Lâm Thanh Nha được dẫn vào sân sau nhà họ Đường, đi vào một nhà kính trồng hoa bốn phía đều là kính mờ.
“Cạch.”
Cửa kính ở phía sau cô đóng lại.
Lâm Thanh Nha không quay đầu lại.
Cô giẫm lên con đường nhỏ lát đá cuội, vòng qua những giàn cao treo trên cao.
Cây điếu lan* phát triển rất tốt vào mùa đông lạnh lẽo này, hoa nở rộ với đủ màu sắc lộn xộn trên những dây leo rũ xuống sắp chạm đất, được chia thành những khối màu đẹp mắt theo chủng loại và rũ xuống bên cạnh cửa.
*Còn gọi là cây dây nhện, cỏ lan chi.
Vòng qua khu điếu lan, tầm nhìn không bị cản trở nữa, Lâm Thanh Nha liếc mắt một cái là cô có thể nhìn đến cuối con đường mòn này.
Cô bước qua.
Ở cuối đường là một người phụ nữ lớn tuổi mặc trang phục công sở, nhìn qua ít nhất cũng đã hơn năm mươi tuổi nhưng tóc và quần áo đều chỉn chu, đứng thẳng lưng ở đó, không giận tự uy*.
*Không giận tự uy: Tả một người tuy không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
Mắt bà không có lấy một gợn sóng, lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Nha đi tới.
“Soạt, sột soạt.”
Bình tưới nước bị đưa lên, hơi nước phun ra, tạo thành một vùng phản chiếu màu cầu vồng.
Lâm Thanh Nha dừng lại ở gần đó, cô nhìn thấy một người đang ngồi xổm bên cạnh đường mòn, trước đó bị những hoa cỏ cao lớn rũ xuống đất che mất.
Sau khi đặt bình nước xuống, người nọ đứng dậy, phủ bùn đất dính trên tạp dề làm vườn, sau đó tháo bao tay xuống, rồi lại tháo mũ làm vườn xuống.
Mái tóc hoa râm xoăn tự nhiên.
Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống: “Bà Mạnh.”
“Ừ, tới rồi à, còn tới rất nhanh.”
“Người làm vườn” treo bao tay và mũ vừa mới tháo xuống lên giá trúc bên cạnh, xoay người lại, lộ mặt ra.
Bà đã hơn sáu mươi cũng gần bảy mươi tuổi đến nơi, dù có dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền đến đâu cũng không tránh khỏi nếp nhăn mọc thành cụm, có điều làn da bà trắng sáng, cũng ít có đốm đồi mồi, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp có thể nhìn thấy dấu vết của tháng năm thì bà không khác gì những cụ bà tầm tuổi của trong các gia đình bình thường.
Không có chút gì khiến người ta liên tưởng tới “Bà Mạnh” tiếng tăm lẫy lừng trong thế hệ trước ở Bắc thành.
Lâm Thanh Nha cũng không ngạc nhiên.
Bảy tám năm trước cô đã từng gặp cụ bà này.
“Cô không ngại nói chuyện ở chỗ này chứ?” Mạnh Giang Dao đi đến một góc nhà kính, cách đó vài bước có một chậu rửa mặt.
Lâm Thanh Nha: “Không ngại.”
Mạnh Giang Dao bắt đầu rửa tay, nói: “Tôi biết đa phần người trẻ tuổi các cô không thích hoa cỏ này nọ, trước đây tôi cũng không thích, sau này trồng lại trồng ra chút tình cảm.”
Lâm Thanh Nha bình tĩnh đáp: “Bà ngoại cháu cũng thích hoa, bà ấy nói chăm sóc hoa cỏ tốt hơn đối nhân xử thế, có thể tu thân dưỡng tính, cũng được yên tĩnh.”
Mạnh Giang Dao gật đầu, quay người lại, “Lời ấy thật sự chính xác.”
Người phụ nữ lớn tuổi mặc trang phục công sở đứng bên cạnh đưa khăn lông sạch qua rất đúng lúc, Mạnh Giang Dao nhận lấy lau tay.
Sau khi lau xong bà nhớ đến điều gì đó, tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc Đường Diệc không thích mấy thứ này, đợi đến lúc tôi trăm tuổi, hơn phân nửa nó sẽ đào bới cả lên.”
Lâm Thanh Nha ngẫm nghĩ nói: “Anh ấy thích động vật.”
“Động vật? Ví dụ như con chó luôn đi theo bên cạnh nó?”
“Vâng.”
