Đêm, phủ quốc sư một mảng im ắng.
Đại quốc sư thắp nến, đặt dược
liệu quý lạ lên trên thư án, sau khi xem xét, lại đưa lên mũi khẽ ngửi.
Lúc này Cơ Thành Vũ gõ cửa tiến vào, đại quốc sư không xoay đầu, chỉ
nói: "Loại độc lạ ngoài biển này có thể giúp Nhữ Lăng lột đi lớp thịt
thối rửa trên mặt, ngày mai thêm vào trong thuốc của nàng, tìm một động
vật để thử trước."
Cơ Thành Vũ trầm mặc: "Sư phụ, đệ tử được biết, gần đây công chúa hành sự thập phần quỷ dị."
Ngữ khí hắn thận trọng, ngẩng đầu đánh giá thần sắc của đại quốc sư, đại
quốc sư cũng không ngăn hắn, Cơ Thành Vũ cắn răng, tiếp tục nói: "Nghe
nói công chúa gần đây bắt được rất nhiều ngự yêu sư phản nghịch, đều đưa bọn họ vào trong điện, nhưng khi bọn họ bị khiêng ra, dung mạo đều hốc
hác, linh lực toàn thân đều bị người khác hút sạch......Sư phụ, tà thuật như thế......"
"Là ta đưa cho nàng." Đại quốc sư liếc nhìn Cơ Thành Vũ đang chấn kinh một cái, nhàn nhạt nói, "Đây là bồi thường cho nàng ta."
Muốn chữa trị mặt cho Thuận Đức, nàng ta phải chịu rất nhiều khổ sở, hệt như dỗ trẻ con uống thuốc vậy, đại quốc sư đưa cấm thuật cho nàng ta, xem
như là bồi thường quả ngọt để dụ nàng uống thuốc.
Cơ Thành Vũ siết chặt tay trong tay áo.
"Sư phụ, nếu đã như vậy, Thuận Đức công chúa, e rằng sẽ không nghe theo sai khiến của sư phụ nữa."
Đại quốc sư chỉ cười rồi cười, cũng không nói lời nào nữa.
Cơ Thành Vũ đành lui xuống. Hắn vội đi đến phủ tướng quân của Chu Lăng,
chưa để bất kì ai thông báo, hắn xông thẳng vào trong phòng Chu Lăng. Cơ Thành Vũ một chân đá cửa phòng hắn ta ra, mặc kệ quân sĩ bên ngoài can
ngăn thế nào, hắn trực tiếp tiến vào trong.
"Thuận Đức công chúa rốt cuộc muốn làm gì?"
Hắn hỏi kẻ đang nằm trên giường, nhìn thấy dưới bức rèm màu xám, Chu Lăng
chầm chậm ngồi dậy, hắn ta không đeo mặt nạ, da thịt trên mặt nhấp nhô
không bằng phẳng, trông đáng sợ như một quái vật.
Chu Lăng giở
rèm lên, khoát tay bảo quân sĩ đang chặn Cơ Thành Vũ lui đi. Chu Lăng
ngẩng đầu, nhìn Cơ Thành Vũ, sắc trắng ngoài ô cửa rơi vào mắt Chu Lăng, lại khiến hắn trông hệt như một con rắn độc ác, đáng sợ: "Tâm tư công
chúa, ta nào dám tự phỏng đoán?"
Cơ Thành Vũ tiến lên trước nắm
lấy cổ áo hắn: "Chu Lăng, ngươi mở mắt ra xem! Nhìn thử triều đình này,
quốc không ra quốc, gia không giống gia. Dân tị nạn lưu lạc, khắp nơi
nghịch loạn, ngươi còn giúp Thuận Đức công chúa làm chuyện thương thiên
hại lý! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì!"
"Ta trung thành với
công chúa, đó là lời thề ta từng lập. Ngươi không phải cũng như thế
sao?" Chu Lăng nhìn hắn, "Quốc không ra quốc, gia không giống gia, thiên hạ này không phải do một tay đại quốc sư trong phủ quốc
sư các ngươi
tạo thành ư? Ngươi bây giờ không phải vẫn trung thành với hắn sao?" Chu
Lăng cười cười "Dù cho ca ca ngươi sớm đã phản nghịch lại hắn, thành đại quân sư của cõi Bắc kia. Ngươi vẫn ở lại phủ quốc sư, không phải ư?"
Bàn tay nắm lấy cổ áo hắn của Cơ Thành Vũ khẽ run rẩy, sau khi trầm mặc, hắn rốt cuộc buông tay.
Chu Lăng nhàn nhạt sửa lại cổ áo: "Cơ Thành Vũ, tình nghĩa huynh đệ nhiều
năm, ta khuyên ngươi một câu, thiên hạ ngày nay kẻ mạnh làm vua, sức
mạnh của đại quốc sư tuy cường đại, nhưng lại bị giam hãm trong quá khứ, công chúa không giống hắn, ngươi nếu nguyện trung thành với công chúa,
sau này, đợi công pháp của công chúa đại thành, quốc sư phủ gì đó, cõi
Bắc gì đó, chẳng qua đều là đồ chơi nằm trong tay nàng. Cũng không biết
chừng, ngươi có thể đứng trên đầu đại quốc sư."
Cơ Thành Vũ nghe
xong, chỉ cười lạnh trào phúng: "Tà thuật công chúa tu luyện là do sư
phụ ta đưa cho, nàng ta dựa vào gì có thể giẫm trên đầu sư phụ ta? Cho
dù có, ngươi cho rằng, đại quốc sư khống chế thiên hạ mấy chục năm trong lòng bàn tay, chỉ dựa vào sức mạnh mạnh yếu hay sao?" Hắn xoay đầu nhìn Chu Lăng, "Nhân thế này, chẳng qua là màn giải trí của kẻ mạnh, ngươi
và ta chỉ là con cờ, đều không cần phải tiến vào trò chơi này quá sâu.
Đại quốc sư của ta, công chúa của ngươi, chẳng qua đều như thế."
"Đó là ngươi nghĩ." Chu Lăng nói, "Công chúa từng nói, ta cùng nàng từng
cùng nhau trải qua hoạn nạn sinh tử, ta là người có thể cùng nàng sánh
vai."
Cơ Thành Vũ lắc đầu, rốt cuộc xoay người đi ra khỏi phòng
Chu Lăng, hắn đi trên đường giới nghiêm, binh sĩ đi lại nhìn thấy trang
phục phủ quốc sư của hắn, không ai hỏi han một câu. Hắn vô định bước
trên đường của kinh thành, chiến sự chưa đánh đến, nhưng sát khí trong
kinh ngày một nặng nề.
"Ta từng gặp qua người không muốn làm con
cờ." Cơ Thành Vũ ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đột nhiên nhớ đến trong lồng giam phủ quốc sư, gương mặt không bao giờ cam chịu ấy của Kỷ Vân Hòa.
Hắn cúi đầu "Nhưng nàng cũng đã chết rồi."