[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Thực Sự Là Ngang Qua


trước sau

"Rắc" một tiếng, mặt băng A Kỷ bục lên bỗng nứt ra một đường.

Cũng chính tiếng động này khiến nàng hồi thần.

Có nguy hiểm, nàng không nên ở lại chỗ này!

Bàn tay đặt trên mặt băng vẫn chưa nứt hết kia khẽ dùng sức, chân lấy đà, cả người đứng dậy, muốn rời khỏi mảnh đất thần bí có người ngủ say này. Nhưng khoảnh khắc nàng vừa nhảy ra, chỉ cảm thấy tay mình bị băng tuyết xung quanh quấn lấy, dây xích này tuy chỉ ngưng tụ từ băng tuyết, nhưng lại kiên cố dị thường, vừa chạm vào, A Kỷ liền biết, với ba chiếc đuôi của bản thân bất kể thế nào cũng không thể đấu lại người này......

Cách nghĩ này vừa lóe qua trong đầu, sợi dây xích kia liền quấn lấy cổ tay nàng, hung hăng kéo nàng xuống đất.

A Kỷ hoàn toàn không có chỗ để giãy giụa, "oanh" một tiếng, nàng đâm sầm vào mặt băng, lớp băng kiên cố trên mặt đất vỡ vụn, những hạt bụi tuyết bay lên, xung quanh dường như bị một tầng sương khói bao phủ.

"Khụ khụ......" Những hạt bụi tuyết trong không khí lạnh chui vào trong cổ họng nàng, khiến nàng ho khan hai tiếng, nàng ngã trong băng vụn, da thịt trên người bị dải băng nhọn quét qua, cắt da thịt chảy không ít máu.

"A Kỷ!" Không xa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Cơ Trữ.

A Kỷ không có tâm tư đáp lại hắn, dưới sương tuyết, từ từ bò dậy trong đống băng vụn, tầm mắt quan sát xung quanh......

Lớp băng kiên cố dưới chân đã vỡ vụn, người dưới lớp băng đã không còn thấy bóng, nàng ngưng thần dò tìm khí tức xung quanh, muốn tìm ra người nọ. Người này rất lợi hại......xem ra đây chỉ là một công kích không thể bình thường hơn, chỉ trong một lúc vô ý, cư nhiên có thể khiến nàng bị thương thành thế này......mà nàng đến cả mặt hắn cũng chưa nhìn thấy......

Sau một khoảng ngắn bay lên cao, tuyết lại chầm chậm rơi xuống, đột nhiên, A Kỷ chỉ cảm thấy bóng đen từ bên phải lóe qua, nàng đưa mắt nhìn sang bên phải nhưng khoảnh khắc đồng tử vừa khẽ động, từ một hướng khác đột nhiên xuất hiện vô số dây xích băng tuyết, A Kỷ bay người lên, tránh được hai sợi, nhưng tốc độ của dây xích vượt qua sức cảm nhận của nàng, trong lúc nàng không hề phát hiện, một sợi dây xích quấn lấy eo nàng.

A Kỷ kinh ngạc, muốn dùng lửa hồ thiêu sợi dây xích đó nhưng lúc này đã trễ rồi.

Dây xích trên eo vừa kéo một cái, liền kéo nàng tiến vào trong sương tuyết kia, sau lưng nàng lập tức đụng phải thân cây kết băng, dây xích như rắn, bò trên người nàng, trói chặt nàng trên thân cây kết băng.

Sức mạnh của sợi dây xích này rất lớn, khiến lồng ngực nàng đụng đến đau, bụi tuyết lúc nãy nàng hít vào cũng trong cơ thể công kích nàng, nàng bỗng há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.

A Kỷ bị trói chặt trên thân cây, tầng mồ hôi lạnh trên trán bị gió thổi đến, cơ hồ khiến mặt nàng kết một lớp băng.

Nàng nhìn sương tuyết trước mặt, khí sương dần dần tan đi, hắc bào trong màn sương thoắt ẩn thoát hiện, A Kỷ nhìn thấy vị trí người đó, tay chân nàng đều bị trói, cắn đến nát môi, hít sâu một ngụm khí, một quả cầu lửa màu đen cực to bay về hướng người nọ.

Lửa hồ nóng bỏng khiến cho băng tuyết xung quanh tan chảy, lơ lửng bay trong sương tuyết như trận mưa phùn, hệt như một trận mưa xuân trong đất trời bao phủ băng tuyết của cõi Bắc.

Dây xích cũng bị sức nóng làm cho tan chảy thành nước, A Kỷ ngả trên đất, nàng ôm ngực nhìn về phía trước. Bỗng nghe thấy tiếng tay áo khoát nhẹ một cái, lửa hồ đen phía trước tức khắc biến mất, nam tử tóc bạc áo đen từ trong trận mưa phùn ấy cất bước đi đến.

Đôi đồng tử ấy màu lam hệt như biển sâu trong veo, nhưng nhiệt độ kia so với cõi Bắc này còn lạnh hơn.

Bốn mắt tương giao, A Kỷ nhất thời quên đi trận đấu sống còn giữ mình với y.

Nàng ngây ngốc nhìn y. Phác họa ngũ quan của người này giờ lộ rõ trước mắt nàng, y từng bước tiến gần, dường như có một cơn sóng thần nổi lên trong tâm trí nàng, rất nhiều cảnh tượng bị cơn sóng cao trăm mét kia đẩy đi, chảy xuống tim nàng, khiến thành trì trong tim bị phá hủy, hủy đi tất cả, không lưu lại gì......

Y là ai?

Câu hỏi này vừa nổi lên, cũng không cần người khác trả lời, nàng mấp máy khóe môi, bỗng như không thể khống chế, phun ra hai chữ......

"Trường......Trường Ý......"

Tên y vừa thốt ra, người trước mặt chợt dừng bước.

Trường Ý nhìn nàng, trong đôi đồng tử lam dường như phảng phất chút nghi hoặc, nhưng quả nhiên, nghi hoặc kia không khiến y dừng lại, y đi đến trước người nàng, từ trên cao nhìn xuống A Kỷ bại trận, toàn thân nàng đều là máu, dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Ngươi là ai?"

Y hỏi nàng.

Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.

A Kỷ nhắm mắt, cố gắng áp chế cảm xúc dị thường kia xuống, nàng nhắm mắt, tìm về lý trí.

Cõi
Bắc, tóc bạc mắt xanh, sức mạnh cường đại, hoa văn chìm trong hắc bào lộ ra thân phận tôn quý......Tất cả các đặc điểm trên đều chỉ một người duy nhất ở địa vị cao cao kia......

Tôn chủ cõi Bắc, người cá Trường Ý.

Thế gian đều biết tên y, chỉ là không ai dám gọi y là Trường Ý, mọi người thích gọi y là người cá, dù sao người cá nổi danh trên đời này, cũng chỉ có mỗi mình y.

A Kỷ mở mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, trước đây trong ngục, xà yêu còn đùa với nàng, bảo nàng đi giết người cá, ngồi lên vị trí tôn chủ cõi Bắc. Mà nay xem ra, quả nhiên là một giấc mộng hão huyền.

Nàng tuy rằng chỉ dùng sức mạnh của ba chiếc đuôi nhưng còn không địch lại một sợi dây xích mà người cá này tùy tiện tung ra. Xem ra, đây còn chưa bằng một phần sức mạnh của y nữa......

"Toi rồi......" A Kỷ nói "Cả người đâm sầm vào quan tài......" Nàng thì thầm tự nói một câu, lập tức nhận mệnh ngẩng đầu nhìn Trường Ý, cười đáp "Tôn chủ đại nhân, ta chỉ là ngang qua. Không biết người đang nghỉ ngơi, làm phiền rồi......"

Nàng chỉ hi vọng người cá trước mắt này không nhận ra nàng, thực sự cho rằng nàng chỉ ngang qua, hi vọng y hồ đồ tha cho nàng, y nằm trong cánh rừng băng tuyết này, xem ra cũng không phải chỉ vừa nằm một lúc, chắc hẳn vẫn chưa có người đến báo với y, bốn tội phạm trong ngục đã trốn đi rồi......

Người cá nheo mắt, đánh giá nàng.

Đột nhiên, trong không trung truyền đến tiếng chim vỗ cánh, A Kỷ ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ nhìn thấy một con tuyết ưng, đôi cánh cực to dang rộng, bóng tối phủ xuống mặt nàng, tuyết ưng bay xuống, hóa thành hình người, quỳ xuống bên người giao nhân: "Tôn chủ, trong địa lao, Lô Cẩn Viêm, xà yêu còn có đệ tử phủ quốc sư cùng hồ yêu mà Khống Minh đại sư đưa về, bốn người bọn họ đả thương vô số quản ngục, trốn khỏi địa lao rồi."

A Kỷ mở miệng, nhìn yêu quái tuyết ưng kia, trong bụng dường như chứa một Lô Cẩn Viêm, hung hăng nhảy cẫng lên, ở trong người nàng mắng một vạn câu "con mẹ ngươi"......

Người này vừa dứt lời, ánh mắt người cá lại chuyển về. Nhàn nhàn quét trên người nàng, lập tức nhìn sang bên cạnh.

Cơ Trữ sớm đã trong lúc bọn họ bắt đầu đánh nhau bị trói trên cây, hắn thảm hơn một chút, miệng vẫn bị dây xích trói chặt, hoàn toàn không nói được lời nào.....

Ồ......A Kỷ đột nhiên hiểu ra, hóa ra trước đó nàng bắt đầu đánh nhau, Cơ Trữ gọi nàng một tiếng "A Kỷ" không phải lo lắng mà là kêu cứu.

Hiện tại, ánh mắt người cá đang quét trên người Cơ Trữ. Hắn tuy rằng bị trói chặt, y phục trên người cũng bẩn nhưng tỉ mỉ nhìn vẫn có thể nhìn ra đây là trang phục của đệ tử phủ quốc sư.

Ánh mắt người cá lại chuyển về, rơi trên người A Kỷ.

Thần sắc kia dường như đem thân phận bọn họ nói ra——hồ yêu cùng với đệ tử phủ quốc sư.

Không khí chốc chốc trầm mặc. A Kỷ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng quyết định giãy giụa lần nữa: "Ta thực sự chỉ là ngang qua......"

Nàng xác thực là ngang qua mà.

Yêu quái tuyết ưng vừa đến báo tin lúc này mới nhìn sang bên cạnh một cái, nhìn thấy hai người bọn họ, yêu quái tuyết ưng dường như cũng có chút ngạc nhiên: "Ủa......"

A Kỷ cúi đầu thở dài, trong lòng căm phẫn, đừng ủa nữa......là bọn họ......

"Đưa về." Người cá lạnh lùng ra lệnh.

Yêu quái tuyết ưng lập tức ngẩng đầu đáp vâng, còn không quên chân thúi nịnh hót một câu: "Tôn chủ anh minh."

A Kỷ ngoài thở dài, ngoan ngoãn nhận mệnh cũng không biết phải nói gì hơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện