Ghi hình cho chặng “Sơ kiến” xong, đoàn Phương Cảnh quay trở lại Bắc Thành, đảo mắt cái đã trôi qua hơn nửa tháng.
Hậu trường của đoàn vẫn đang được chỉnh sửa, việc sắp xếp tiết mục cũng theo yêu cầu của trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng, chất lượng hơn số lượng.
Bởi vậy thời gian trống rất nhiều, các diễn viên nhanh chóng bước vào giai đoạn rèn luyện gian khổ dưới sự hướng dẫn của các sư phụ do Lâm Thanh Nha đứng đầu.
Cuối tháng, chương trình theo phong cách phim phóng sự này chính thức ra mắt.
Sau khi nhận được thông báo của tổ chương trình, trong đoàn cố tình sắp xếp cho các diễn viên nghỉ học nửa ngày để các diễn viên tập trung ở phòng truyền thông đa phương tiện mới xây dựng ở hậu trường đoàn kịch, chiếu các đoạn tuyển chọn của đoàn Phương Cảnh.
Những diễn viên không đi xem và cảm nhận, diễn viên nào có đi thì tự xem xét kiểm điểm lại mình.
Dưới hai người vô cùng có thành tựu ở phương diện nghiêm khắc và độc miệng là đại sư huynh Giản Thính Đào và Bạch Tư Tư đóng vai trò “Người nhận xét và chọn lựa”, đưa ra những ý kiến chuyên nghiệp đúng trọng tâm để các diễn viên thảo luận.
Hướng Hoa Tụng gọi cái này là “Đả kích giáo dục”.
“Đừng trách chú ác với bọn họ quá.
Gần đây, bầu không khí trong đoàn quá thoải mái, đặc biệt là khi được tập đoàn Thành Thang hỗ trợ tài chính, đãi ngộ cứng vừa được tăng lên, chú thấy bọn họ sắp coi mình thuộc nhà nước mất rồi.”
Trong phòng làm việc của trưởng đoàn ở cách vách, Hướng Hoa Tụng rót trà cho Lâm Thanh Nha, cười khổ than thở.
“Có điều sư phụ Lâm, những diễn viên nhỏ tuổi cháu đưa đi tham gia chương trình vững vàng hơn trước khi đi rất nhiều, chú thấy từ sau khi trở về, thái độ luyện tập của đám nhóc An Sinh ngày càng vững chắc.”
Lâm Thanh Nha nhận lấy ly trà và nói lời cảm ơn, cô nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Có tiến bộ thì tốt, cháu cũng muốn mượn cơ hội lần này khảo sát trong đoàn chút ạ.”
Hướng Hoa Tụng: “Ý của cháu là muốn nhận vài học trò chính thức?”
“Vâng.” Lâm Thanh Nha gật đầu, “Những kiến thức cơ bản như hát niệm tố đả có thể được giảng dạy trên lớp.
Nhưng ở cấp độ sâu hơn, chẳng hạn như cách dùng khí và âm vận của một diễn viên Côn khúc trong một vở diễn cụ thể ra sao, đọc chữ như thế nào, xây dựng ‘phong cách*’ làm sao.
Suy cho cùng những thứ này ít nhất phải dạy với ví dụ cụ thể, thậm chí là phải cẩn thận dạy một kèm một.”
Ánh mắt của Hướng Hoa Tụng lóe lên, dường như định nói gì đó nhưng lại có chút lưỡng lự.
Lâm Thanh Nha thấy ông có chuyện muốn nói, bảo: “Chú Hướng, chú muốn nói gì cứ nói thẳng với cháu, đừng ngại ạ.”
Hướng Hoa Tụng: “Chú cũng không gạt cháu, thật ra từ khi tin tức cháu biểu diễn cho đoàn đồn ầm ĩ, có không ít người hâm mộ đến muốn gửi con bọn họ đến làm học trò của cháu.”
Lâm Thanh Nha có chút bất ngờ: “Trước đây chưa từng nghe chú nói đến.”
Hướng Hoa Tụng nói: “Ừ, trước đây chú cảm thấy danh tiếng và vai vế của Thanh Nha đều cao nhưng dẫu sao cháu vẫn còn trẻ, tuổi này đa số mọi người trọng phát triển cá nhân hơn.
Hơn nữa với tính tình của cháu chưa chắc đã muốn trói buộc thế này, cho nên chú từ chối hết, cũng không cho bọn họ lấy mấy việc này ra làm phiền cháu.”
Lâm Thanh Nha khẽ cười: “Phát triển cá nhân phát và giảng dạy không liên quan đến nhau, cháu cũng không biết trân trọng bản thân mình.”
“Đúng vậy,” Hướng Hoa Tụng cười rộ lên, “Chú đã nghe đám trẻ trong đoàn cháu dẫn đi tham gia chương trình nói rồi, giờ mới cảm thấy chú quá hẹp hòi.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Chú Hướng cũng vì suy nghĩ cho cháu mà.”
Hướng Hoa Tụng: “Nếu cháu thật sự muốn nhận học trò, chú sẽ thông báo tin này qua các đường riêng.”
Lâm Thanh Nha khó hiểu ngẩng đầu lên: “?”
Hướng Hoa Tụng cười khổ nói: “Trong đoàn không có nhiều hạt giống tốt, chú biết rõ chuyện này.
Cháu chịu nhận học trò, dù chỉ là cơ hội thì chắc chắn thế nào cũng có người chịu tới thử.”
Lâm Thanh Nha ngập ngừng nói: “Cháu thì không sao nhưng nếu không phải người trong đoàn kịch…”
Hướng Hoa Tụng thản nhiên nói: “Nếu đã được cháu nhận làm học trò, thế thì sư phụ ở đâu học trò ở đó là lẽ thường mà?”
“…”
Đối với lời nói đùa dí dỏm lão thành trên khuôn mặt phúc hậu luôn tươi cười của Hướng Hoa Tụng, Lâm Thanh Nha không khỏi rũ mắt xuống, mỉm cười đáp: “Cháu biết rồi, chuyện này sẽ giao cho chú sắp xếp.”
Hướng Hoa Tụng: “Không thành vấn đề, cháu cứ chờ tin của chú.”
Sau đó, Lâm Thanh Nha và Hướng Hoa Tụng lại nói về việc lên kế hoạch phát triển đoàn kịch, bao gồm cả những suy nghĩ trước đây về vấn đề cạnh tranh lành mạnh mà trước đó Lâm Thanh Nha được Đường Diệc gợi ý.
Đã qua hơn nửa buổi chiều, Hướng Hoa Tụng có điện thoại muốn ra ngoài nghe, Lâm Thanh Nha cũng đứng dậy tạm biệt ông.
Có điều khi cô đi tới cửa, đột nhiên Hướng Hoa Tụng nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: “Thanh Nha, gần đây phía bên sếp Đường của tập đoàn Thành Thang thế nào?”
“Sao ạ?”
Lâm Thanh Nha quay đầu lại.
Hướng Hoa Tụng nói: “Hai ngày trước chú và mấy người bạn tụ tập có nghe bọn họ nói gì mà tự nhiên nhà họ Đường xuất hiện một người thừa kế mới, chẳng qua là còn ở nước ngoài…”
Nghe Hướng Hoa Tụng nhắc đến Đường S, cảm xúc trong đôi con ngươi của Lâm Thanh Nha căng thẳng lên.
Hướng Hoa Tụng thấy thế tưởng mình nói sai, vội vàng giải thích: “Không phải chú muốn hỏi chuyện của cháu.
Trước đây đoàn chúng ta hiểu lầm sếp Đường, bây giờ thấy cậu ấy thật sự có lòng xây dựng đoàn kịch, chú lo lắng cho tình hình bên cậu ấy cho nên mới hỏi cháu.”
Lâm Thanh Nha ảm đạm cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu: “Dạo này anh ấy rất bận, trợ lý đặc biệt của anh ấy nói rằng vì tin đồn này mà có một đối tác hủy hợp tác, trách nhiệm liên đới rất rộng, khiến cho đội dự án sứt đầu mẻ trán… Cho nên gần đây cháu không có làm phiền anh ấy.”
Hướng Hoa Tụng: “Những lúc như thế này sao tính là làm phiền được?”
Lâm Thanh Nha giật mình nhìn ông.
Hướng Hoa Tụng phát hiện giọng điệu của mình có chút nóng nảy, khuôn mặt già nua đỏ lên, hạ giọng: “Chú nghe mấy diễn viên nhỏ tuổi trong đoàn nói, sếp Đường bận như vậy mà còn đặc biệt đến thành phố A để ghi hình cùng đoàn, nếu suy nghĩ giống cháu, thế thì cháu tham gia chương trình cũng bận đấy chứ, chẳng lẽ lúc ấy anh ta cũng là đang làm phiền cháu sao?”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
“Không phải đúng không?” Hướng Hoa Tụng nói, “Trước đây chú và dì Kiều của cháu có nói chuyện, cháu chỗ nào cũng ưu tú nhưng tính tình lạnh nhạt quá; được dạy dỗ tốt nhưng về đạo lý đối nhân xử thế và phương diện tình cảm lại ù ù cạc cạc ―― cháu nghĩ lại xem, với tính nết kia của sếp Đường, những lúc thế này hễ mà có thời gian rảnh nghỉ ngơi chút, chắc chắn là muốn gặp cháu nhất đúng không?”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Thế ạ?”
“Không phải sao?” Hướng Hoa Tụng nói, “Cháu cũng không thể bởi vì anh ta điên ―― khụ, hoạt bát, hoạt bát chút mà cứ chờ anh ta chạy về phía cháu mãi.”
“…”
Từ nhỏ lòng của Lâm Thanh Nha đã chìm trong Côn khúc, sau khi cha qua đời, không lâu sau đó tinh thần mẹ cũng bất ổn.
Sau đấy lại rời xa quê hương ở nước ngoài trị liệu cùng mẹ nên không ai quan tâm dạy cô những chuyện này.
Lúc này, nghe Hướng Hoa Tụng nói, cô mới hiểu ra, nhíu mày khẽ gật đầu: “Cảm ơn chú Hướng, cháu hiểu rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.
Cháu về trước đi, chú cũng phải tranh thủ đi đây một chuyến.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nha ở hậu trường rạp hát cân nhắc một lúc lâu mới lấy di động ra, suy nghĩ từng chữ một chỉnh thành một tin nhắn, gửi cho Đường Diệc:
【Anh có lịch trình cho bữa tối đêm nay không?】
Sau khi đặt di động xuống, tiểu Bồ Tát nhẹ nhàng thở phào.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn lo là mình làm phiền anh làm việc, cho nên cùng ăn tối hẳn là thích hợp nhất… nhỉ?
Tiểu Bồ Tát chưa từng yêu đương cũng chưa từng thích ai suy nghĩ mông lung.
Lúc Lâm Thanh Nha vẫn còn đang nghiêm túc nghĩ xem nếu Đường Diệc có thời gian cô phải dẫn anh đến đâu ăn tối thì có tiếng bước chân chạy tới từ phía trước sân khấu của đoàn kịch: “Sư phụ Lâm, sư phụ Lâm?”
“Tôi ở đây.” Lâm Thanh Nha quay người lại.
“Ở rạp hát có người tìm sư phụ, bảo tôi đến mời sư phụ qua một chút ạ.”
“Ai vậy?”
“Đối phương không nói, chỉ nói sư phụ thấy sẽ biết ạ.”
“?”
Lâm Thanh Nha có chút nghi ngờ nhưng vẫn là không nói nhiều, đi theo học trò chạy tới tìm mình đi xuyên qua hành lang sân sau đến rạp hát phía trước.
Đứng đối diện ở đó là một người đàn ông mặc vest đi giày da, Lâm Thanh Nha nhanh chóng nhớ ra thân phận của đối phương.
Là tài xế của nhà họ Đường, cũng là người lần trước thay mặt Mạnh Giang Dao tới đón cô.
“Cô Lâm,” đối phương cũng không khách sáo nhiều, đi đến cửa xe sau của mình bày ra tư thế mời, “Mạnh phu nhân cho mời.”
Lâm Thanh Nha chần chừ.
Học trò ở bên cạnh cô bất mãn: “Buổi chiều sư phụ Lâm của bọn tôi còn có giờ dạy nữa, dù có chuyện gì, ít nhất các anh cũng phải hỏi ý trước chứ?”
