Ngông Cuồng Cùng Em

71: Kết Thúc Chính Văn Cuối


trước sau


Cơ bản sau khi Đường Diệc khỏi hẳn, hắn lại lấy cớ tiếp tục theo dõi phòng ngừa di chứng, ở lại phòng bệnh đơn trong bệnh viện thêm một tháng hơn.
Trong thời gian này, Trâu Bội đã bị đưa đến trại tạm giam chờ xét xử với tư cách là nghi phạm trong vụ bắt cóc.

Từ trên xuống dưới nhà họ Đường người có tư cách chủ quản, ngoại trừ Đường S đang trong trạng thái người thực vật ở nước ngoài xa xôi và Đường Hồng Vũ chưa được công nhận là một thành viên nhà họ Đường, thì cũng chỉ còn lại mỗi Mạnh Giang Dao.
Bà cụ Mạnh tái xuất giang hồ, mức độ quan tâm của truyền thông không thua chuyện Đường Diệc nằm viện.

Cũng có vài tờ báo cá biệt không sợ gặp rắc rối đặc biệt đào ra những câu chuyện truyền kỳ cũ năm đó bà Mạnh chinh phạt thương trường, đáng tiếc công chúng còn chưa đọc được đã bị phía quan hệ công chúng của tập đoàn Thành Thang dẹp sạch.
Bà cụ thấy sang năm đã là đại thọ bảy mươi, kết quả ở tuổi này rồi còn phải ra mặt và bẻ cổ tay đám người trẻ bình thường lười nhìn đến, vốn dĩ tâm tình chẳng vui gì.
Hôm nay thay mặt Thành Thang tham dự tiệc tối từ thiện thế mà còn gặp phải một phóng viên giải trí trẻ tuổi, có thể là do căng thẳng quá xông bừa đánh bậy lên phía trước, cũng có thể là cố ý tìm kiếm sự kích thích, trước khi bà cụ lên xe trước cửa sảnh tiệc tối, đối phương đưa micro ra, lỗ mãng hỏi một câu: “Bà có ý kiến gì về việc mình đã gần bảy mươi tuồi rồi nhưng vẫn còn muốn điều hành Thành Thang?”
Mạnh Giang Dao đang định lên xe bỗng dừng lại.

Dưới ánh đèn flash, bà quay đầu lại nhìn phóng viên trẻ tuổi kia, nụ cười càng thêm hiền hậu.
“Nếu trong nhà không ai dạy cậu cách nói chuyện với người lớn thì học xong rồi hãy phỏng vấn.”
“…”
Đi kèm theo đó là ánh mắt bề ngoài tử tế bên trong độc ác đã được rèn luyện qua vài thập niên của bà cụ, phóng viên giải trí trẻ tuổi sợ tới mức sắc mặt tái xanh cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn đuôi xe đối phương biến mất khỏi tầm nhìn.
Trải qua việc này khiến cho sự kiên nhẫn của Mạnh Giang Dao hoàn toàn cạn kiệt, sau khi trở về lập tức ra tối hậu thư với phía bên bệnh viện: Trong vòng một tuần, bà muốn thấy thủ tục xuất viện của Đường Diệc.
Vì thế ngày hôm sau, Đường Diệc bị bệnh viện cung kính mời “ra khỏi bệnh viện.”
Ngày đầu tiên phục chức quay lại công ty, quần quật sáu bảy tiếng đồng hồ chỉ để bàn giao.

