Bảy giờ tối.
Nhà họ Đường, nhà kính trồng hoa.
Vẫn là phong cách mang tạp dề làm vườn, Mạnh Giang Dao cầm kéo làm vườn tỉa tròn bụi hoa thuộc họ hoa hồng.
Có tiếng động ở cửa kính lối vào.
Chốc sau, nữ quản gia bước đến bên cạnh bà với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trâu Bội tới.”
“Ừ.”
Tiếng đáp qua loa ấy như thể được kéo trở về từ phía chân trời chín tầng mây bên kia, Khi nói chuyện, Mạnh Giang Dao vẫn không rời mắt khỏi cành cây trước mặt, bà cụ lẩm bẩm than thở giống như một cụ bà nhà nông.
“Cô nói xem tại sao cái cây này không nghe lời thế, mọc cong lệch, cắt, mọc ra vẫn cong.”
Nữ quản gia liếc nhìn nụ hoa chớm nở trên cành: “Có lẽ nên uốn tròn sớm, đỡ cho nó mọc chỉa linh tinh.”
“Nói như vậy, là do tôi cắt tỉa quá muộn?” Mạnh Giang Dao cười tủm tỉm quay đầu lại hỏi.
Nữ quản gia vừa định đáp thì trùng hợp mắt đối mắt với bà cụ, nụ cười khiến nếp nhăn của bà trông rất hiền từ, nhưng ánh mắt kia thì lại khiến cho trái tim của nữ quản gia run đên.
Nữ quản gia cúi đầu đáp: “Không trách bà, do chính nó mọc cong thôi.”
“Nhưng tôi không chăm sóc tốt, vẫn phải có trách nhiệm, một bụi hoa xinh đẹp, chăm sóc vất vả biết bao nhiêu.
Một cành mọc lệch, người khác nhìn vào thành cái dạng gì.”
Mạnh Giang Dao quay người đi, đặt kéo làm vườn xuống chống lên, thở dài ——
“Bảo cô ta vào đi.”
Nữ quản gia sửng sốt một chốc mới phản ứng lại, gật đầu xoay người đi.
Nửa phút sau, Trâu Bội đi theo phía sau nữ quản gia vào nhà kính trồng hoa.
Trâu Bội vừa vào đã lia mắt dò xét một lượt, đợi đến khi tìm được bóng dáng của Mạnh Giang Dao, bà ta nhanh chóng bước vòng qua nữ quản gia, vội vã sang đây.
“Mẹ!”
Ngón tay vịn cây kéo của Mạnh Giang Dao ngừng lại, bà cụ quay đầu lại, cười ha hả nói: “Đến rồi à, đi, đi qua đây ngồi đi.”
“Con không ngồi đâu, mẹ, con tới là vì có việc gấp muốn tìm mẹ.”
“…”
Mạnh Giang Dao đã xoay người lại được một nửa, chợt bà cụ dừng lại.
Bà cụ không nói gì nhưng nữ quản gia vừa đi tới đã lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Bà mời cô ngồi thì cô cứ ngồi, lúc này có chuyện gì cũng không cần phải gấp.”
“Chuyện lớn lửa sém lông mày, làm sao giờ không gấp cho được!” Trâu Bội không đè nén lửa giận trong lời nói được, sau khi nói xong bà mới phát hiện mình thất thố, đợi xem phản ứng của Mạnh Giang Dao với khuôn mặt tái nhợt.
Bà cụ làm như không nghe thấy, chống kéo làm vườn dừng lại một lát, gật gật đầu nói: “Vậy thì đứng nói ở đây đi.”
Trâu Bội cắn môi dưới, hạ âm lượng: “Mẹ, mẹ biết hai tuần qua Đường Diệc đã làm gì không?”
“Hửm, từ sau khi thành niên nó không hề bước qua của nhà họ Đường, không phải cô quá rõ điều này sao.
Chuyện riêng của nó tôi không quản được, cũng lười quản đến.”
“Này không phải chuyện riêng ——” thấy Mạnh Giang Dao giả ngu, Trâu Bội nóng nảy, “Gần đây hội đồng quản trị và quản lý cấp cao của tập đoàn bị cải tổ lại, chuyện lớn thế này không có chuyện mẹ không nghe thấy đâu nhỉ?!”
Mạnh Giang Dao chau mày, xoay người lại.
“Trâu Bội,” nữ quản gia trầm giọng nói, “Chú ý thái độ nói chuyện của cô với bà Mạnh.”
“…”
Sắc mặt Trâu Bội trắng bệch, trừng mắt liếc nhìn nữ quản gia, bà không chịu thua thiệt muốn lên tiếng giáo huấn nữ quản gia này không hiểu trên dưới.
Có điều bà ta biết rõ đối phương đây là đang mượn uy nghiêm của ai.
Vài giây sau, Trâu Bội mới cắn răng nuốt cơn giận trở về: “Mẹ, Đường Diệc đây là muốn ép hai mẹ con chúng ta vào đường chết, chẳng lẽ mẹ chỉ đứng nhìn vậy sao? Đường S là cháu ruột của mẹ đấy, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đường năm đó, bây giờ Đường Diệc ép người quá đáng, dù cậu ta có bệnh cũng không tha thứ được!”
“Mới có hai tuần, vội như vậy sao?” Mạnh Giang Dao ngạc nhiên nhìn sang nữ quản gia.
Nữ quản gia im lặng gật đầu.
Mạnh Giang Dao suy tư hai giây, nghĩ thông suốt điều gì đó, noi: “Cô đi tìm Lâm Thanh Nha đúng không?”
Trâu Bội cứng đờ.
Mạnh Giang Dao cười rộ lên: “Tôi biết ngay là cô không nhẫn nại được chuyện này.
Cô nói cô xem, sống tháng ngày yên ổn ở nước ngoài không tốt sao, quay về chọc nó làm gì?”
Mặt mày Trâu Bội tái mét, lên tiếng giải thích: “Bệnh tình của Tiểu S có chuyển biến, con muốn trở về báo tin tốt này cho mẹ…”
“Chuyển biến? Tin tốt?” Mạnh Giang Dao cười càng thêm vui vẻ, “Được thôi, mặc dù cô đã nói vậy nhưng nếu quả thật cô vội vã quay về báo tin tốt này cho tôi thế tại sao cả cái Bắc Thành to như vậy mà tin đồn lan truyền còn nhanh hơn tôi biết nữa?”
Sắc mặt Trâu Bội ngày càng khó coi.
Mạnh Giang Dao gõ kéo làm vườn lên mặt đất, quay người lại với nụ cười trên môi suốt từ nãy tới giờ: “Cô nói xem đây là cô gấp báo tin cho tôi hay là gấp báo tin cho đám người truyền thông suốt ngày dựng lỗ tai ở ngoài tường nhà nghe ngóng?”
“…”
Trâu Bội cụp mắt, mím chặt môi.
Bà ta không cam lòng nắm chặt tay, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Con thừa nhận, nhất thời con hồ đồ muốn tranh giành giúp Tiểu S.
Nhưng Đường Diệc, hiện tại cậu ta vẫn nắm chặt không buông số cổ phần vốn là của con, mẹ nhìn xem mấy cấp cao cậu ta xử lý có ai mà không liên quan đến con ——”
“Cô bớt dát vàng lên mặt mình đi!”
Đột nhiên Mạnh Giang Dao lên tiếng.
Trâu Bội hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt.
Mạnh Giang Dao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn bà ta vài giây, chậm rãi thở dài một hơi, lúc này mới từ từ trở về giọng điệu bình thường.
“Khi nào còn dám nói những lời không đúng mực thế này, dù có cho cô thêm một trăm cơ hội đi nữa, liệu cô có nắm chắc được không, có thắng được nó không?”
Trâu Bội há mồm định phản bác lại nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Mạnh Giang Dao thì nhẫn nhịn xuống.
Mạnh Giang Dao nói: “Đường Diệc không vừa mắt một số người trong hội đồng quản trị không phải ngày một ngày hai.
Tư tưởng kinh doanh không hợp, các vị trí cấp cao luân phiên thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Là cô, cô cho nó cơ hội làm thế.”
Trâu Bội vội lên tiếng: “Nhưng cậu ta vẫn không dừng lại ở việc xử lý những người đó, cậu ta còn xuống tay với cổ phiếu trong tay con.
Hoặc là bán cho cậu ta, hoặc là đợi cậu ta phát hành riêng lẻ, biến cổ phiếu (1) trong tay con thành mớ giấy lộn.
Cậu ta không để lại cho con chút gì cả, chẳng phải thế này là đang ép con vào đường chết sao?”
Mạnh Giang Dao: “Cho nên tôi mới nói, tại sao cô chọc vào nó để cho nó có cơ hội gây khó dễ với cô làm gì?”
Trâu Bội tiến lên trước, vươn tay ra muốn kéo ống tay áo của Mạnh Giang Dao: “Mẹ, con biết sai rồi, mẹ giúp con ra mặt xử lý chuyện này đi —— xử lý xong con lập tức xuất ngoại, không bao giờ trở về nữa, được không?”
Mạnh Giang Dao: “Cô muốn tôi xử lý cho cô thế nào?”
Đáy mắt Trâu Bội dấy lên hy vọng: “Khiến cậu ta buông tha cho con, con tuyệt đối không mua cổ phiếu nữa, con chỉ cần giữ lại phần của con và Tiểu S ——”
Trâu Bội vẫn chưa nói xong.
Bởi vì bà ta nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Giang Dao nhìn sang đây: Vừa thương hại, bi ai lại lạnh lùng.
Ánh mắt đó đâm đến khiến cho Trâu Bội tê rần: “Mẹ…”
Mạnh Giang Dao hất tay bà ta ra: “Cô có tham vọng đó nhưng đáng tiếc cô không có cái đầu xứng với nó.”
“——”
Sắc mặt Trâu Bội lập tức trắng bệch.
Bà ta đứng như trời trồng tại chỗ, cả người rét lạnh, như rơi vào kẽ băng.
Trong hội đồng quản trị đã không còn ai có quyền lên tiếng đứng về phía bà ta.
Hành vi hấp tấp liên tục tung tin trước khi về nước của bà ta đã động đến chiếc bánh ngọt của một mình Đường Diệc.
Mấy lão già gần đất xa trời cực kỳ lý trí ở phương diện này, lý trí lạnh lùng, không hề nể tình nghĩa hay mối quan hệ cá nhân nào.
Cho dù bọn họ có ghét cái tên điên cuồng vọng kia, nhưng khi lợi ích ở trước mặt thì không gì lung lay được lựa chọn của bọn họ.
Ngoại trừ Mạnh Giang Dao, trong tay Trâu Bội không có cọng rơm cứu mạng nào cả.
Thế nhưng Mạnh Giang Dao cũng muốn từ bỏ bà ta.
Sắc mặt Trâu Bội trở nên xanh mét, không biết qua bao lâu, bà ta nghiến răng, siết chặt nắm tay, căm hận trừng mắt với Mạnh Giang Dao: “Mẹ thật sự muốn thấy chết mà không cứu sao?”
“Chết?” Lại một lần nữa bà cụ đang tỉa cành hoa nở nụ cười lạnh lẽo.
“Bán cổ phiếu cho nó, cầm lấy số tiền cô còn có thể nhận được, nhanh chóng rời đi.
Chỉ là nửa đời sau sống không được quá thoải mái thôi, làm gì mà nói chuyện sống chết, nghe thật buồn cười.”
