Edit: xiaoyuming
“Châu Châu.”
Châu Châu đang bận nâng má nghĩ đến hình ảnh Lý Bảo Chương mông chảy đầy máu, nhưng lại phải ngự tiền hầu hạ, bộ dạng thật đáng thương, liền nghe được Lý Bảo Chương một tiếng kêu cực kỳ ôn nhu. Nàng theo tiếng mà nhìn lại, kết quả là bị ngườ hung hăng bóp hai bên quai hàm.
Lý Bảo Chương nghiến răng, ngữ khí thập phần ác liệt, “Đầu ngươi có thể có chút thông minh nào được hay không? Tại sao suốt ngày đều có thể nghĩ linh tinh vậy hử?”
Châu Châu vô tội chớp chớp mắt, nàng cố sức tránh khỏi móng vuốt của Lý Bảo Chương, vừa xoa mặt vừa nói: “Vậy làm sao ngươi biết nhiều thứ như vậy được? Ta đây thân là nữ hài tử mà có biết xíu gì đâu.”
“Ngươi là nữ hài tử?” Lý Bảo Chương không khách khí cười, “Ngươi hẳn là đầu heo đó?”
“A?”
Lý Bảo Chương quyết định không để ý tới Châu Châu, dù sao thì tức giận với nàng, nàng cũng không biết người ta đang tức giận, còn cười hì hì đi tìm mắng, thôi, mặc. Lý Bảo Chương nằm lui vào trong chăn, thân thể một bên, đưa lưng về phía Châu Châu, không muốn cùng Châu Châu tiếp tục tranh luận vấn đề này.
Nhưng Châu Châu không phục, nàng hiện tại mông đang chảy máu đầy ra, Lý Bảo Chương còn nói nàng là đầu heo, thật quá đáng.
Có heo nào đẹp như nàng sao?
Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Bảo Chương, suy nghĩ, “Nếu ta mà là heo, vậy ngươi chẳng phải chính là đầu heo đực à?” Nàng lại suy nghĩ tiếp, Lý Bảo Chương bị thiến, cũng không tính là heo đực, “Heo bị thiến gọi là heo gì?”
Lý Bảo Chương khẽ cắn môi, quyết định trầm mặc. Châu Châu đời trước mỗi tháng khi tới quý thủy, là thời điểm nàng sẽ vô cớ gây rối nhất, hắn không cần cùng nàng tranh luận vấn đề ngu xuẩn như vậy làm gì.
Châu Châu thấy Lý Bảo Chương không để ý tới nàng, nhíu nhíu mày, dứt khoát dựng dậy nửa thân mình ghé vào trên người Lý Bảo Chương, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm mặt Lý Bảo Chương, đầu tiên là duỗi tay chọc chọc má, Lý Bảo Chương không đáp lại, nàng liền hướng mặt Lý Bảo Chương mặt bẹp một cái, còn ở để lại trên gương mặt tuấn tú ấy vệt nước khả nghi: “Nà, heo hôn ngươi.”
Lý Bảo Chương đột nhiên mở to mắt, hắn vành tai ửng đỏ, nhưng sắc mặt lại thập phần khó coi, hắn đem Châu Châu trảo tiến vào lòng ngực, hung tợn mà nói: “Ngươi đêm nay không ngủ, ta sẽ đem ngươi quăng ra ngoài.”
Một tiếng uy hiếp này, quả nhiên làm Châu Châu an tĩnh.
Lý Bảo Chương hít sâu một hơi, trong lòng lại nhịn không được suy nghĩ, Châu Châu so với đời trước trường oai quá nhiều, dưỡng thành động bất động liền có thói quen hôn người nhân, thật không biết hắn hiện tại dưỡng chính là đầu heo hay vẫn là chỉ cẩu.
Bị người ta nghi hoặc thành nhiều chủng loại như vậy nhưng Châu Châu vẫn không hay biết, sau khi bị uy hiếp nàng liền ngoan ngoãn nhắm mắt, không quá một lúc liền ở trong lòng Lý Bảo Chương thiếp đi rồi, chỉ là khổ Lý Bảo Chương.
Hôm sau,
Lý Bảo Chương trước mắt hơi thanh đi đếnngự tiền hầu hạ.
Lương đế từ trận ôn dịch, tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng thân thể lại không còn như trước, phê chữa núi tấu chương chất đống như núi quả là lực bất tòng tâm, cho nên Lương đế đã nghĩ ra một ý, hắn để Lý Bảo Chương trước tiên đem tấu chương phân loại, đem chia làm ba loại, một loại là thỉnh an, loại này Lương đế không cần để tâm đếnn một loại là tình hình các nơi, tỷ như thuế hằng tháng của các địa phương báo về, cuối cùng là loại nguy cấp nhất, là về thiên tai.
Lương đế liền chỉ xem hai loại tấu chương sau, còn loại thứ nhất, để Lý Bảo Chương tự phê.
Nhưng cho dù là làm như vậy rồi, Lương đế vẫn thường xuyên cảm thấy thân thể không khoẻ.
Lương đế buông tấu chương cầm trong tay, khẽ thở dài một hơi, “Đống tấu chương này luôn vĩnh viễn xem không xong.”
Lý Bảo Chương đem mới vừa pha trà, dâng đến tầm tay Lương đế, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng nếu không thì đi nghỉ ngơi trước một chút, Bạch thái y đã tới, đang ở ngoài điện chờ.”
“Bạch ái khanh tới? Mau mời tiến vào.” Từ khi Bạch thái y trị hết ôn dịch của Lương đế, lại tai ương ôn dịch trong cả nước giải quyết, liền từ một người chỉ chuyên bắt mạch nay đã biến thành Bạch thái y.
Lý Bảo Chương lên tiếng, liền bước nhanh ra ngoài điện, rồi cùng Bạch thái y tiến vào. Bạch thái y vừa tiến đến liền hành đại lễ, Lương đế hiện tại ở trong cung thích nhất chỉ hai người, một là Lý Bảo Chương, người còn lại chính là Bạch thái y.
Những nhi tử kia của hắn thời điểm hắn bệnh nặng, đến long sàng cũng không dám thân cận, sợ bị hắn lây bệnh, duy chỉ có hai người họ trung thành và tận tâm, cứu chữa tốt cho hắn.
“Mau mau đứng lên đi.” Lương đế sau khi bệnh một đợt, biểu tình đã trở nên ôn hòa rất nhiều.
Bạch thái y vừa nói “Tạ chủ long ân” một bên đứng dậy, hắn ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng hôm nay cảm thấy thân thể như thế nào?”
Bạch thái y vừa nói xong, Lương đế đã thở dài, “Già rồi, hay không thấy thoải mái, luôn cảm thấy lực bất tòng tâm.” Bạch thái y nghe vậy, cầm hòm thuốc qua đoa, quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Lương đế, lại cẩn thận quan sát sắc mặt Lương đế: “Hoàng Thượng mấy ngày gần đây đêm ngủ thường hay mơ nhiều chứ?”