Thứ tư.
Tập đoàn Thành Thang, phòng làm việc của phó chủ tịch điều hành.
Tháng này Đường Diệc phải đích thân giám sát một dự án M&A (1) lớn, cuộc họp kiểm tra mất nửa buổi sáng mới kết thúc.
Sau cuộc họp, Đường Diệc bảo người mang báo cáo thẩm định tài sản đã được đóng mộc và báo cáo kiểm tra liên quan đến đây, chất chồng như núi ở bàn làm việc của hắn.
Tới gần trưa, Đường Diệc mới khép lại bản tài liệu kiểm tra cuối cùng lại, xoa cổ dựa lưng vào ghế.
Đúng lúc này Trình Nhận gõ cửa đi vào.
“Phần này rất đáng ngờ,” Đường Diệc giơ tay gõ vào chồng tài liệu thấp, “Các tổ đối chiếu xác minh ghi chú lại một lần nữa xác minh, ai chịu trách nhiệm thì ký tên, có vấn đề gì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm.”
“Rõ.”
“Trái quyền (2) của đơn vị này cấu thành một quyền đặc biệt, bảo bộ phận pháp chế sau khi hoàn thành phác thảo ‘Thỏa thuận cơ cấu lại trái quyền khoản nợ’ thì mang đến cho tôi xem qua.”
“Vâng, sếp Đường.”
Dặn dò xong, Đường Diệc dựa trở lại ghế làm việc, tay bóp nhẹ vào gốc mũi cao thẳng, nhắm mắt lại.
Tiếng ghi chép sột soạt dừng lại.
Bầu không khí tĩnh lặng.
Đợi vài giây vẫn không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, Đường Diệc bỏ tay xuống, mở mắt nhìn phía trước bàn làm việc: “… Còn chuyện gì nữa?”
Trình Nhận không nói gì, đẩy mắt kính, vẻ mặt trầm mặc bí ẩn.
Đường Diệc phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt khẽ động.
Sự lạnh lùng và tê liệt cảm xúc trong khi làm việc dần biến mất trên khuôn mặt đẹp trai và mạnh mẽ của Đường Diệc, hắn hắng giọng, giọng điệu thản nhiên: “Nói đi… bên cô ấy có chuyện gì?”
Trình Nhận: “Không có gì cả.”
Đường Diệc: “?”
Trình Nhận: “Tôi chỉ định nói là hình như hai tuần rồi ngài không sắp xếp lịch trình cá nhân.”
“…”
Mới vừa rồi hiểu sai ý, vốn dĩ Đường Diệc chỉ có hơi không vui, sau khi hoàn hồn nghe xong câu này, hắn càng thêm thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nhướng mày nói: “Tôi xếp lịch trình riêng hay không liên quan đến cái rắm cậu.”
Đi theo cái tên điên buồn vui bất thường này, đức tính tốt đáng khen nhất ở Trình Nhận có lẽ là dù trời có sập xuống cũng không bất ngờ hoảng hốt.
Cho nên anh ta không hề giận, vẫn bình tĩnh nói: “Cách đây một tuần cậu nhỏ nhà họ Nhiễm đã hủy hôn, trong giới đồn rằng đó là lỗi của cá nhân anh ta, khiến cho Nhiễm Kính Tùng giận dữ, nghe nói còn động tay động chân.”
Đường Diệc uể oải cụp mắt xuống, hờ hững thờ ơ trước tin này: “Không phải lúc Đường Hồng Vũ chạy tới đòi công đã báo kết quả rồi sao.”
Trình Nhận: “Nếu bởi vì điều này mà ngài mãi không chịu xếp lịch trình cá nhân thì có lẽ ngài an tâm quá sớm rồi.”
“?” Đường Diệc ngước mắt lên.
Trình Nhận: “Tuần trước cô Lâm có một buổi biểu diễn mới ở đoàn Côn kịch Phương Cảnh, nghe nói có một khán giả nam tặng hoa tỏ tình, vô cùng xúc động đến mức xông lên sân khấu ――”
Thoáng chốc, khuôn mặt mỹ nam lạnh lùng không cảm xúc của Đường Diệc u ám đi.
