Mưa gió bên ngoài kia không hề đả động đến trong biển sâu.
Kỷ Vân Hòa ngồi dưới đáy biển, ăn cá nướng cùng hoa quả tươi mà Trường Ý đem
về, nụ cười bên môi cười đến vừa thỏa mãn vừa chân thành: "Ở dưới đáy
biển ăn cá nướng, trải nghiệm này thật tuyệt." Nàng nói "Điều quan trọng nhất là nơi này không tồi, vừa yên tĩnh, lại ẩn mật, còn có người đưa
thức ăn đến."
Trường Ý nhìn nàng: "Vậy thì ở lại nơi này luôn."
"Không được, như thế chẳng khác gì ngồi tù."
Nàng vừa nói ra câu này, lại khiến cho hai người đều vô thức nghĩ đến quá khứ.
Trường Ý trầm mặc, nàng lập tức xua tay: "Cá đuôi to, ta không phải trách chàng."
"Ta biết." Trường Ý nói, đưa tay lên. Quả dại mọng nước mà Kỷ Vân Hòa ăn,
dịch quả dính bên khóe môi, Trường Ý vô cùng tự nhiên lấy tay áo lau đi
nước bên khóe môi nàng. Kỷ Vân Hòa ngây người, ho khan một tiếng, đối
với hành động này của Trường Ý, có chút không đỡ được. Nàng vờ như đói
bụng lại ăn thêm một ngụm cá nướng.
Trường Ý không để ý chuyện
này, chỉ nói: "Sau khi nàng khỏe lại, cõi Bắc hoặc ngự yêu cốc, hoặc bất kì nơi nào trên thế gian, nàng muốn đi đều có thể."
Kỷ Vân Hòa
sững sờ, nhìn gương mặt nghiêm túc của y dưới ánh sáng khe khẽ từ Hải
Linh Chi, nghe giọng nói nghiêm túc của y: "Nàng một mực muốn tự do,
thậm chí đi qua địa ngục một chuyến." Y dừng chút "Sau này, nàng đi đâu, đều được. Ta sẽ không giam nàng nữa."
Kỷ Vân Hòa chú ý quan sát toàn bộ biểu tình trên gương mặt y: "Thế còn chàng?"
"Ta quay về cõi Bắc." Trường Ý đáp "Nơi đó không còn là công cụ để ta tự thỏa mãn mong ước của mình, ta sẽ bảo vệ cõi Bắc."
"Hệt như bảo vệ trong lúc dung nham ập đến?"
Trường Ý mặc nhận.
Kỷ Vân Hòa nhìn gương mặt nhìn nghiêng của y, bỗng phì cười: "Trường Ý, chàng thay đổi rồi."
"Có lẽ thế." Y cúi đầu, nhìn tay mình, dường như trong dự đoán của y, Kỷ
Vân Hòa cũng đã trả lời——"Được, vậy sau sau ta khỏe hẳn, chúng ta sẽ
đường ai nấy đi."
Y thậm chí bắt đầu căn dặn "Có thể đem theo Cù Hiểu Tinh, hắn đối với nàng rất trung thành, mà Lạc Cẩm Tang......"
Nghe thấy những lời này giống như y đang căn dặn hậu sự vậy, Kỷ Vân Hòa cười đến không ngừng lắc đầu.
Trường Ý nhìn nàng, có chút không hiểu.
Kỷ Vân Hòa nói: "Chàng thay đổi, ta cũng thay đổi rồi."
Trường Ý sững sờ.
"Ta từ nhỏ bị giam trong ngự yêu cốc, sau này lại nhiều năm trong ngục
giam, khó vì bản thân lựa chọn. Bởi vì bị trói buộc quá nhiều, cho nên
ta chán ghét xiềng xích của thế gian này. Ta một mực muốn vươn tay đến
tự
do không ràng không buộc, xem nó như là khao khát cả đời. Thậm chí
không tiếc liều mạng để giành lấy."
Trường Ý lẳng lặng nghe nàng
nói, Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn y, trong đôi mắt đen nhánh, toàn bộ đều là hình bóng của y, rõ ràng đến thế.
"Nhưng trải qua một chuyến
sinh tử, sau đó lại mơ hồ trải qua một đoạn thời gian tự do tự tại, ta
mới biết, tiêu diêu khoái hoạt đi khắp thiên hạ kì thực không phải là tự do." Nàng nói "Có thể tùy tâm lựa chọn, đó mới là tự do."
Nàng đặt tay lên mu bàn tay của Trường Ý.
Tay trong tay áo của Trường Ý cuộn lại thành quyền, nàng dùng tay mình phủ
lên bàn tay đang siết chặt của y. Khe khẽ vuốt ve, an ủi vết thương nhỏ
chi chít trên mu bàn tay y.
"Ta muốn lựa chọn, trở thành một người bị trói buộc." Nàng nhìn Trường Ý, cười khẽ "Vì chàng."
Tức thời, Hải Linh Chi dường như sáng hơn, khiến ánh mắt y cũng sáng rực lên.
"Nàng......muốn theo ta về cõi Bắc?"
"Cõi Bắc, phương nam, ngự yêu cốc." Nàng học theo lời Trường Ý "Đều được cả. Chàng muốn đi đâu, đều được."
Trong tay áo, bàn tay siết lại thành quyền khẽ thả lỏng, trở tay, nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen, Trường Ý không nói nữa, khóe môi cong lên một
đường cong ấm áp.
"Chân trời góc biển......" Giọng Kỷ Vân Hòa
vang lên bên tai y, phá vỡ sự lạnh lẽo cùng tịch mịch của biển sâu này
"Ta đều đi theo chàng."
"Được."
"Aiz đợi đã. Nơi này được tính là góc biển không? Vậy không phải chúng ta đã đi qua rồi sao?"
"Vẫn còn chân trời."
Còn có vô sống sông hồ biển cả cùng vạn lý sơn hà. Đợi giải quyết xong
chuyện cõi Bắc, y cũng sẽ không làm vua của nhân gian gì đó, y muốn đưa
nàng, chân chính đi đến những nơi nàng muốn đến.
Những chuyện
trong quá khứ, nàng không nhắc lại, y cũng không muốn nghĩ lại, toàn bộ
đều lãng quên, để mặc cho gió, cho sóng, cuốn trôi tất thảy......
Bởi vì mất đi lại tìm về đã là may mắn vô cùng hiếm gặp được.