Dãy núi xa xa đã chìm vào bóng đêm, đêm nay lại là một đêm không trăng.
Lò sưởi đỏ rực đặt trong phòng, tiếng tí tách nho nhỏ của củi cháy đánh thức Kỷ Vân Hòa đang đắm chìm trong hồi ức.
Tựa như dãy núi xa xa biến mất trong bóng đêm vậy, những chuyện đã qua, vô số đều tan biến vào đôi đồng tử đen láy của nàng.
Lúc này, trước mắt nàng là một chiếc bàn gỗ vuông, vài món thức ăn nóng hổi, nửa chén cơm được nàng cầm trong tay, đối diện bàn vuông, là một nam tử hắc bào, tóc bạc, sắc mặt cực kì khó coi, Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu, nhìn Trường Ý đối diện.
Y khoanh tay, gương mặt âm trầm, không nói lời nào, đôi đồng tử lam nhìn chằm chằm nàng, một chút cũng không rời đi, hoặc gọi đó là......giám sát.
"Ăn hết đi." Nhìn thấy nàng rất lâu không động đũa, y mở miệng ra lệnh.
"Ta ăn không được nữa." Kỷ Vân Hòa bất đắc dĩ, cũng có chút muốn ý xin tha mà nói "Không có khẩu vị. Ngươi có thể mắt nhắm mắt mở xem như ta đã ăn xong là được rồi."
"Đừng cò kè mặc cả với ta."
Lần đầu tiên gặp y ngày ấy tính đến giờ cũng đã qua sáu năm rồi, mà nay, nàng cảm thấy người cá này, so với lúc mới quen, ngang ngược bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng......
Cũng không thể trách y......
Nàng thở dài một cái, chỉ có thể tuân lệnh mà cầm chén lên, lùa vài ba hạt cơm vào miệng.
Nàng bắt đầu ăn cơm, Trường Ý càng im lặng hơn, y không quan tâm nàng ăn nhanh hay chậm, y chỉ muốn nàng ăn cơm thôi. Mà y vẫn giám sát nàng ăn cơm, một ngày ba bữa, ngoài ra còn có hoa quả, trà nước, một chút cũng không thể thiếu. Chỉ là người khác hoạt động ban ngày còn nàng thì đợi mặt trời xuống núi mới bắt đầu thức dậy ăn cơm.
Thông thường, sau khi nha hoàn hầu hạ nàng đưa thức ăn đến, sẽ khóa cửa rời đi, cho đến bữa ăn tiếp theo, bọn họ sẽ dùng chìa khóa mở cửa, đưa cơm canh đến, sẵn tiện dọn dẹp những dĩa thức ăn đã dùng xong.
Cho nên, không ai biết được, sau khi nha hoàn đem đồ ăn đến, khóa chặt gian phòng, người cá đã làm chủ cõi Bắc kia sẽ lẳng lặng đến đây. Ngồi đối diện Kỷ Vân Hòa, lẳng lặng nhìn nàng, hoặc sẽ bắt ép nàng ăn sạch toàn bộ thức ăn mà nha hoàn đưa đến.
Nếu như không phải lần này vừa vặn gặp nha hoàn kia phạm lỗi, Trường Ý trực tiếp ném nàng ta xuống dưới qua ô cửa sổ, e rằng vẫn không ai biết được chuyện này.
Kỷ Vân Hòa cơ hồ lùa từng hạt từng hạt cơm vào miệng, mắt nhìn thấy rốt cuộc cũng gần ăn xong nửa chén cơm, vị "thần" ngồi đối diện lại trưng ra gương mặt không vui đem dĩa thức ăn đẩy đến trước mặt nàng.
"Thức ăn."
Không hề nói nhảm, chỉ có mệnh lệnh.
Nàng thực sự không muốn ăn, bản thân bị Trường ý đưa đến cõi Bắc, sau khi bị nhốt ở tiểu viện của đảo Hồ Tâm này, nàng mỗi ngày đều cảm thấy cơ thể mình suy nhược hơn so với ngày trước. Nàng không muốn ăn, thậm chí cảm thấy động tác này rất tốn sức.
Nhưng Trường Ý không cho phép.
Y không cho phép nàng nhịn đói, không cho phép nàng bỏ bữa cũng không cho phép nàng kén ăn......
Vẫn còn rất nhiều "không cho phép", sau khi đưa nàng đến đây, Trường Ý liền lập ra những "quy định" này cho nàng.
Trường Ý không cho phép người khác nhìn thấy nàng, thế nhưng nàng biết, Lạc Cẩm Tang và Cù Hiểu Tinh bây giờ cũng đang ở ngự yêu đài cõi Bắc.
Y cũng không cho phép nàng rời khỏi, cho nên giam nàng ở tầng ba, hạ cấm chế, còn cho người dùng khóa to để khóa cửa phòng nàng lại. Tầng tầng phòng bị, còn nghiêm ngặt hơn lúc nàng bị giam trong phủ quốc sư.
Hơn nữa y vẫn không cho phép nàng nhìn thấy ánh mặt trời, căn phòng này vào ban ngày không thể mở cửa sổ ra, chỉ có lúc bình minh và hoàng hôn, nàng mới có thể xem cảnh sắc ban mai và tịch dương.
Trường Ý giống như một bạo quân, kiểm soát toàn bộ ăn ở đi lại của Kỷ Vân Hòa, thậm chế hận không thể khống chế cả hơi thở của nàng, y muốn nắm trong tay tất cả liên quan đến nàng.
Quá đáng nhất là......
Y không cho phép nàng chết.