Hắn vô thức thẳng người lên.
Trình Nhận nói tiếp: “Sau đó bị bảo vệ đuổi ra ngoài.”
Đường Diệc: “… Cậu nói chuyện có thể đừng ngắt quãng không?”
Mắt kính của Trình Nhận lóe sáng lên, anh ta mỉm cười nói: “Xin lỗi sếp Đường, sau này tôi sẽ sửa lại.”
Đường Diệc liếc anh ta: “Tóm lại cậu muốn nói cái gì?”
Trình Nhận: “Hiển nhiên với nhân phẩm, khí chất và vẻ ngoài của cô Lâm, ở trong ngoài Lê Viên đều không thiếu người theo đuổi ―― vì tránh tạo thêm gánh nặng cho công việc trong tương lai của toàn thể đội trợ lý chúng tôi, tôi chân thành nhắc nhở ngài, bây giờ vẫn chưa phải lúc vô lo vô nghĩ.”
“…”
Vẻ mặt Đường Diệc thay đổi.
Hắn chậm rãi quay mặt đi, ánh mắt bơi lội giữa không trung bên ngoài cửa sổ, dừng trên người con chó to nằm ở bên cạnh cửa sổ phơi nắng: “Lại đây.”
Tiểu Diệc vểnh tai lên, vài giây sau mới bò dậy chạy sang, móng vuốt đệm thịt dưới chân vỗ lạch bạch lạch bạch trên đất.
Đường Diệc đưa tay xuống vuốt ve.
Trình Nhận đứng ở bên cạnh híp mắt nhìn.
Dựa theo kinh nghiệm Trình Nhận đi theo Đường Diệc nhiều năm như thế, Đường Diệc đang bày ra vẻ mặt gần như trước giờ chưa từng có ――
Chột dạ.
Trình Nhận cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật.
Coi như anh ta đã rõ tại sao hai tuần nay mật độ công việc của đội trợ lý đều bị ép buộc phải tăng gấp bội theo ông chủ cứ như được gắn động cơ vĩnh cửu vậy.
Vì sự hạnh phúc của đội, Trình Nhận thành tâm hỏi: “Ngài đây là không kiềm chế được nên đã làm ra chuyện xuất phát từ tình cảm nhưng lại vượt qua lễ nghĩa với cô Lâm rồi sao?”
Đường Diệc sững người, ánh mắt tránh né: “Không phải.”
Trình Nhận: “Thế ngài đã làm gì?”
Nuốt câu “Liên quan đến cậu cái rắm” trở về, hiếm khi Đường Diệc thẳng thắn thành khẩn nói: “Cho dù Nhiễm Phong Hàm bị rớt đài, nhà họ Lâm cũng sẽ không từ bỏ việc tìm đối tượng kết hôn thích hợp cho cô ấy.
Với tính tình Bồ Tát không nỡ làm tổn thương ai của cô ấy, hẳn sẽ không nỡ lòng làm ông bà ngoại cô thất vọng.”
Linh cảm xấu của Trình Nhận ngày càng lớn dần: “Vâng, sau đó thì sao?”
Ánh mắt Đường Diệc u ám: “Tôi muốn chiếm lấy cô ấy.”
Trình Nhận: “…?”
Trong phòng làm việc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trình Nhận nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Cho nên ngài đã nói gì với cô Lâm?”
“Người yêu.”
“?”
Đường Diệc không nói nữa.
Chăm chú vuốt chó.
Trình Nhận chờ một lúc lâu vẫn không nhận được lời giải thích, quay người đi nghiền ngẫm hai chữ dường như mình đã nghe nhầm kia.
Trình Nhận mặt không cảm xúc đẩy mắt kính lên: “Sếp Đường, ngài có biết nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì biết bao nhiêu fan cứng của tiểu Quan Âm ở Lê Viên xách dao đến bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Thành Thang phục kích ngài không?”
