Edit: xiaoyuming
“Vì sao lại muốn tìm đao chứ?” Biểu tình trên mặt Châu Châu có chút cứng đờ.
Lý Bảo Chương âm trầm khẽ nhìn qua nàng một cái, “Ngươi nói thử xem?”
Châu Châu không mất lễ phép mà cười gượng một tiếng, vội vàng trốn vào trong chăn, coi như vừa rồi gì nàng cũng chưa nói, máu muốn ở thì cho ở, dù sao so với chết thảm dưới đao vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Lý Bảo Chương hừ lạnh một tiếng.
Hôm sau.
Trong cung Ngọc Tuyền.
Hoàng Hậu phương dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe thấy có nô tài phía dưới tới bẩm, “Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ tới.”
“Tấn nhi tới? Cho hắn vào."
Thái tử Lương Quốc - Lương Tấn Bách, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, làm Thái tử cũng hơn ba mươi năm. Phụ hoàng hắn khi hai mươi đã xuất đầu, lên làm Hoàng đế, mà hắn hiển nhiên không có phần vận khí tốt này.
Phụ hoàng hắn vốn dĩ thiếu chút nữa đã chết, hiện tại lại sống đến giờ, Lương Tấn Nách lại tiếp tục phải ngồi yên xuống vị trí Thái tử.
Lương Tấn Bách lớn lên giống lương đế, hai người đều là người to con, thời điểm tuổi trẻ hoạt nhìn sẽ thập phần thần khí, đặc biệt hắn còn mày rậm mắt to, chưa giống Lương đế bây giờ ăn nhiều nên bụng phệ.
“Mẫu hậu.” Lương Tấn Bách hừng hực đi vào tới, “Ngài biết chuyện phụ hoàng muốn tân kiến một tòa Văn Xương điện sao?”
Hoàng Hậu nghe vậy, nhìn quanh trái phải, phân phó nói: “Các ngươi lui xuống.”
Bọn nô tài tất cả lui xuống.
Lương Tấn Bách đi lên trước, biểu tình thập phần nôn nóng mà gọi Hoàng Hậu một tiếng, “Mẫu hậu!”
Hoàng Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nàng duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Lương Tấn Bách, “Tấn nhi, mẫu hậu đã nói với ngươi bao nhiêu lần, vạn sự đều không thể nóng vội. Ngươi hiện tại là Thái Tử, nên là gương tốt của Lương Quốc.”
Nàng lại nói: “Mà phụ hoàng ngươi, bệnh nặng mới khỏi, do ngại việc ở lain Văn Xương điện không thoải mái, về tình cảm cũng có thể tha thứ.”
Lương Tấn Bách nhíu mày nói: “Nhưng hiện tại quốc khố trống rỗng, lại nói, vì trận ôn dịch vừa rồi, dân số Lương Quốc tử vong nhân nhiều đếm không xuể, hiện tại người ta còn chẳng muốn trồng hoa màu, mà phụ hoàng còn nghĩ tân kiến cung điện.”
“Hắn không chỉ là phụ hoàng của ngươi, hắn còn là chân long thiên tử, Tấn nhi, mặc kệ ngươi có điều gì bất mãn hay oán hận, ngươi đều không thể nói ra, ngươi là Thái Tử.” Hoàng Hậu khuyên can nói.
“Thái Tử? Có Thái Tử vô dụng như vậy sao?” Lương Tấn Bách nghiến răng: “Không nói đến chuyện triều chính, chỉ riêng chuyện hậu cung, tuổi Ngọc Thịnh các nàng đều dần dần tăng thêm, Ngọc Thịnh không muốn gả chồng, vậy những muội muội dưới nàng làm sao đây? Mẫu hậu, người có từng suy sét qua việc này chưa?”
Lương Tấn Bách nói tới đây, sắc mặt Hoàng Hậu dần dần thay đổi, “Những muội muội kia? Bất quá đều là hài tử của đám nữ nhân hạ tiện, Tấn nhi, huynh đệ tỷ muội của ngươi chỉ có Ngọc Thịnh cùng Thiệu Ngôn, ngươi phải nhớ kỹ. Hơn nữa Ngọc Thịnh không tìm được Phò mã hợp tâm ý, những tên hạ tiện đó cứ cho tiếp tục ở tại trong cung vẫn tốt, miễn cho chúng lại đoạt người Ngọc Thịnh chọn.”
Lương Tấn Bách không thể nề hà mà thở dài, phụ hoàng hắn mọi việc ngu ngốc, chỉ trọng ngoạn nhạc, mà mẫu hậu hắn lại tâm tư tỉ mỉ, nhưng tầm mắt hẹp hòi, chỉ chú ý nữ nhân trong hậu cung nữ nhân.
Hoàng Hậu duỗi tay thuận thuận chính mình vạt áo có vết nhăn nhẹ, “Tấn nhi, ngươi đã lo chuyện trên triều, hậu cung này không cần ngươi nhúng tay, nếu lại có muội muội nào tố khổ với ngươi, vậy, mẫu hậu liền thuận tay trừng trị nàng ta.”