Người đàn ông trẻ tuổi không quan tâm, bày ra vẻ lạnh lùng cao ngạo: “Trưởng bối cho mời, hậu bối phải lễ phép nghe theo.
Nếu như có gì không chu toàn có lẽ là do tôi biểu đạt có vấn đề, mong cô Lâm thứ lỗi.”
“…”
Học trò trẻ tuổi còn muốn nói gì đó nữa nhưng bị Lâm Thanh Nha cản lại.
Cô biết dưới dáng vẻ trông rất ôn hòa thân thiết của Mạnh Giang Dao là bản chất mạnh mẽ, thế mà bà lấy gia giáo của nhà họ Lâm ra đối xử với người nhỏ tuổi như cô quả thật đã coi trọng cô.
“Xin chờ một chút, tôi cần báo nghỉ với đoàn kịch.”
“Tôi ở bên ngoài đợi cô Lâm.”
Xe từ từ lăn bánh.
Điều khiến Lâm Thanh Nha bất ngờ chính là, nơi xe dừng lại không phải nhà họ Đường mà là ở bên ngoài một quán trà tư nhân.
Khu này cách khu thương mại gần nhất chỉ có một hai kilomet, người đi đường không nhiều lắm, trước mặt tiền của quán trà cũng không lớn, biển hiệu bị che khuất, có thể thấy quán trà này dựa vào danh tiếng thu hút khách quen.
Người đàn ông trẻ tuổi của nhà họ Đường dẫn cô vào trong quán trà.
Bên trong không có phòng riêng, chỉ có bình phòng bằng trúc ngăn cách ra thành từng dãy phòng trà nửa kín nửa hở.
Mạnh Giang Dao ở gian trong cùng.
So với giả làm “Người làm vườn” lần gặp trước ở nhà kính, hôm nay Mạnh Giang Dao ăn mặc nghiêm chỉnh hơn nhưng vẫn là trang phục bình thường hằng ngày, giống như những bà cụ có thể bắt gặp ở ven đường bất kỳ lúc nào.
Khi Lâm Thanh Nha bước sang đây, bà đang hòa nhã trò chuyện với nữ nghệ nhân pha trà trẻ tuổi bên cạnh chén trà to, thoạt nhìn cô gái khá trẻ, ăn nói rất ngọt ngào, không hề đề phòng Mạnh Giang Dao.
Lâm Thanh Nha lên tiếng chào hỏi, cô ngồi xuống đối diện Mạnh Giang Dao khi bà ra hiệu bảo cô ngồi.
Sau vài câu nữ nghệ nhân pha trà được Mạnh Giang Dao mời rời đi.
Mạnh Giang Dao đẩy chén trà cho Lâm Thanh Nha, cười ha hả nói: “Lần trước thiếu cô buổi trà chiều, lần này đền bù vậy.”
Lâm Thanh Nha nói cảm ơn rồi nhận lấy.
“Vốn dĩ mấy ngày trước muốn tìm cô tâm sự nhưng bận quá,” Mạnh Giang Dao thổi bay hơi nỏng phía trên chén trà, “Vất vả lắm mới được rảnh rỗi, tôi bảo bọn họ đi đón cô đến đây, không làm lỡ mất chuyện của cô chứ?”
Lâm Thanh Nha không phân biệt được là bà hỏi thăm thật lòng hay tiện miệng hỏi, cô khẽ gật đầu, nói: “Dạo gần đây đoàn kịch khá rảnh rỗi, không có chuyện gì cả ạ.”
“Vậy thì tốt rồi,” Mạnh Giang Dao cười, nói: “Cô đã nghe nói chuyện Trâu Bội về nước chưa?”
“――”
Chén trà trong tay Lâm Thanh Nha ngừng giữa không trung.
Chẳng trách khiến cô ngạc nhiên, lời này của Mạnh Giang Dao hoàn toàn không có chuẩn bị trước và báo trước, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng bâng quơ giống như hỏi “Hôm nay ăn cơm chưa” vậy.
Không hiểu sao điều này làm cho Lâm Thanh Nha nhớ đến Đường Diệc.
Sức mạnh huyết thống quả thật vô cùng thần kỳ.
Ví dụ như, càng nghĩ lại, Lâm Thanh Nha càng cảm thấy hai bà cháu