Trong phòng yên ắng, Kỷ Vân Hòa vẫn đang nằm trên giường, nếu không phải làn da nàng trắng xanh, bất kì người nào nhìn thấy đều cho rằng nàng đang yên tĩnh ngủ. Lông mi dài dài bị gió ngoài cửa sổ thổi vào khe khẽ lay động. Tựa như chốc lát đôi mắt ấy vẫn sẽ mở lên.
Chỉ là......tất thảy đều là "tựa như".
Y vĩnh viễn không hiểu thấu đôi mắt đen nhánh ấy, mà giờ đây càng không có cơ hội hiểu thấu nữa rồi.
Không thở dài, cũng không nói lời nào, Trường Ý lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, tay y nắm lấy bàn tay nàng, một cổ hàn khí từ tay y chầm chậm tản ra. Trên bắp thịt đã đông cứng của nàng, dùng hàn sương dần dần bao phủ người nàng.
Từng tấc từng tấc một, hàn sương như ngón tay y, vuốt ve, phác họa, ôm lấy cánh tay, thân thể nàng, sau đó bò lên trên trán, cho đến gò má. Đôi môi nhợt nhạt bị đông lại, lông mi dài dài kia cũng đóng băng.
Y muốn đem nàng......băng phong (đóng băng phong ấn) lại.
"Đợi! Đợi một chút!"
Tiếng kinh hô của Lạc Cẩm Tang vừa truyền đến, phá vỡ sự yên ắng trong phòng, Lạc Cẩm Tang chạy nhanh đến, lập tức đẩy tay Trường Ý ra, lòng bàn tay của Trường Ý chống sang bên cạnh, trong chốc lát, trên giường cũng kết một lớp băng sương.
Đôi tay của Lạc Cẩm Tang vì chạm vào cánh tay Trường Ý cho nên bỗng trở nên trắng bệch, băng sương thuận theo da thịt nàng bò lên cánh tay, khiến nàng bị đông đến toàn thân run rẫy.
Khống Minh thấy thế lập tức sững sờ, tiến lên hai bước bắt lấy tay nàng. Pháp thuật trong lòng bàn tay hắn vừa chuyển, đôi tay bị lửa phủ lấy, hai tay hắn bắt lấy cánh tay Lạc Cẩm Tang, khiến cho hàn sương tan chảy, sau đó giận dữ trách nàng: "Ngươi không muốn sống sao?"
"Ta không phải không muốn sống." Lạc Cẩm Tang không thèm để ý đến Khống Minh, đẩy hắn ra nói với Trường Ý, "Vân Hòa vẫn còn cứu được!"
Câu nói này khiến đôi đồng tử sắc lam ảm đạm kia sáng lên đôi chút.
Mái tóc dài màu bạc lay động, Trường Ý xoay đầu lại, nhìn Lạc Cẩm Tang, nàng chỉ về bên cửa nói: "Lâm Hạo Thanh có thể cứu tỉ ấy."
Thuận theo tay Lạc Cẩm Tang, mọi người nhìn về hướng cửa, chỉ thấy Lâm Hạo Thanh mặc áo lam quần trắng đứng bên bình phong.
Lâm Hạo Thanh bước vào trong phòng, mắt quét qua gương mặt Trường Ý một cái, sau đó rơi trên mặt Kỷ Vân Hòa đang nằm trên giường. Vừa nhìn, hắn liền vô thức nhíu mày.
"Ngươi có thể cứu được nàng?" Trường Ý hỏi.
Lâm Hạo Thanh tiến lên một bước, lần nữa tỉ mỉ đánh giá nàng, mày càng nhíu chặt hơn.
Quá gầy rồi, sáu năm trước sau khi cách biệt ở ngự yêu cốc, Lâm Hạo Thanh chưa từng nghĩ qua vẫn có thể gặp lại nàng, hắn lúc ấy luôn cho rằng, nàng sẽ lập tức chết trên tay Thuận Đức công chúa, nếu không thì trong ngần ấy thời gian kia sẽ chết trên tay nàng ta......
Không nghĩ đến......nàng cư nhiên có thể sống sáu năm trong phủ quốc sư, sau đó lại bị người cá đưa đến cõi Bắc.
Hắn vốn cho rằng, bản thân cũng không thể gặp được nàng nữa.
"Nàng vì sao lại biến thành thế này?" Hắn hỏi ngược Trường Ý.
Trường Ý chỉ cố chấp hỏi: "Ngươi có thể cứu được nàng?"
Ánh mắt Lâm Hạo Thanh dời sang nhìn Trường Ý: "Đều biến thành thế này rồi, làm sao cứu đây?"
Lời này vừa nói ra, trong phòng lại chìm vào yên lặng.
Ánh sáng vừa lóe lên trong đôi đồng tử lam băng, lần nữa mất đi màu sắc.
Lạc Cẩm Tang không để ý bản thân bị băng sương đông đến đỏ bừng cả tay, dường như không hề cảm thấy đau đớn, nắm lấy cổ áo Lâm Hạo Thanh, ngón tay nàng dùng sức, da thịt đông đỏ trên mu bàn tay bị rách toạc, máu đỏ trào ra: "Ngươi không phải nói có thể cứu tỉ ấy sao! Ngươi nói nàng sẽ không dễ dàng chết đi như vậy! Ngươi vừa nói với ta như thế!"
Lâm Hạo Thanh cũng không hất tay nàng ra, để mặc nàng nắm cổ áo mình, hắn khàn giọng đáp: "Ta vốn cho rằng ta có thể cứu được."
"Ý gì chứ?" Lạc Cẩm Tang hỏi.
"Ta cho rằng nàng chỉ là bị thuốc luyện người thành yêu kia sở thương, cho rằng ta có thể cứu được nàng." Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa nằm trên giường, "Nhưng không phải vậy. Dung mạo nàng hốc hác, hiển nhiên là sức lực khí huyết trong thân thể đã tiêu hao tận rồi, mà nay, toàn thân nàng cũng đã bị băng phong, làm sao cứu đây?"
Khóe môi Lạc Cẩm Tang mấp máy, hốc mắt vô thức đỏ lên lần nữa, nàng xoay đầu, phẫn nộ mắng Trường Ý:
"Ngươi tại sao lại phong ấn tỉ ấy!" Giọng nàng bỗng khàn đi, rốt cuộc không nhịn được mà khóc ra tiếng "Ngươi tại sao lại phong ấn tỉ ấy! Tại sao!?"
Trường Ý nhìn Kỷ Vân Hòa trên giường, không hề đáp lại.
Lạc Cẩm Tang chỉ cảm thấy đôi chân mềm oặt, lúc nãy nàng không hề cảm thấy mệt nhưng đến
bây giờ, đột nhiên nàng lại cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút đi, Khống Minh đứng sau lưng nàng, ôm lấy nàng, thấp giọng bảo: "Trước khi băng phong, nàng ấy vốn đã ngưng thở rồi."
Lạc Cẩm Tang tiếp tục khàn giọng hỏi: "Ngươi vì sao ác với tỉ ấy như thế, vì sao không buông tha cho tỉ ấy, ngươi biết tỉ ấy thích nhất là trời đất bên ngoài, ngươi vì sao lại không để cho tỉ ấy đi xem nhiều nơi ngoài kia, ngươi......" Lạc Cẩm Tang cắn răng, nàng giận dữ đẩy Khống Minh ra, lết hai bước, chật vật đến gần, phủ bên người Kỷ Vân Hòa.
Lạc Cẩm Tang vươn tay bắt lấy cánh tay của Kỷ Vân Hòa: "Muội không để tỉ ngây ngốc ở trong này, tỉ muốn ra ngoài, muội đưa tỉ đi."
Nàng vừa nói xong, liền bóc băng sương trên cánh tay Kỷ Vân Hòa ra. Băng nhọn khiến tay nàng lại chảy máu, Khống Minh không nhịn được nữa, trước lúc hắn muốn mở miệng, trên người Kỷ Vân Hòa lóe lên ánh lam, chốc chốc, thân thể nàng khẽ lơ lửng bay lên.
Trong phòng vừa lóe sáng, một tiếng vang khẽ, sau đó kết giới đảo Hồ Tâm bị phá vỡ.
Trường Ý cùng thi thể trên giường của Kỷ Vân Hòa đều biến mất không còn bóng dáng.
Lạc Cẩm Tang vừa dụi mắt vừa hỏi: "Hắn muốn đem Vân Hòa đi đâu?"
"Hệt như ngươi vậy, muốn đưa nàng ta ra ngoài." Khống Minh đỡ nàng dậy, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ "Để nàng ta đi đến nơi mình thích."
Trong phòng chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào của Lạc Cẩm Tang. Lâm Hạo Thanh đứng một bên không nói lời nào, chỉ là ánh mắt một mực gắt gao nhìn hình bóng biến mất trên không trung kia.
......Đọc Wattpad: Rosenychungchung......
Bên ngoài đảo Hồ Tâm là hồ, lúc này gió tuyết đầy trời, trên mặt hồ đã kết một lớp băng dày kiên cố, Trường Ý bước lên lớp băng kia, y vẫn nhớ lần đó, nàng bị y bắt về đảo Hồ Tâm chưa lâu, nàng muốn rời đi, rốt cuộc phá vỡ kết giới của y, một đường trốn chạy, chạy trên lớp băng này.
Lần ấy kì thực y sớm từ xa đã nhìn thấy nàng, chỉ là nhất thời y muốn nhìn thấy nàng thở hổn hển chạy trong không khí lạnh lẽo này, cuối cùng nàng không chạy nổi nữa, nằm trên mặt băng, ngắm bầu trời đêm, lớn tiếng cười.
Đó là dáng vẻ chân thực nhất của nàng, cũng là lúc y có thể nhìn thấu nàng nhất, đơn giản, vui vẻ.
Y thích ngắm nàng của lúc đó.
Trường Ý đặt nàng lên lớp băng kiên cố.
Nàng lúc này đang yên tĩnh nhắm mắt, không ồn không náo, nhưng dường như y vẫn nghe thấy tiếng cười to của nàng trên mặt băng vậy, vui vẻ hệt như một đứa trẻ, chưa hề chịu qua bất kì thương tổn, chưa từng gặp qua trời cao cũng không muốn hiểu thấu đất dày.
Trường Ý nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên.
Một hạt trân châu rơi xuống, rơi trên băng sương trên gò má nàng, sau đó, lớp băng trên người nàng bắt đầu nứt ra, trên mặt băng nứt dường như nở hoa, từng lớp từng từng phủ trên người nàng, bao vây nàng, càng nhiều thêm một lớp, dung mạo nàng trước mặt Trường Ý càng trở nên mơ hồ.
Lớp băng càng nhiều, cho đến khi bao vây toàn bộ người nàng, cũng khiến trân châu rơi từ mắt y vĩnh viễn cố định trên gò má nàng.
"Nàng tự do rồi."
Y nói xong, kéo cơ thể bị hoa băng quấn lấy của nàng, từ từ chìm xuống trong hồ.
Dần dần chìm xuống, càng lúc càng sâu, cho đến khi dung mạo của nàng, cùng châu quang của hạt trân châu kia biến mất. Kỷ Vân Hòa rốt cuộc biến mất trước mặt y.
Trên lớp băng kiên cố, giữa gió tuyết đầy trời, cuối cùng chỉ mỗi mình y cô độc đứng đó......