Đường Diệc khẽ hừ một tiếng cười lạnh: “Có vậy tôi cũng chiếm.”
Trình Nhận: “Nói toàn lời cay độc không tính là chiếm.”
Nụ cười của mỹ nam cứng đờ.
Trình Nhận: “Hai tuần không dám gặp, không dám liên lạc càng không tính là người yêu.”
“…”
“Gâu!”
Tiểu Diệc chạy đi trước khi phụ họa một tiếng sủa hung dữ tức mà không dám nói ra.
Tên điên thẹn quá giận, ngẩng khuôn mặt không cảm xúc lên nhìn Trình Nhận.
Trình Nhận cầm máy tính bảng lên, bút điện tử quẹt một cái mở ghi chú ra.
Anh ta lấy đầu bút đẩy mắt kính lên, bình tĩnh nói: “Theo lịch trình các bên tham gia do Tiền Hưng Hoa của truyền thông TA đặc biệt gửi sang đây, trước trưa hôm nay đoàn Phương Cảnh sẽ xuất phát, đi xe thuê đến thành phố A, chuẩn bị ghi hình cho màn trình diễn đầu tiên.”
Cảm xúc tựa như ngọn lửa dưới đáy mắt u ám của Đường Diệc tắt dần, hắn uể oải nói: “Tôi không phải thí sinh, liên quan gì đến tôi.”
Trình Nhận: “Cô Lâm là đội trưởng của đoàn Phương Cảnh, hay là ngài lái xe qua đưa đi đi?”
Đường Diệc hừ lạnh: “Tôi là chó chắc, phải mừng rỡ chạy tới tiễn chủ ra ngoài?”
Trình Nhận: “…”
Tiểu Diệc nhạy bén quay đầu lại: “Gâu!”
Trình Nhận mặt không đổi sắc đẩy mắt kính nói: “Ngài thật sự không đi?”
“Không đi.”
Nửa tiếng sau.
Một chiếc xe buýt chở tất cả các diễn viên và học trò dự thi của đoàn Phương Cảnh đang chạy vững vàng trên đường cao tốc đi từ Bắc Thành đến thành phố A.
Bởi vì đang trong giờ làm việc, lại gần đến trưa, cho nên không có nhiều xe trên đường cao tốc.
Cho đến một lúc, tài xế liên tục nhìn phía kính chiếu hậu, vẻ mặt mê mang.
Tài xế nhịn gần hai phút, cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Cô Lâm?”
Vốn xe buýt đang yên ắng, tiếng gọi này lại không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Thanh Nha ngồi ngay hàng phía trước, cô nghe thấy tiếng gọi, mở mắt ra.
Bạch Tư Tư ngồi ở bên cạnh cô, tháo dây an toàn đi tới trước: “Bác tài, có chuyện gì ạ?”
Tài xế vừa lái xe vừa nói: “Từ vài phút trước đến giờ, có một chiếc xe cứ đi theo phía sau chúng ta mãi, là người của đoàn kịch các cô à?”
Bạch Tư Tư: “Hả?”
Bạch Tư Tư quay đầu lại dựa vào cửa sổ xe nhìn ra sau, những người khác ở hàng phía sau trong xe cũng quay đầu lại nhìn theo.
Cũng có diễn viên nhỏ tuổi không kìm được lòng dứt khoát chạy đến hàng cuối cùng ghé vào ghế vịn cửa xe xem.
“Đúng là có người thật kìa.”
“Ôi, chiếc xe đó đẹp quá, hẳn là siêu xe nhỉ? Đường nét siêu đỉnh.”
“Chiếc xe thể thao này chạy chậm quá, nếu như tôi có một chiếc xe đẹp như thế, chạy trên cao tốc ít nhất tôi cũng chạy 120 km/h!”
“Ơ… Sao tôi thấy chiếc xe này quen quen?”
Lâm Thanh Nha đang lấy di động từ trong túi ra để xác nhận xem có tin nhắn từ phía đoàn kịch hay là chương trình không, nhưng không thu hoạch