Nếu như ông trời là một con người, khi gã ta muốn cướp đoạt thời gian sống sót của nàng, Trường Ý có thể sẽ chặt đứt ngón tay gã, chặt từng đốt từng đốt xuống.
Y nói: "Kỷ Vân Hòa, trong lúc ta muốn đày đọa nàng, nàng nhất định phải sống."
Kỷ Vân Hòa hồi tưởng câu nói đầu tiên y nói với nàng, khóe môi nàng khẽ cong lên, người cá tên Trường Ý này, vẫn còn quá ngây thơ, khiến nàng mỗi ngày ngắm gương mặt ăn cơm của y, thì tính là đày đọa gì nhỉ.
Đây rõ ràng là điều tốt
đẹp nhất trong chuỗi ngày còn lại của nàng.
Nhưng nàng vẫn rất tham lam, cho nên vẫn nhìn y đưa ra yêu cầu: "Trường Ý, hoặc là......có thể có một loại khả năng, ngươi thả ta đi một ngày, ta sẽ về lại đây một ngày, thả ta hai ngày, ta sẽ quay về hai người, thả ta đi một tháng, tháng sau ta sẽ ngoan ngoan trở về, mỗi ngày ngươi bắt ta ăn gì thì ta sẽ ăn nấy......"
"Không được." Trường Ý nhìn vào trong mâm "Miếng cuối cùng."
Kỷ Vân Hòa lại thở dài, ngoan ngoãn ăn miếng rau xanh cuối cùng trong mâm.
Ngày đông ở cõi Bắc, thời đại binh hoang mã loạn, muốn ăn một miếng rau xanh tươi mới là không dễ dàng, nàng biết điều này, nhưng nàng không nhiều lời, há miệng nuốt xuống.
Mà chính rau xanh kia, lại khiến cho hơi chua trong dạ dày nàng cuộn lên, thần sắc nàng khẽ biến, cổ họng nghẹn lại, vẫn chưa nói lời nào, vừa xoay đầu liền dựa vào thùng nước tưới hoa, đem những thứ vừa ăn vào nôn ra toàn bộ.
Đến khi bắt đầu nôn ra dịch vị, vẫn chưa thấy nàng dừng lại.
Trong dạ dày nàng có một trận đau, cơ hồ sau khi dịch vị đều nôn ra, vẫn dữ dội nôn ra một ngụm máu đen.
Ngụm máu này tuôn ra đột ngột khiến nàng nhất thời không thể nhịn vào được, nàng ngã quỳ trên mặt đất, toàn thân không nhịn được cơn lạnh, mồ hôi lạnh từng hạt từng hạt tuôn ra, khiến nàng giống như được vớt lên từ trong nước lạnh. Đột nhiên, một bàn tay ấn trên lưng nàng, từng luồng từng luồng khí lạnh từ bàn tay kia truyền đến, áp chế huyết dịch đang bạo động trong cơ thể nàng.
Sau đó cơn đau trong dạ dày cũng chầm chậm bình ổn lại, mồ hôi lạnh toàn thân cũng được lau đi, nàng choáng váng hồi lâu, trước mắt mới có thể lần nữa nhìn rõ mọi vật,
Nàng khẽ quay đầu, nhìn Trường Ý đang ngồi xổm trên đất.
Y bây giờ, cũng không còn là người cá bị giam trong ngục nữa rồi, y là chủ nhân của cả cõi Bắc, có bản lĩnh cùng cả vương triều đối đầu. Thân phận y cao quý, được mọi người tôn sùng và kính sợ.
Lúc này, y đang ngồi xổm bên cạnh nàng, khoảnh khắc này khiến nàng đột nhiên quay về địa lao trong ngự yêu cốc của sáu năm trước, ánh mắt của người cá này vẫn trong vắt như cũ, nội tâm vẫn ấm áp và chân thành. Y không có thù hận, không biết tính kế, y chỉ sẽ nói với nàng rằng, ta đỡ một đạo này sẽ chỉ bị thương, nhưng nếu là nàng thì sẽ chết.
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, khàn giọng nói: "Trường Ý, mạng ta......sống không lâu nữa."
Bàn tay đặt sau lưng nàng khẽ dùng sức. Khí tức xâm nhập vào cơ thể nàng càng nhiều hơn chút. Vì thế nên cũng khiến nàng có thêm sức nói chuyện với y "Ngươi để ta đi đi......"
"Ta sẽ không để nàng đi."
"Ta muốn tận dụng thời gian sau cùng, đi dạo khắp nơi, nếu như may mắn, ta vẫn có thể trở về quê nhà, lá rụng về cội......"
"Nàng không thể đi."
"......Vậy cũng không tính là hoàn toàn phụ đi công ơn phụ mẫu đã cho ta đời này kiếp này......"
Cơ hồ hệt như ông nói gà bà nói vịt, dứt lời, nàng có chút kiệt sức, ngã về phía sau.
Nàng nhẹ tựa lông hồng, dựa vào trong lồng ngực của Trường Ý, chỉ lay động vào lọn tóc bạc của y.
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, ánh mắt y rũ xuống, gương mặt bị tóc bạc che phủ, chỉ lộ ra đôi môi đang mím lại thật chặt của y. Trong phòng yên ắng hồi lâu.
Trường Ý nắm lấy cánh tay gầy gò cơ hồ không còn chút da thịt của nàng, giọng chống đối: "Ta không cho phép." Giọng y tựa như hoa tuyết lơ lửng trôi giữa không trung, chầm chậm rơi xuống, lặng lẽ rơi trên mặt tuyết, không còn dấu vết.