“Ha ha,” ý cười hiện lên trong mắt Mạnh Giang Dao, trong ánh mắt có nhiều cảm xúc khác nhau, “Vậy cô nhìn lầm nó rồi.”
“?”
Lâm Thanh Nha ngước lên.
Mạnh Giang Dao đi qua phía bên cạnh.
Đó là khu đất trống duy nhất trong nhà kính này, ở phía Tây Nam, một bức tường rào kiểu Âu đẹp đẽ cao bằng nửa người được xây riêng biệt, bao quanh một một chiếc bàn vuông.
Đi lên hai bậc tâm cấp có bàn ghế bện bằng cây mây.
“Trước năm mười một tuổi nó vẫn luôn lớn lên ở Đường gia, lúc ấy em trai nó cũng có nuôi một chú chó,” Mạnh Giang Dao vô ý dừng hạ, “À, cô biết nó có một người em trai nhỉ?”
Lâm Thanh Nha: “Cháu có nghe nói, tên là Đường S.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ đó từ khi còn nhỏ đã bị cha mẹ chiều hư, nuôi chó tính tình chó cũng hung dữ.
Nói ra khá kỳ lạ, dường như động vật trong nhà đều không hợp bát tự với Đường Diệc, nhìn thấy nó là gầm gừ muốn nhào tới.
Biểu hiện của con chó ấy vô cùng rõ ràng.”
“…”
Hàng mi Lâm Thanh Nha run lên, người và quá khứ đều dừng lại.
Mạnh Giang Dao đã đi lên hai bậc tâm cấp, ngồi xuống một chiếc ghế mây, bà còn xoay người lại mỉm cười vẫy tay với Lâm Thanh Nha: “Lại đây ngồi.”
Lâm Thanh Nha cụp mắt tiến lên, cô vén mái tóc dài ngang eo, ngồi xuống, bất giác đuôi tóc bị nắm chặt trong lòng bàn tay: “Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó,” Mạnh Giang Dao vỗ vỗ đầu gối, “Tôi nhớ rõ năm ấy nó mười tuổi, Đường S và mấy đứa trẻ nhà khác đưa nó đi chơi cùng, không cẩn thận nhốt nó và con chó kia trong cùng một phòng.”
“――!”
Thoáng chốc sắc mặt Lâm Thanh Nha trắng bệch, cô hoảng hốt ngẩng lên, đôi môi tái nhợt đi hơn phân nửa: “Sao có thể…”
“Không sao đâu, trời, trông cô sợ quá đấy,” Mạnh Giang Dao cười, “Trẻ con đều nghịch ngợm mà, hiếm có đứa nhỏ nào chưa từng bị chó cắn.”
Lâm Thanh Nha cắn môi, không nói gì, rũ mắt ngấm ngầm chịu đựng.
Mạnh Giang Dao nói: “Hơn nữa kết cục của con chó của Đường S còn thảm hơn nó nhiều.
Tiểu An, cô còn nhớ chứ?”
“Quên không được,” người phụ nữ lạnh lùng đứng im bên cạnh giống như người máy đáp, “Nếu không phải hôm sau Đường S ngủ dậy, khóc lóc chạy tới tố cáo, ai mà biết được bãi máu me nhầy nhụa kia là một con chó?”
Lâm Thanh Nha cúi đầu thấp hơn, ngón tay siết lại ngày càng chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Mạnh Giang Dao thở dài: “Đúng vậy, tôi cũng không quên.
Khi nó bước ra khỏi căn phòng ấy ống quần còn chảy máu xuống, ánh mắt đó nào giống với đứa nhỏ mười tuổi? Cũng may, may mà bị nhốt trong đó chỉ là một con chó.”
“Sao có thể…”
Cuối cùng Lâm Thanh Nha vẫn không nhịn được.
Cô nhẹ hít vào một hơi, kìm nén run rẩy trong giọng nói của mình, ngẩng đầu lên.
“Sao có thể cũng may được?”
“Ừ, tất nhiên là may không phải người,” Mạnh Giang Dao như là đang nói đùa, “Không thì chẳng phải nhà họ Đường có một kẻ giết người đúng không?”
“Nhưng Đường S kia cũng không phải là sơ ý,” giọng Lâm Thanh Nha run rẩy, “Dù anh ta có còn bé thì đó cũng là giết người.”
Mạnh Giang Dao không nói nữa.
Bà cụ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Nha, ánh mắt đó quá bình tĩnh, khiến người ta sởn tóc gáy.
Lâm Thanh Nha không cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh từ trong xương cốt lạnh ra.
Còn có đau nữa.
Lâm Thanh Nha đảo mắt nhìn sang bên cạnh, cố kìm nén nước mắt dâng lên như thủy triều.
“Trước đây, trên người anh ấy toàn là sẹo, một đứa trẻ còn bé như thế, hóa ra các người… Chỉ đứng nhìn anh ấy bị tra tấn như vậy…”
Mạnh Giang Dao im lặng lắng nghe, hỏi: “Cô hối hận?”
Hô hấp của Lâm Thanh Nha nghẹn lại.
Mạnh Giang Dao: “Hối hận lừa nó quay về nhà họ Đường, hối hận rời bỏ nó.
Nó chẳng cảm ơn cô lấy một chút, chỉ hận cô, hận suốt bảy tám năm.”
Lông mi Lâm Thanh Nha run lên, mất một lúc lâu để cô nén tiếng nức nở thật lâu sau cô đè nặng khóc nức nở, cô khe khẽ nói: “Cháu không hối hận.”
“…”
“Dù có cho cháu chọn lại trăm ngàn lần, cháu cũng không thể nào nhìn anh ấy bị nhà họ Từ đưa vào trường giáo dưỡng… Làm vậy sẽ huỷ hoại anh ấy.”
Lâm Thanh Nha quay đầu lại với đôi mắt hạnh ửng hồng, trong trẻo lạnh lùng nhìn Mạnh Giang Dao.
Đôi mắt ngấn lệ khiến cho đôi mắt cô càng thêm đẹp đẽ quyến rũ.
Mạnh Giang Dao với cô nhìn nhau một lúc, đột nhiên bà mỉm cười, vừa cười vừa lắc đầu: “Thảo nào, đúng là thảo nào.”
“Thảo nào gì ạ?”
Mạnh Giang Dao: “Thảo nào rõ ràng nó ghét tất cả động vật, bao gồm cả người, vậy mà lại cố chấp chờ cô, còn thế nào cũng phải là cô.”
Lâm Thanh Nha không nói gì.
Mạnh Giang Dao cười xong nói: “Nhưng tại sao cô lại đến với nó?”
Bà cụ vươn tay kéo tay Lâm Thanh Nha nắm ở trên bàn.
Đôi bàn tay ấm áp và gầy gò của bà dịu dàng vỗ về lên mu bàn tay Lâm Thanh Nha giống như xoa dịu cô.
Bà ấy nói: “Cô và Đường Diệc, rõ ràng khác nhau nhất, thậm chí cực kỳ trái ngược.
Cô hiền lành dịu dàng, tôn trọng lễ nghĩa, đến nói lời cay độc còn không nói được huống chi là làm; còn Đường Diệc, nó máu lạnh, kiêu căng, không từ thủ đoạn…”
“Đường Diệc rất tốt.”
Lâm Thanh Nha nhìn thẳng vào mắt bà cụ, từ tốn mà kiên định rút tay về.
Cô khẽ nói, nói rất nghiêm túc ――
“Còn cháu thì không tốt được như vậy.
Mấy điều này đều là thành kiến của bà ạ.”
“?”
Mạnh Giang Dao quay lại nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha một chốc: “Cô thật sự cảm thấy thế?”
Lâm Thanh Nha gật đầu.
Mạnh Giang Dao lại cười: “Cô biết đổi thành người khác ngồi ở chỗ này của cô, bọn họ sẽ nói thế nào không?”
“Bọn họ sẽ nói giống những gì cháu nói.”
“Đừng suy bụng ta ra bụng người,” Mạnh Giang Dao cười bĩu môi lắc đầu, “Bọn họ chẳng cảm thấy bất công mà nói thay cho Đường Diệc chữ nào đâu, bởi vì bọn họ lo cho chính mình hơn, hoặc là mưu đồ, cho nên bọn họ không dám.”
Lâm Thanh Nha nhíu mày, theo phản xạ muốn phản bác lại.
Lại bị Mạnh Giang Dao không nhanh không chậm cản mất: “Giống như mấy năm Đường Diệc sống ở nhà họ Đường khi còn bé, mặc kệ nó bị bọn Đường S tra tấn thảm đến cỡ nào, chưa từng có một ai dám giúp đỡ nó.”
Sắc mặt Lâm Thanh Nha tái nhợt.
Có vẻ như Mạnh Giang Dao đoán được, quay đầu lại: “Cô xem, mặc dù chuyện tôi nói đã qua rất nhiều năm rồi nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Đường Diệc gọi cô là tiểu Bồ Tát đúng không, quả thật nó không gọi sai.”
Lâm Thanh Nha siết chặt tay: “Dù bọn họ không, ít nhất Đường Diệc cũng không như bà nói…”
Mạnh Giang Dao: “Vậy cô lại đoán xem, nếu đổi thành Đường Diệc ngồi ở đây nghe những lời này của tôi, nói sẽ có phản ứng gì?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha run lên: “Bà không thể làm như vậy.”
Mạnh Giang Dao: “Tại sao?”
“Bởi vì làm vậy ――” cô tức giận đến mí mắt trắng như tuyết ửng đỏ lên, “Không xứng làm trưởng bối.”
Lời này có lẽ là lời nặng nề nhất mà tiểu Quan Âm trong đời, đây là lời bất kính với trưởng bối nhất.
Mạnh Giang Dao sửng sốt.
Sau đó bà mỉm cười xua tay, quay lại dựa vào ghế mây: “Đường Diệc sẽ không quan tâm.
Tôi nói rồi, nó không thích bất kỳ động vật nào, kể cả tất cả mọi người bên ngoài.
Cho nên ai nói gì nó cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần không liên quan đến cô ―― đây là sự máu lạnh tự cao của nó, không tin thì cô thử thăm dò nó xem.”
“…”
Lâm Thanh Nha không phản bác.
Cô nhớ đến bữa tiệc tối cách đây không lâu, bên ngoài hành lang trước toilet, ngực cô đau nhói đến không thở nổi khi Đường Diệc nghe thấy những lời đó, nhưng hắn lại lờ đi, thậm chí nói cười tự nhiên khiêu khích cô.
Cứ như người bị khinh thường trong những lời đó không phải hắn.
Lâm Thanh Nha nhắm chặt mắt lại.
Cô không dám nghĩ nữa, càng nghĩa càng đau đớn như đáy lòng bị xé rách đau đến không thở nổi, cô càng không muốn thất thố ở cái nơi lạnh lẽo này.
Dường như Mạnh Giang Dao nhận ra cảm xúc của cô, thản nhiên đổi chủ đề, giống như đây chỉ là một cuộc tán gẫu bình thường.
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, người ở bếp hỏi Mạnh Giang Dao về việc sắp xếp cho bữa tối.
Lâm Thanh Nha uyển chuyển từ chối lời mời dùng cơm của Mạnh Giang Dao.
Trước khi đi, Lâm Thanh Nha đứng dậy tạm biệt bà, sau khi bước xuống bậc tam cấp, cô dừng lại, xoay người nhìn bà cụ đang đứng đấm lưng.
“Tại sao hôm nay lại gọi cháu tới ạ?”
Mạnh Giang Dao quay đầu lại, vô tội hỏi: “Tôi chưa nói à?”
“Chưa ạ.”
“Đúng là già rồi chóng quên… Chỉ là gọi đến nói vài chuyện thường này, nhà họ Đường lạnh lẽo, người sống chả được mấy người, Đường Diệc không đặt chân vào lấy một bước, có những lúc tôi muốn tìm một hậu bối trò chuyện ấy mà.”
Lâm Thanh Nha nhìn chằm chằm không nói gì.
Mạnh Giang Dao: “Cô không tin? Vậy cô nghĩ tại sao tôi gọi cô tới mà yên tâm theo tới thế này?”
Lâm Thanh Nha trầm mặc vài giây, rũ mắt: “Cháu tưởng bà phải nhắc nhở cháu về điều kiện lúc trước nhà họ Đường giúp anh ấy khỏi phải đi trường giáo dưỡng, cháu đã hứa không tiếp xúc với anh ấy nữa.”
Mạnh Giang Dao: “Năm đó không phải cô đã làm theo?”
Lâm Thanh Nha muốn nói lại thôi.
Mạnh Giang Dao cười nói: “Hơn nữa tôi cũng trừng phạt mình vì lỗi của người khác ―― thực hiện lời hứa hay không là lựa chọn của cô, tâm an hay áy náy là thành quả của cô, có liên quan gì đến tôi?”
Lâm Thanh Nha cứng họng.
Thấy Mạnh Giang Dao thật sự không có ý nhắc lại, Lâm Thanh Nha tạm biệt rồi xoay người đi.
Đi được vài bước, đột nhiên bà cụ cầm kéo làm vườn lên ở phía sau nhớ ra chuyện gì đó: “Mà này, cô không nói thiếu chút nữa tôi quên mất.”
“?” Lâm Thanh Nha xoay người lại.
Mạnh Giang Dao: “Chồng sắp cưới của cô là con trai độc nhất của truyền thông Nhiễm thị đúng không?”
Trong lòng Lâm