[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Mất tích


trước sau

Editor: Hân Hân

Lần trước mùng một tháng giêng huỳnh mỹ nhân bởi vì bụng đã lớn tháng, liền không có tới chỗ Hoàng Hậu thỉnh an, cho nên Châu Châu cũng chưa từng gặp qua huỳnh mỹ nhân.

Hôm nay được gặp, Châu Châu phát hiện huỳnh mỹ nhân này đích xác lớn lên rất đẹp, nàng ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi, bởi vì tang tử (con chết), thân hình tiều tụy. Hoàng Hậu thấy liền nhịn không được thở dài một hơi, miễn huỳnh mỹ nhân khỏi quỳ lễ.

“Ngươi hiện tại còn trẻ, quan trọng nhất là dưỡng tốt thân mình, về sau cơ hội còn có rất nhiều.” Hoàng Hậu an ủi nói như thế.

Huỳnh mỹ nhân nản lòng thoái chí, thảm đạm mà cười cười, “Thần thiếp đa tạ ý tốt của Hoàng Hậu nương nương.” Nàng nâng mắt lên, mắt không kìm được nước mắt.

Lương đế tuổi lớn, nàng không biết còn có vận khí hoài long thai hay không, huống chi hiện tại thời tiết hoàn toàn ấm áp (ý chỉ không có thiên tai), ba năm một lần kỳ tuyển tú lại bắt đầu. Đến lúc đó lương đế thấy những nữ nhân xinh đẹp tuổi trẻ đó, còn có thể nhớ nhung nàng sao.

Châu Châu thấy Hoàng Hậu an ủi huỳnh mỹ nhân, trong lòng kỳ thật có chút khổ sở.

Hoàng Hậu làm chủ hậu cung, thế nhưng nữ nhân của trượng phu mình bị tang tử, nàng còn muốn đến an ủi, thật là không biết là ai bất hạnh hơn, cũng may là Lý Bảo Chương không có bản lĩnh làm nữ nhân khác mang thai, nàng đến lúc đó cũng sẽ không cần phải đi an ủi nữ nhân khác nữa.

Lý Bảo Chương cũng không biết suy nghĩ trong lòng Châu Châu, nếu biết được, chắc sẽ lập tức tưởng tóm Châu Châu hung hăng đánh một trận.

Hoàng Hậu trấn an huỳnh mỹ nhân một phen, liền mang Châu Châu đi trở về. Châu Châu trở về mới tiếc nuối nàng vừa mới nãy sao không nhét vào lòng bàn tay Lý Bảo Chương một tờ giấy, nói cho hắn việc của huynh trưởng hắn, cũng tại nàng không nghĩ tới sẽ ở chỗ huỳnh mỹ nhân nhìn thấy được Lý Bảo Chương.

Nhưng Châu Châu liền nảy ra ý, nàng viết một tờ giấy, luôn mang ở trong người, liền nghĩ lúc nào nhìn thấy Lý Bảo Chương liền nói cho hắn.

Nào biết một lần chờ này tưởng ngắn mà liền chờ một mạch đến đầu xuân luôn.

Hoàng Hậu ngày gần đây lại bận rộn hơn trước, bởi vì nàng phải chuẩn bị tuyển tú “cho” lương đế, Châu Châu biết được từ cung nữ kia, tuyển tú chính là tuyển phi tử mới.

Bất quá cũng vì tuyển tú, Châu Châu mới gặp được Lý Bảo Chương.

Lý Bảo Chương lại đây đưa cho Hoàng hậu bức hoạ cuộn tròn của tú nữ, Châu Châu liếc mắt một cái liền thấy hắn. Nàng nghĩ nghĩ, trước tiên liền sai cung nữ bên người đi nơi khác, sau đó chờ tới thời điểm Lý Bảo Chương đi ra khỏi cung điện của Hoàng hậu, trực tiếp ngăn trước mặt hắn.

Lý Bảo Chương thấy nàng, đầu tiên là cả kinh, sau đó liền hướng về nàng mà hành lễ. Lý Bảo Chương làm chức đại thái giám bên cạnh hoàng đế, cho nên không cần quỳ xuống, mà mặt khác tất cả tiểu thái giám còn lại đều quỳ đầy đất.

Châu Châu chạy nhanh đem tờ giấy nhét vào trong tay Lý Bảo Chương, liền trực tiếp từ hắn bên người đi qua.

Lý Bảo Chương mắt nhìn tờ giấy trong tay, bất động thanh sắc thu vào trong tay áo.

Sự việc Châu Châu ở cửa đại điện ngăn Lý Bảo Chương đứng lại, quả nhiên vẫn là bị Hoàng Hậu biết.

Hoàng Hậu sắc mặt không vui mà nhìn Châu Châu, “Ngươi hôm nay ngăn Lý công công kia giữa đường?”

“A, ta chỉ là đúng lúc gặp phải Lý công công, ta không có cản hắn. Cô cô nếu không tin, có thể gọi những tiểu thái giám đó tới hỏi một câu, ta ngay cả một câu cũng chưa nói gì với Lý công công.” Lúc Châu Châu nói ra lời này, cũng chả chột dạ, nàng cảm thấy mình đúng là không nói câu nào với Lý Bảo Chương.

Hoàng Hậu do dự cũng hạ xuống, thở dài, “Thôi, cô cô tin ngươi.”

Lúc sau Châu Châu lui ra khỏi chỗ Hoàng Hậu, liền suy nghĩ Lý Bảo Chương có thể xem được tờ giấy kia rồi có lẽ ngày gần đây sẽ ra cung thăm huynh trưởng hắn. Mà trôi qua hơn mười ngày, Châu Châu từ một tiểu thái giám nơi đó biết được, Lý Bảo Chương mất tích.

Theo lời hắn, Lý Bảo Chương xin với Lương đế được nghỉ nửa ngày, nói trong nhà có mẹ già bệnh nặng, lương đế thương tiếc Lý Bảo Chương là đứa con có hiếu, liền chấp thuận. Nào biết Lý Bảo Chương ngày ấy xuất cung vào buổi chiều, lúc sau cũng không trở về.

Lương đế sau đó còn phái người đi đến nhà Lý Bảo Chương, phát
hiện năm đó Lý Bảo Chương bị bán tiến cung khi đăng ký địa chỉ của người nhà hắn, sớm thành phá phòng, nhìn qua rõ là mấy năm không ai ở.

“Lý công công khẳng định là chạy rồi.” Tiểu thái giám kia nói.

“Nói bậy.” Châu Châu nhịn không được phản bác.

Tiểu thái giám kia bị Châu Châu chỉ ra hai chữ nói bậy, thần sắc có chút xấu hổ, “Quận chúa nói tất có lý, Lý công công hiện tại là người mà Hoàng Thượng xem trọng nhất, sao có thể vứt bỏ vinh hoa phú quý rất tốt này mà không cần, chạy đi mất?”

Phải biết rằng lương đế chính là thưởng cả một tòa cung điện cho Lý Bảo Chương ở.

Châu Châu thực sự có chút luống cuống, từ trong cung, nàng báo cho Lý Bảo Chương về tin của một người, hiện tại hắn liền không thấy đâu.

Hắn đoàn tụ với tam ca của hắn, cho nên đối với hoàng cung này không còn lưu luyến gì?

Hay là trong lúc hắn xuất cung bất hạnh bị kẻ gian làm hại?

Châu Châu nghĩ tới khánh nguyệt lâu Văn Hạc, liền lập tức đi tìm Lương Quang Vũ.

Lương Quang Vũ thấy nàng tới, có một phân kinh ngạc, “Mật nhi biểu muội sao lại tới vậy?”

Sau lần bọn họ từ xuất cung lần trước, liền không còn thấy nhau.

“Cửu biểu ca, huynh có thể lại mang muội xuất cung một lần nữa được không?”

Lương Quang Vũ nhìn Châu Châu, lắc lắc đầu, “Lần trước ta mang muội cùng Thiệu ngôn xuất cung bị Hoàng Hậu nương nương giáo huấn một trận rồi, Thiệu ngôn thì thôi, muội là một cô nương, không thể tùy tiện đi lung tung.”

“Nhưng……” Châu Châu muốn nói ra mục đích của mình, nhưng cũng may vẫn là nhịn xuống, nếu Lương Quang Vũ biết Văn Hạc là huynh trưởng của Lý Bảo Chương, Lý Bảo Chương lại biến mất không thấy, có lẽ hắn sẽ hoài nghi nguyên nhân tin tức Lý Bảo Chương là vì muốn đoàn tụ cùng huynh trưởng, nếu Lý Bảo Chương bị bắt trở về, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nàng do dự hồi lâu, lương Quang Vũ hình như có chút khó hiểu.

“Mật nhi biểu muội, muội có việc gấp gì sao?”

“Muội…… Cửu biểu ca, ngươi có thể hay không giúp ta đi đến khánh nguyệt lâu? Ta lần trước nhìn thấy Văn công tử kia, cảm thấy hắn hát tuồng thập phần dễ nghe, ta muốn học để biểu diễn cho cô cô xem.” Châu Châu tìm một lấy cớ.

“Ngươi muốn học hát tuồng?” Lương Quang Vũ lắc lắc đầu, “Hát tuồng này ngươi cũng không thể học đâu.”

Châu Châu cũng không biết con hát bị xem là kẻ hạ lưu nhất ở Lương quốc, chính mình nghe diễn thì chả sao, chứ nếu là tự hát tuồng, người đó cũng biến thành kẻ hạ lưu nhất.

Châu Châu muốn nói lại thôi, nàng rối rắm nhìn lương Quang Vũ.

Lương Quang Vũ nhìn ra thần sắc nàng có điểm quái lạ, vẫn ôn thanh không giận mà hỏi: “Ngươi chính là có chuyện khó xử phải không?”

“Cửu biểu ca có thể đưa Văn công tử tiến cung được không? Cầu xin ngươi, cửu biểu ca.” Châu Châu xả không được luống cuống, chỉ có thể hy vọng lương Quang Vũ đừng đi miệt mài đuổi theo nàng hỏi chuyện tìm Văn Hạc.

Lương Quang Vũ nhấp môi dưới, “Được, ta thử xem, nhưng muội nhưng đừng nhắc việc này với người khác, cả Thiệu ngôn nó cũng không thể nói.”

Châu Châu liên tục lắc đầu, “Muội sẽ không nói.”

Lương Quang Vũ chiều ngày đó liền xuất cung, lúc sau hắn trở về, nói cho Châu Châu một tin tức cũng không phải tin tức gì tốt lành.

Khánh nguyệt lâu kia đã đóng cửa, vị Văn Hạc danh giác kia không biết đã đi đâu.

Châu Châu lập tức thiếu chút nữa khóc, Lý Bảo Chương khẳng định là đi cùng huynh trưởng hắn rồi, huynh đệ bọn họ gặp lại, liền mặc kệ mình mà ném lại trong cung này rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện