Căn nhà của Lâm Thanh Nha ở Bắc Thành có ba phòng và một phòng khách, hơn một trăm mét vuông chút, bình thường chỉ một mình cô ở.
Thỉnh thoảng hôm nào về trễ vì việc ở đoàn kịch, Bạch Tư Tư mới ngủ lại ở đây.
Ngoại trừ chuyện này thì không có ai khác bước vào.
Cho nên lúc này Lâm Thanh Nha có chút đau đầu.
Trên sofa, Đường Diệc đặt vali trước mặt, tủi thân cho đôi chân dài bị dồn ép ở bàn trà: “Anh có thể đóng tiền nhà.”
“…”
“Anh không cần phòng, một góc thôi cũng được.”
“…”
Nói thì ngoan ngoãn lắm nhưng đôi con ngươi lộ ra dưới mái tóc đen không hề giống thế.
Lâm Thanh Nha hết cách với hắn, đành phải xoay người vào bếp rót cho hắn một ly nước, mang ra đặt lên bàn đá cẩm thạch ở trước mặt Đường Diệc.
Ngẫm nghĩ một chốc, Lâm Thanh Nha lại xoay người đi lấy lọ mật ong ở trong tủ bát ra, múc một muỗng hòa vào nước ấm trong ly thủy tinh.
Cô cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy trong ly.
Đường Diệc dựa vào tay kéo vali, im lặng rũ mắt nhìn.
Rõ ràng tiểu Bồ Tát đã chuẩn bị đi ngủ nên trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, áo ngủ rộng thùng thình, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn vươn ra ngoài cổ tay áo.
Được đồ ngủ màu đen làm nền, thoạt nhìn màu trắng ấy vừa yếu ớt lại quyến rũ.
Đường Diệc không cầm lòng được vươn tay ra.
Lâm Thanh Nha bị hắn nắm lấy cổ tay, cô dừng động tác lại, giương mắt nhìn Đường Diệc, ngừng một hai giây mới khó hiểu hỏi: “Không thích nước mật ong à? Vậy để em nấu canh giải rượu cho anh nhé?”
Đường Diệc bừng tỉnh.
Hắn cụp mắt xuống cười nhạt: “Đêm nay anh không hề say.”
Lâm Thanh Nha: “Nhưng vừa rồi ở trong xe…”
“Là gạt em đấy.”
Lâm Thanh Nha nhíu mày nói: “Em thấy anh uống rất nhiều với bọn họ.”
“Mấy con gà con trong đoàn của em tửu lượng được bao nhiêu?” Đường Diệc cười mỉa, tay dùng sức kéo Lâm Thanh Nha đến sofa, “Anh có thể uống đến bọn họ nôn ra trong ba, năm hiệp.”
Lâm Thanh Nha do dự, cô không giãy ra, để mặc cho cái đầu đầy tóc xoăn của Đường Diệc dựa kề sang, cô nhỏ giọng nói: “Khoác lác không phải thói quen tốt.”
Đường Diệc trố mắt hỏi: “Anh khoác lác?”
“Đúng thế,” Lâm Thanh Nha nói, “Trước đây anh không biết uống rượu.”
“Đó là trước kia…” Hàng mi của Đường Diệc lại cụp xuống, che khuất nửa con mắt, để lại một khoảng đen, giọng trầm trầm lười nhác, “Trong giới kinh doanh toàn là những bữa tiệc rượu, anh đã trải qua cả trăm tiệc rượu, biết uống từ rất lâu rồi.” Lâm Thanh Nha có chút ngạc nhiên: “Còn có người dám rót rượu cho anh ư?”
“Lúc mới vừa vào Thành Thang, những lão già kia ngoài mặt bỏ qua quá khứ nhưng thực tế thì chẳng ai để anh vào mắt,” Đường Diệc nhắm mắt lại, đôi môi mỏng nhếch lên, không biết là cười hay là chế giễu, “Cuối năm năm đầu tiên, hình như là giao thừa, uống đến xuất huyết dạ dày, còn phải đến bệnh viện.”
Ánh mắt của Lâm Thanh Nha run lên.
Khi bình tĩnh lại, cô khẽ thở dài, đưa tay lên vỗ về Đường Diệc đang tựa vào vai mình: “Sao phải liều mạng như vậy?”
Đường Diệc: “Không nói cho em biết.”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ rũ mắt nhìn hắn.
Đường Diệc lại kéo tay cô xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó đưa lên hôn nhẹ, giọng hắn trầm khàn, như có như không: “Có một số việc… anh vĩnh viễn không muốn em biết.”
Lâm Thanh Nha nhìn hắn một lúc lâu, sau đó cô cụp mắt xuống.
“…Ừm.”
Lâm Thanh Nha dỗ một lúc lâu mới “lừa” được người nào đó uống hết ly nước mật ong.
Lúc uống, vẻ mặt người nọ khổ sở hết biết, khuôn mặt đẹp trai cau có đến nhăn nhúm hết vào nhau.
Nếu để người ngoài nhìn thấy, nói không chừng cho rằng hắn đang uống nước hoàng liên* gì đó.
*Hoàng liên là một vị thuốc cực kỳ đắng.
Thật ra Lâm Thanh Nha không hề ngạc nhiên: Ngày trước Đường Diệc đã “khác với người bình thường”, hắn có thể mặt không đổi sắc nếm các vị chua đắng cay, vị duy nhất hắn không thích chính là ngọt.
Càng ngọt hắn càng ghét.
Lăn lộn một hồi, uống nước mật ong xong đã gần mười một giờ.
Tất nhiên Lâm Thanh Nha không nỡ đuổi người về, đành phải dọn giường trong phòng khách để Đường Diệc “ở tạm” đêm nay.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Thanh Nha tỉnh dậy, Đường Diệc đã đến công ty, trên bàn ăn đặt bữa sáng hắn cho người đưa tới, còn có một tờ giấy.
【Tiểu Bồ Tát, anh đã sắp xếp vali lại xong, nếu em không muốn cho anh ở lại cứ ném ra ngoài cửa là được, tự anh sẽ đến lấy.】
Cuối cùng còn vẽ Tiểu Diệc quỳ rạp dưới đất vô cùng đáng thương.
Lâm Thanh Nha: “…”
Im lặng nhìn tờ giấy một chốc, Lâm Thanh Nha không nhịn được cụp mắt xuống, khóe mắt cong cong vì nụ cười trong trẻo dịu dàng.
Ăn sáng xong, Lâm Thanh Nha đi đến đoàn kịch, nhắc đến chuyện ngày hôm qua vô tình gặp được một sinh viên vô cùng thích hợp cho vị trí nhạc công đánh đàn tranh cho dàn nhạc của đoàn kịch ở trong một quán trà với Hướng Hoa Tụng.
Hướng Hoa Tụng nghe vậy cũng rất kích động, nhưng ngay sau đó lại lo lắng hỏi: “Dẫu sao cũng là sinh viên, tuy nói nhân tài hiếm có nhưng kiểu này thì quá mơ hồ đúng không?”
Lâm Thanh Nha nói: “Cháu nghĩ chúng ta vẫn gặp mặt đối phương xác định một chút thì hơn.
Có thể tranh thủ đến không thể tốt hơn, dù có không được thì ít nhất cũng không tiếc nuối.”
Hướng Hoa Tụng gật đầu: “Được rồi, có điều hôm nay chú còn phải đến hiệp hội hí khúc, thế…”
Lâm Thanh Nha: “Để cháu đi gặp đối phương.”
Hướng Hoa Tụng cười nói: “Thật ra chú cũng có ý này, bây giờ cháu chính là biển hiệu và bộ mặt của đoàn Côn kịch chúng ta, mấy chuyện kiểu như thọc gậy bánh xe, cháu ra mặt hẳn có sức thuyết phục nhất.”
Lâm Thanh Nha đồng ý.
Ra khỏi đoàn kịch, Bạch Tư Tư lái xe đưa Lâm Thanh Nha đến đại học Bắc Thành.
Lúc ngày càng gần đích đến, Bạch Tư Tư lại bắt đầu liên tục nhìn vào kính chiếu hậu.
Khi Bạch Tư Tư ở trên đường chính rẽ vào cổng phía Tây của đại học Bắc Thành, Bạch Tư Tư không nhịn được nữa, nói: “Giác nhi, cô có cảm thấy chiếc xe ở phía sau đi theo chúng ta không?”
Lâm Thanh Nha quay đầu lại nhìn, “Xe nào?”
“Chiếc xe màu xanh kia kìa,” Bạch Tư Tư vừa nắm vô lăng vừa nghi ngờ nói, “Rời khỏi đoàn kịch không bao lâu là tôi đã chú ý tới nó, suốt đoạn đường này có rất nhiều ngã rẽ nhưng chiếc xe đó cứ đi theo phía sau chúng ta mãi.”
Lâm Thanh Nha nhìn chiếc xe kia, quay lại nói: “Tôi không có ấn tượng với biển số xe đó, chắc là trùng hợp chăng?”
Bạch Tư Tư: “Nếu là đi cùng đường, muốn đi đến đại học Bắc Thành giống chúng ta thì thôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.”
Lâm Thanh Nha: “Đang là ban ngày ban mặt, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta đi đường của chúng ta, đến đại học Bắc Thành rồi xem sau.”
“Ừ, nhưng mà…”
“Sao?”
Bạch Tư Tư rối rắm một lúc lâu, không chắc chắn nói: “Thật ra một thời gian trước tôi thường hay cảm thấy dường như có người nhìn chòng chọc vào mình.
Nhưng mà cũng không biết có phải do gần đây trong đoàn bận quá mệt mỏi đến gặp ảo giác không?”
Lâm Thanh Nha nhớ đến lời người nào đó nói tối hôm qua, khóe môi cong lên: “Bị Đường Diệc nhìn chằm chằm à?”
Bạch Tư Tư sửng sốt, khuôn mặt nhỏ ở trong kính chiếu hậu lập tức trắng bệch: “Không thể nào, người đó còn ghi hận tôi ư? Người này làm gì mà ghen tuông ghê vậy…”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Sao cô biết anh ấy ghi thù cô?”
Bạch Tư Tư muốn cười lạnh nhưng lại không dám, cuối cùng căm giận nói: “Tối hôm qua trước khi đi anh ta cố tình cảnh cáo tôi, có nói là nếu nghe thấy lúc tôi gọi cô là giác nhi mà bỏ thêm hai chữ ‘nhà tôi’ vào, anh ta sẽ đưa tôi sang Nam Cực nuôi chim cánh cụt.”
“…”
Lâm Thanh Nha không khỏi bật cười.
Bạch Tư Tư lái xe vào bãi đỗ xe bên ngoài đại học Bắc Thành, khi quay đầu lại lửa giận ngày càng bốc cao: “Giác nhi cô còn cười được à, tôi sắp bị cái tên vua giấm đưa sang Nam Cực ‘trao đổi văn hóa’ kìa.”
Lâm Thanh Nha bật cười, hiếm khi cô nói đùa: “Vậy cô phải thuộc thêm vài vở kịch nữa trước khi đi mới được.”
Bạch Tư Tư thở dài một hơi, nhấn mạnh: “Gần mực thì đen mà, giác nhi cô sắp bị cái tên nhà tư bản máu lạnh kia biến thành người lòng dạ hiểm độc mất rồi.”
“…”
Đỗ xe xong, Bạch Tư Tư dựa vào ghế điều khiển quay đầu lại, trở lại vẻ mặt toe toét thường ngày: “Có điều tôi thích lắm.”
Lâm Thanh Nha đang chuẩn bị xuống xe: “Sao cơ?”
“Uầy, nói sao nhỉ,” Bạch Tư Tư lắc lắc đầu nói, “Cảm giác giác nhi ngày càng có sức sống, được sống lại!”
Lâm Thanh Nha giật mình, bất đắc dĩ bật cười: “Trước đây tôi chết à?”
“Không phải, chẳng qua trước đây là bức tranh, thấy được nhưng không sờ được,” Bạch Tư Tư bày ra dáng vẻ Quan Thế Âm nâng bình Ngọc Tịnh, nháy mắt nghịch ngợm thiếu đòn nói, “Bây giờ, cuối cùng tiểu Bồ Tát cũng bước ra khỏi tranh.”
“…”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra một lúc lâu trước lời Bạch Tư Tư nói.
Cho đến khi Bạch Tư Tư ở bên kia đã bước xuống xe, đứng ở ngoài cửa xe vẫy tay với cô đầy sức sống, Lâm Thanh Nha lấy lại tinh thần, đẩy cửa xe ra bước xuống xe.
Vườn trường đại học Bắc