta lạnh lùng, một ánh nhìn này đủ để Thu Mi nuốt vào những câu đâm chọt còn cay nghiệt hơn.
Quá đáng sợ… có một tích tắc, Thu Mi thật lòng cảm thấy anh ta sẽ giết mình.
Cớ gì Tạ Cẩn Du lại may mắn tới vậy chứ?! Anh ta bảo vệ cho chị ta vì cái quái gì chứ?!
Có điều, dù Thu Mi không cam tâm tới đâu chăng nữa, thì cuối cùng Tạ Cẩn Du vẫn được người đàn ông đó đưa đi.
Loay hoay bận bịu cả buổi trời, vất vả lắm mới dọn được cái tổ của mình, tới khi ngẩng đầu lên thì trời đã sụp tối.
Tạ Cẩn Du nằm ườn ra ghế sô fa mà mệt rã rời, Liễu Ký Minh ngồi bên cạnh cô, trong mắt là cả một hồ xuân thủy.
“Liễu Ký Minh, em cứ thấy mình đang nằm mơ.” Tạ Cẩn Du cười nói.
Liễu Ký Minh thấy cô đã rất mệt mà còn ráng sức nói chuyện với mình thì thấp giọng nói: “Đi ngủ đi.”
Tạ Cẩn Du đột nhiên kéo hắn lại, ôm ôm ấp ấp.
“Ngày mai em còn được gặp anh không?”
Liễu Ký Minh nhìn đáy mắt cô ánh lên vẻ lo sợ bèn lên tiếng trấn an: “Có thể.”
Tạ Cẩn Du vẫn không chắc chắn lắm, cố nhướng to cặp mắt đã trĩu nặng: “Chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?”
“Còn.”
Liễu Ký Minh cúi người xuống, in lên trán cô một nụ hôn. Mặt Tạ Cẩn Du đỏ bừng, yên tâm nhắm mắt lại.
Trong khi cơ thể Liễu Ký Minh thì dần trong suốt một lần nữa.
Lúc tỉnh lại, vẫn ở căn phòng bên trong Văn Ngọc phong, Tạ Cẩn Du vẫn vùi trong lòng hắn, ngủ say tới mức đỏ hồng bờ má.
Người này đã có một đứa con với hắn, họ là một nhà ba người.
Tạ Cẩn Du đột nhiên giật giật, mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?” Giọng Liễu Ký Minh có vẻ trầm khàn.
Tạ Cẩn Du đáp một tiếng rồi dụi đầu vào ngực Liễu Ký Minh: “Sư thúc, ta mơ một giấc mơ.”
“Ừm?”
“Ta mơ thấy chàng tới nhà ta, còn đưa ta rời khỏi đó…” Tạ Cẩn Du lại chui chui vào lòng hắn: “Sau đó, ta hỏi chàng chúng ta có còn gặp lại nhau không?”
Lòng Liễu Ký Minh khẽ động: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Tạ Cẩn Du nhoẻn miệng cười: “Ta mở mắt ra đã nhìn thấy chàng ngay, tốt ơi là tốt.”
Ánh mắt Liễu Ký Minh dịu lại.
Thật tốt làm sao.
Mỗi khi mở mắt ra đều có thể nhìn thấy nhau, trong một ánh ban mai khác.
Cuộc sống như vậy, thật tốt biết bao.
~ Hết ~