Trâu Bội nghiến răng đến khuôn mặt vặn vẹo, xoay người muốn đi ra ngoài.
“Lúc trước…”
Giọng nói của bà cụ kéo bà ta dừng bước.
Biết rõ không nên hy vọng nữa nhưng Trâu Bội vẫn không kìm được xoay người lại với bàn tay run rẩy, muốn nghe xem Mạnh Giang Dao còn nói gì nữa.
Mạnh Giang Dao lắc cành hoa trước mặt, nhìn lá khô rụng xuống: “Cô nói xem, nếu lúc trước khi Đường S muốn trêu chọc Đường Diệc đến chết, cô không ‘thấy chết mà không cứu’ thì có lẽ sẽ không có cục diện ngày hôm nay đúng không?”
Ánh mắt Trâu Bội run lên, hoàn toàn u ám.
Mạnh Giang Dao lắc cành hoa: “Tiểu An, cô nói xem cái này gọi là gì nhỉ?”
Nữ quản gia ở bên cạnh nở nụ cười lạnh như băng: “Có lẽ là Thiên Đạo luân hồi, báo ứng bất sảng*.”
*Hiểu nôm na là nghiệp quật.
“…”
Trâu Bội cắn đến trong miệng có mùi máu tươi.
Trước khi đi bà ta liếc nhìn dáng vẻ vừa hiền hòa lại tuyệt tình của bà cụ lần cuối: “Được thôi, nhân quả báo ứng, tôi nhận.
Nhưng mẹ cũng đừng quên, nhân quả trên người mẹ chưa chắc đã ít hơn tôi đâu!”
Trâu Bội không nhiều lời thêm chữ nào nữa, quay đầu rời đi.
Nhà kính trồng hoa im phăng phắc.
Mạnh Giang Dao chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa kéo làm vườn lên, rắc một tiếng cắt đứt một nhánh cây của bụi hoa thuộc họ hoa hồng.
Bà cụ lấy cành cây bị cắt ra, tiếc nuối thở dài: “Vốn nên trách tôi chăm quá muộn.
Muộn quá tỉa cũng vô dụng, chỉ có thể nhổ bỏ.”
“…”
Nữ quản gia đứng lặng im ở bên cạnh.
Bên ngoài nhà kính trồng hoa.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Trâu Bội mặt không còn một giọt máu cuối cùng cũng dừng lại, bà siết chặt di động, sau khi run rẩy nhìn màn hình một lúc lâu, sau cùng bà vẫn ấn lên màn hình.
Trạng thái quay số sáng lên.
Ba chữ “Đồ con hoang” xuất hiện trên màn hình.
•
Lâm Thanh Nha “dẫn” hàng đã mua một tặng một, còn giao tận nhà là Tiểu Diệc và Đường Diệc về nhà.
Sau khi vào nhà, cô cẩn thận cất các bản dập sách cổ, rồi đi đến ngăn tủ ở huyền quan tìm đồ.
Chốc sau, Lâm Thanh Nha cầm theo thứ gì đó quay lại.
Lúc này, Đường Diệc đang ngồi ở trước ghế sofa, huấn luyện Tiểu Diệc sau khi đến chỗ mới đánh hơi khắp nơi, ngồi vào cái đệm hắn mang đến cho nó.
Sau đó hắn nhìn thấy ánh đèn phòng khách hắt một chiếc bóng mảnh khảnh lên người hắn.
Đường Diệc ngẩng đầu lên, trông thấy Lâm Thanh Nha đưa tay sang.
Trong lòng bàn tay trắng nõn là chiếc chìa khóa.
Yết hầu Đường Diệc khẽ trượt, đuôi mắt gương lên: “Đây là cái gì?”
Lâm Thanh Nha: “Chìa khóa dự phòng.”
Đường Diệc: “Đưa cho anh làm gì?”
Lâm Thanh Nha khó hiểu nói: “Dùng để