Kỷ Vân Hòa mất trí khiến Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh có chút trở tay không kịp.
Nhưng Lạc Cẩm Tang nghĩ rồi nghĩ, cũng gật đầu, ban đầu nàng ta cùng Khống
Minh ở phương nam chữa trị cho trẻ con có song mạch bị trúng độc, bắt Kỷ Vân Hòa về, khi ấy, nàng sử dụng thuật biến ảo thành dung mạo của nam
tử, Lạc Cẩm Tang không nhận ra nàng, nhưng nàng vốn có thể nhận ra Lạc
Cẩm Tang, mà lúc đó, nàng chỉ xem họ là người lạ.
"Không......Không sao." Lạc Cẩm Tang hồi phục tinh thần, nắm lấy tay A Kỷ, nói với nàng,
"Quên rồi cũng không sao, muội vẫn còn nhớ, muội, à còn có Cù Hiểu Tinh, hắn cũng bên cạnh tỉ một thời gian rất dài, còn có người cá, người cá
cũng nhớ, bọn muội sẽ đem chuyện trong quá khứ từng chút từng chút một
kể cho tỉ nghe."
Dứt lời, Cù Hiểu Tinh vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bọn ta sẽ kể cho người nghe."
A Kỷ thoáng im lặng, nói: "Các ngươi là bạn của ta." Không phải nghi vấn, mà là sau khi quan sát, nàng nói ra một câu trần thuật khẳng định, Lạc
Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh lập tức ồn ào phụ họa, thậm chí bắt đầu đếm
trên đầu ngón tay về khoảng thời gian bọn họ quen biết bao lâu. A Kỷ
nghe xong lời họ kể, thực sự cảm thấy mơ hồ, trong đầu nàng không có
những cảnh đó. Nàng chỉ đành nhìn về hướng người cá sau lưng hai người."
Y trầm mặc đứng đằng sau, tầm mắt rũ xuống, không biết đang trầm tư về
chuyện gì, A Kỷ mở miệng hỏi: "Vậy chúng ta......là bạn bè phải không?"
Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh ngừng nói, theo ánh mắt của nàng nhìn về hướng Trường Ý.
Trường Ý nâng mắt nhìn nàng.
Bốn mắt giao nhau, bên trong căn nhà gỗ đổ nát thoáng trầm xuống.
"Không phải."
Y chỉ đáp hai từ.
Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh đều không dám đáp lời. Chỉ có A Kỷ nghĩ ngợi
rồi cười đáp: "Ta cũng cho là như thế." Nàng tiếp "Trước khi hôn mê, ta
dường như nhớ ra một chút chuyện liên quan đến ngươi, nhưng bây giờ nhớ
rõ hơn rồi, là ta đâm ngươi một kiếm......"
Trường Ý nghiến chặt răng, lúc nàng nhắc đến chuyện này, vết thương trong lòng sớm đã lành kia, bỗng lập tức có chút đau đớn.
Đúng vậy, trên vách vực, dưới đêm trăng ấy, nàng đâm y một kiếm.
A Kỷ thở dài, trong lòng nghĩ, có lẽ đây chính là lý do Lâm Hạo Thanh
không muốn nàng đến cõi Bắc, không muốn nàng lộ ra dung mạo thật......
"Ngươi có lẽ rất hận ta đúng không?" Nàng hỏi.
Sau khoảng ngắn trầm tịch——
"Không phải."
Trường Ý lại đáp hai
chữ này.
Không phải.
Lần này, không chỉ A Kỷ, đến cả Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh đều kinh ngạc
ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Trường Ý. Ba cái đầu, sáu con mắt đều đồng dạng kinh ngạc, nhưng lại kinh ngạc vì những nguyên nhân khác nhau.
Trong lòng Lạc Cẩm Tang thầm nói, người cá này rốt cuộc cũng nói ra rồi!
Cù Hiểu Tinh kinh ngạc vì y giam giữ hộ pháp đến chết, cư nhiên còn nói không phải!?
Mà A Kỷ......
Nàng không hiểu.
Nàng đâm y một nhát, khiến y bị thương rất nặng, thông qua ánh mắt hỗn độn
khi ấy, nàng vẫn cảm nhận được sự không thể tin được cùng tuyệt vọng từ
thần sắc trong mắt y.
Nhưng bây giờ người cá lại nói......
Y không hận nàng?
Tại sao?
Không đợi A Kỷ hỏi.
Trường Ý đột nhiên xoay người, bước ra phía trước của căn nhà gỗ đổ nát, y
nói: "Nhiệt độc của Điện Hỏa cần năm ngày sau ăn thêm một Hải Linh Chi
mới có thể hoàn toàn giải trừ, trong khoảng thời gian này không được sử
dụng công pháp, nếu không nhiệt độc tái phát sẽ không có thuốc chữa."
Y nói xong liền bước ra khỏi cửa. Chỉ để lại ba người vẫn đờ đẫn bên trong.
Trường Ý bước ra ngoài căn nhà, tung người nhảy xuống biển băng, dưới biển
lớn, y mới có thể đến được một nơi trầm tĩnh. Y thả lỏng cơ thể chìm
xuống đáy biển, trong đầu vẫn hiện lên câu trả lời của mình đối với câu
hỏi mà Kỷ Vân Hòa vừa hỏi y——
"Ngươi có lẽ rất hận ta đúng không?" Nàng hỏi.
"Không phải."
——Trường Ý nhắm mắt, y cũng không nghĩ đến, bản thân cư nhiên nói ra đáp án như thế này.
Đối diện với Kỷ Vân Hòa sống lại từ cõi chết, đối diện với một kẻ không
biết gì về quá khứ trước kia, nàng hỏi y có phải hận vì chuyện nàng từng muốn giết y không.
Y mở miệng trả lời, lại cư nhiên là một câu phủ nhận.