Lương Tấn Bách chỉ có thể gật đầu, một lát sau, hắn lại nói: “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy phụ hoàng mấy ngày gần đây thật sự không giống tầm thường, nhi thần cho rằng Lý Bảo Chươnh bên cạnh phụ hoàng không phải tên nô tài tốt.”
“Lý Bảo Chương? Hắn làm sao vậy?” Hoàng Hậu vi lăng.
“Nhi thần không biết hắn từ nơi nào đào ra một phương thuốc, nhưng đúng thời cơ tốt, huống hồ hắn không phải chỉ một lần mà hai lần đã cứu phụ hoàng, hiện tại phụ hoàng đối với hắn rất tốt, tiểu thái giám bên phụ hoàng bẩm báo, bây giờ đến tấu chương phụ hoàng cũng cho Lý Bảo Chương xem.” Lương Tấn Bách nói.
“Còn có việc này?” Hoàng Hậu kinh ngạc, “Vậy……"
“Mẫu hậu, không bằng……” Lương Tấn Bách làm cái thủ thế.
Hoàng Hậu trầm mặc chớp mắt, “Không được, Tấn nhi, phụ hoàng ngươi vừa bệnh, hắn hiện tại cực kì coi trọng Lý Bảo Chương, ngươi giết Lý Bảo Chương, khó đảm bảo việc phụ hoàng ngươi không tức giận. Trước tiên phải quan sát thật kĩ, nếu đúng là Lý Bảo Chương thật không phải thứ tốt, lại xử lý hắn cũng không muộn.” Nàng lại suy nghĩ, “Trong cung Lý Bảo Chương có phải còn dưỡng một Mị Nô? Hình như lúc trước còn ở chỗ Ngọc Thịnh hầu hạ, nháo ra không ít chuyện, nha đầu kia mới thật sự không đơn giản, rõ ràng là người cùa Lý Bảo Chương, lại mê hoặc Ngọc Thịnh, dụ dỗ Thiệu Ngôn.”
Lương Tấn Bách không biết việc này, chỉ là có chút nghi hoặc mà nhìn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu càng nghĩ càng không thoải mái, sau một hồi nàng vẫn chưa nhìn kỹ mặt Mị Nô kia, tha nàng ta một cái mệnh. Mị Nô đó giờ ở bên cạnh Lý Bảo Chương, hẳn là biết rất nhiều chuyện của hắn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu gọi người đem Châu Châu triệu kiến.
“Mẫu hậu triệu một Mị Nô làm cái gì?” Lương Tấn Bách không quá rõ ràng.
Hoàng Hậu ôn nhu nói: “Ngươi không phải hoài nghi Lý Bảo Chương? Vậy cứ đem người bên cạnh hắn hỏi một chút là được.”
Không bao lâu, Châu Châu liền đến.
Nàng không nghĩ tới Hoàng Hậu muốn gặp nàng, tiến cung điện liền cúi đầu quỳ gối trên mặt đất, “Nô tài bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Nàng quỳ trên mặt đất hồi lâu, mới nghe được phía trên truyền đến một giọng đạo lược hiện nghiêm khắc.
“Ngươi chính là Mị Nô gì đó của Lý Bảo Chương?”
“Là nô tài.” Châu Châu thật cẩn thận nói.
“Ngươi nâng mặt lên.” Hoàng Hậu hoãn thanh nói, Châu Châu liền nghe lời mà ngẩng đầu. Nàng vừa nhấc ngẩng đầu lên mới phát hiện phía trên đại điện ngoại trừ Hoàng Hậu nàng đã gặp qua một lần, còn có một nam tử xa lạ. Nam tử kia quần áo hoa lệ, tựa hồ là một nhân vật lớn.
Hoàng Hậu không chút để ý liếc mắt nhìn Châu Châu, nhưng cũng chỉ như vậy, nàng lại lập tức ngồi ngay ngắn. Nàng mày không tự giác
mà gồng người, đặt ở tay vịn chỗ tay khẽ run lên, “Gương mặt này……”
Lương Tấn Bách nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Hậu, nghi hoặc hô một tiếng, “Mẫu hậu?”
Hoàng Hậu như là bị bừng tỉnh quay đầu nhìn Lương Tấn Bách, rõ ràng thời tiết đang rét buốt, nhưng trên trán nàng lại sinh ra một tầng mồ hôi lạnh. Lương Tấn Bách càng là kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn kỹ người đang quỳ xuống ở dưới kia.
Thiếu nữ này sinh ra cũng thật mỹ mạo, một đôi mắt màu lucn, nếu cẩn thận nhìn còn có thể nhìn ra vài phần điềm đạm đáng yêu chi ý.
Nhưng, bất quá chỉ là một Mị Nô mỹ mạo, sao có thể làm sắc mặt mẫu hậu hắn đại biến dường này?
Hoàng Hậu hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nàng hít sâu mấy phen, mới một lần nữa nhìn về phía Châu Châu đang quỳ gối: “Ngươi…… Tên gọi là gì?”
“Nô tài kêu Châu Châu.”
“Châu Châu? Có dòng họ?”
Hoàng Hậu truy vấn.
Châu Châu lắc lắc đầu, “Nô tài sinh ra đã gọi như vậy, không có dòng họ.”
“Mẫu hậu, xem bộ dáng nàng ta, hơn phân nửa là hỗn huyết của người Hán cùng người Hồ, loại hài tử này đều không có dòng họ.” Lương Tấn Bách ở bên nói.
Hoàng Hậu mím môi, bàn tay nắm chặt thoáng buông lỏng: “Vậy ngươi năm nay bao lớn rồi?”
Châu Châu suy nghĩ, trả lời, “Nô tài mười sáu.”
“Mới mười sáu tuổi, vậy là sinh vào năm Vạn Lịch thứ mười lăm. ” Hoàng Hậu lẩm bẩm ra tiếng, nhưng Lương Tấn Bách bên cạnh nghe không rõ. Hoàng Hậu ánh mắt lập loè, sắc mặt càng ngày càng trắng, không biết qua bao lâu, nàng mới thong thả ra tiếng, “Cha mẹ ngươi còn khoẻ mạnh?”
Châu Châu nghe thấy vấn đề này, biểu tình ảm đạm đi rất nhiều, “Mẫu thân nô tài thời điểm sinh nô tài liền qua đời, nô tài cũng không có phụ thân.”
“Không có phụ thân? Ngươi là không biết phụ thân ngươi là ai? Hay là phụ thân ngươi không chịu nhận ngươi?” Hoàng Hậu vội la lên.
“Nô tài không biết phụ thân là ai.” Châu Châu thành thật nói.
Hoàng Hậu nghe vậy, nhịn không được dựa vào ghế dựa phía sau lưng, thần sắc nàng hơi ủ rũ, “Ngươi trở về đi, chuyện hôm nay bổn cung triệu kiến chuyện ngươi, chớ nói với người khác.” Hoàng Hậu hít sâu, lời nói kế tiếp phá lệ tăng thêm ngữ khí, “Ngay cả Lý Bảo Chương cũng không thể.”
Châu Châu sau khi rời khỏi, Lương Tấn Bách mới gấp không chờ nổi hỏi: “Mẫu hậu, người mới vừa rồi là làm sao vậy?”
Hoàng Hậu nhìn Lương Tấn blNách, duỗi tay bắt lấy ống tay áo hắn, thanh âm khẽ run, “Ngươi không phát hiện nàng rất giống một người sao? Vị vào năm Vạn Lịch thứ hai mươi năm qua đời.”
Đồng tử Lương Tấn Bách lập tức phóng đại, hắn thiếu chút nữa không đứng vững, “Không thể nào, vị kia, không phải……”
Hoàng Hậu sắc mặt đã hoảng loạn đến không được, đến tự xưng cũng quên lãng: “Ta cũng không xác định, chỉ là loáng thoáng có bóng dáng người kia, chỉ mong không phải.”
Sau khi nàng nói câu này, đột nhiên đứng lên, “Tấn nhi, ngươi đi điều tra nữ hài này, hỏi rõ ràng tình huống của nàng, điều tra rõ Lý Bảo Chương từ đâu mua được nàng ta. Nhớ kỹ, không thể gây thương tích cho nàng.”
“Được, nhi thần tuân mệnh.”
Châu Châu khó hiểu vấn đề của Hoàng Hậu, vừa suy nghĩ vừa đi về.
Ban đêm Lý Bảo Chương về tới, nàng liền đem chuyện bản thân thấy Hoàng Hậu nói cho Lý Bảo Chương. Lý Bảo Chương nghe vậy trên mặt khẽ biến, hắn lập tức bắt lấy tay Châu Châu, đem Châu Châu trong ngoài toàn bộ kiểm tra, xác định nàng không bị thương, mới thở ra một hơi.
“Hoàng Hậu vì sao phải gặp ngươi? Nàng nói với ngươi điều gì?”
Châu Châu cẩn thận nghĩ, “Hỏi ta gọi là gì, bao lớn rồi, đúng rồi, còn hỏi chuyện cha mẹ ta.”
“Cha mẹ?” Lý Bảo Chương ấn đường nhíu lại.
“Hoàng Hậu nương nương không cho ta nói cho ngươi, nhưng ta cảm thấy hẳn là nên nói cho ngươi.” Châu Châu nhỏ giọng nói, “Nhưng ngươi đừng nói cho người khác, ngươi đã biết nha.”
Lý Bảo Chương giơ tay sờ soạng đầu nhỏ của Châu Châu, câu môi dưới, “Lần này ngươi thật thông minh.”
Châu Châu chợt được Lý Bảo Chương khen, vui vẻ, đôi mắt thành một đường thẳng rồi đi ngủ, nhưng Lý Bảo Chương ngủ không được.
Hắn không biết Hoàng Hậu vì lý do gì muốn gặp Châu Châu, luôn cảm thấy mạc danh bất an.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài một mảnh yên lặng, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra mưa gió bão táp, thật khẩn trương vô cùng.