Buổi trưa hẹn ăn cơm với tiểu Bồ Tát, sau đó Đường Diệc vẫn luôn chìm trong sự chán nản không vui.
Đến khi chạng vạng, sau khi báo cáo xong hạng mục cuối cùng, tổ trợ lý tổ nằm sấp xuống một nửa, người nào đó bệnh nặng mới khỏi thế mà lập tức khỏe như vâm, lấy áo khoác treo trên giá, xoay người muốn đi ra cửa ngay.
Đáng tiếc bị cản lại.
“Sếp Đường,” Trình Nhận không kiêu ngạo không siểm nịnh chắn ở trước cửa phòng làm việc, “Trong công ty đặt biệt mở tiệc tối giữa năm vì ngài, bảy giờ tối đêm nay mời ngài có mặt.”
Khi giọng anh ta vang lên, kim đồng hồ phòng làm việc vững vàng điểm đúng năm giờ rưỡi chiều.
Đường Diệc không do dự lấy một giây: “Cậu đi thay tôi.”
Trình Nhận: “Là chào mừng ngài.”
Đường Diệc: “Tôi là bệnh nhân, tôi quyết định.”
Trình Nhận đỡ mắt kính, phía sau thấu kính lóe lên ánh sáng bạc, đôi mắt hồ ly mặt cười cong cong: “Nhìn trạng thái ngày hôm nay của ngài còn khỏe mạnh hơn mấy người ở tổ trợ lý nữa.”
“…”
Đường Diệc nghe vậy nhấc mí mắt lên mắt đối mắt với Trình Nhận mấy giây, trên khuôn mặt đẹp trai vốn lười biếng không có cảm xúc gì chợt hiện lên sự đau đớn.
Cùng lúc đó hắn giơ tay lên đè ngực trái, “Khụ, khụ khụ —— đột nhiên tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, về trước nghỉ ngơi đây, giao nơi này lại cho cậu đấy.”
Trình Nhận: “…”
Người ta hay nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, thế nhưng sao sếp Đường của bọn họ ở chung tiểu Bồ Tát lâu như vậy rồi mà ngược lại càng ngày càng không biết xấu hổ?
Trình Nhận không có thời gian nghĩ về vấn đề chưa được giải đáp này ở Thành Thang, lùi về phía sau một bước, miễng cưỡng ngăn Đường Diệc lại: “Sếp Đường, ngài bị thương ở bên phải.”
Biểu cảm giả vờ bệnh của Đường Diệc đã sớm biến mất, giọng điệu trở lại vẻ lười nhác bình thường: “Đừng chặn đường.”
Trình Nhận trầm mặc mấy giây, đành phải lùi lại, lúc Đường Diệc kéo cửa phòng làm việc ra, anh ta thẳng thắn thành khẩn nói: “Chủ tịch Mạnh yêu cầu ngài phải tham dự.”
“――”
Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai méo mó, đôi mắt rũ xuống vừa nhấc lên từ lười nhác trở nên u ám nặng nề sự thù địch.
Trình Nhận cảm thấy hơi đau đầu.
Anh ta biết ngay chỉ cần nói lý do này ra, thể nào Đường Diệc cũng thay đổi sắc mặt.

Mà có thể giữ được người, chắc hẳn có người trong tiệc tối đêm nay sẽ thấy thoải mái hơn.
Trình Nhận thở dài trong lòng, nói: “Ý của chủ tịch Mạnh là, hai tháng nay ngài không ở công ty, trên dưới đồng lòng, không xảy ra hỗn loạn, ngài quay về nên lộ mặt để trấn an và khao các nhân viên công ty một chút.”
Đường Diệc lạnh như băng hừ một tiếng: “Tôi là khỉ lông vàng trong vườn bách thú sao, bọn họ một hai phải nhìn thấy tôi mới tính là được khao?”
Trình Nhận: “Ngài đến thích hợp hơn.”
“Thích hợp lấy lòng người à,” Đường Diệc khẽ cười cợt, “Cậu cảm thấy tôi thích hợp?”
Trình Nhận ngậm miệng không nói.
Đường Diệc mất kiên nhẫn nheo mắt lại: “Tôi thấy chẳng khác gì bà ta trả đũa.

Nếu tôi không làm thì bà ta sẽ làm gì?”
Vẻ mặt Trình Nhận vi diệu.

Đường Diệc: “Nói thẳng.”
Trình Nhận hơi nghiêng người, tầm mắt giống như vô tình liếc qua phòng nghỉ trong phòng làm việc được sửa thành phòng vẽ tranh: “Lúc trước chủ tịch Mạnh đến công ty thay quyền, từng vào phòng đó.

Bà ấy nói nếu ngài không muốn mấy bức tranh của ngài đi theo đám hoa cỏ đáng thương của bà ấy thì tốt nhất nên làm theo.”
Đường Diệc: “…”
Tên tuổi của kịch bản mới hệ liệt “Bát tiên - Nguyên nhân” nhờ vào chặng cuối của cuộc thi diễn xuất ngay lập tức trở nên vô cùng nổi tiếng.
Mặc dù Lâm Thanh Nha không có thể tham gia ghi hình cho cuộc thi diễn xuất chặng “Nguồn gốc” nhưng trong các buổi trình diễn tiếp nối sau đó ở rạp hát của đoàn Phương Cảnh dáng người và giọng hát rất được mọi người ca ngợi, lần nữa danh tiếng của chuỗi truyện “Nguyên nhân” được nhắc lại.
Từ lâu nhóm diễn viên nghiệp dư đã đùa rằng “Đã lâu rồi Lê viên không có vở kịch mới”, lần này tác phẩm đi đầu trong chuỗi truyện “Bát tiên” là “Nguyên nhân” trở nên nổi tiếng, lập tức được các diễn viên nghiệp dư tranh nhau tán dương.

Đánh giá trái chiều trước đây về phía hình thức biểu diễn của “Thù đồ” cũng nhanh chóng biến thành lợi thế nhờ làn sóng này; trên cơ sở lượng khán giả đông đảo của chính tiên hiệp huyền huyễn, cốt truyện xưa được thêm vào kịch bản đã thu hút rất nhiều khán giả mới cho đoàn Phương Cảnh.
Qua cuộc thi này, đoàn Phương Cảnh hoàn toàn củng cố vị trí của mình ở Lê viên.
Gần đây Lâm Thanh Nha bận tối mày tối mặt ở đoàn Phương Cảnh.
Ngay từ sớm cô đã nói rõ với trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng không nên diễn kịch nhiều vì để bảo đảm chất lượng của mỗi màn trình diễn cần phải theo nguyên tắc chất lượng hơn số lượng.
Nhưng Lâm Thanh Nha không ngờ rằng, đoàn Phương Cảnh nổi tiếng, danh tiếng của cô ngày càng nổi, việc diễn ở bên ngoài còn phiền hơn nhiều so với diễn trong đoàn.
Không nói đến các hoạt động ưu tiên như các tọa đàm tuyên truyền về văn hóa Côn khúc mang tính chất lợi ích chung.

Sau khi kết thúc chặng “Nguồn gốc”, cô thế mà còn nhận được hàng loạt lời mời ký hợp đồng từ các công ty quản lý, có rất nhiều người có điều kiện hậu đãi tốt, trong đó chẳng thiếu người trực tiếp đến cửa thăm hỏi, việc làm phiền này khiến cô không chịu nổi.
Cuối cùng vẫn là phía đoàn Phương Cảnh đưa ra thông báo chính thức, bày tỏ sư phụ Lâm tuyệt đối không có ý đặt chân vào giới nghệ sĩ, lúc này mới yên.
Nhưng số lượng những lời mời hợp tác khác vẫn cực kỳ khủng bố.
Tuy nhiên, trong số đó Night có gửi thư mời giao lưu văn hóa đến, sau khi kết thúc chuyến lưu diễn bọn họ muốn mời đoàn Phương Cảnh xuất ngoại đến sân nhà của bọn họ tổ chức một buổi biểu diễn chủ đề Côn khúc để giao lưu văn hóa quốc tế, điều này xác thật khiến cho Lâm Thanh Nha hứng thú.
Đây là chuyện lớn nên đoàn Phương Cảnh cần phải lên kế hoạch rõ ràng, chính Lâm Thanh Nha cũng phải thận trọng.
Đặc biệt vũ công chính của Night là Ludwig, Lâm Thanh Nha biết Đường Diệc bận tâm đến mức nào về sự tồn tại của người “em trai” Lâm Thanh Nha kết bạn ở nước ngoài, vì vậy cô quyết định bàn bạc với Đường Diệc rồi mới chọn lựa.
Khi Lâm Thanh Nha ra khỏi đoàn kịch, đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện này với ông vua giấm kia thế nào thì cô nhận được điện thoại “tố cáo” của Đường Diệc.
Tất nhiên là tố cáo Mạnh Giang Dao.
Lâm Thanh Nha nghe Đường Diệc tố cáo xong, xoa dịu hắn: “Cơ hội dùng bữa tối rất nhiều, không thiếu lần này.”
“Anh thiếu,” Đường Diệc đè thấp giọng nói, “Anh đi Tây Thiên lấy kinh, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới trộm được tiểu Bồ Tát về, không hề dễ dàng, sao không thiếu cho được? Một giây cũng không thể thiếu.”
Lâm Thanh Nha bị hắn đùa đến mắt hạnh cong cong, sau vài giây cười khẽ, cô dịu dàng hỏi: “Bây giờ anh đang ở công ty à?”
“Ừm.”
“Thế không phải nhân viên có được tham dự tiệc tối kia của công ty các anh không?”
“…”
Người ở đầu dây bên kia vốn đang làm gì đó, kết quả khi Lâm Thanh Nha nói ra câu này, loa điện thoại lập tức im bặt.
Lâm Thanh Nha bối rối đến mức lấy di động xuống nhìn xem, xác định cuộc gọi không có vấn đề, cô mới hỏi: “Nếu không tiện cũng không sao, em ——”
“Em hỏi cái này làm gì?” Dường như đối diện chợt hoàn hồn, cố gắng đè nén giọng nhưng vẫn không giấu được sự phấn khởi của kẻ điên.
Lâm Thanh Nha im lặng.
Đột nhiên cô có chút hối hận, có lẽ không nên chủ động nhắc đến chuyện này.

Những chuyện trước đây đã chứng minh sự thật mỗi lần cô chủ động với Đường Diệc, khiêu khích kẻ điên đều lãnh hậu quả thảm thiết…
Nhưng lời đã nói ra thêm giọng điệu vô cùng phấn khởi thoáng qua một giây của Đường Diệc khiến Lâm Thanh Nha đau lòng, cho nên mặc dù đã dự đoán được có khả năng sẽ có hậu quả cô vẫn khẽ đáp: “Nếu có thể, em có thể tham gia tiệc tối cùng anh không?”
“Ở yên đó, chờ anh.”
“?”
Năng lực hành động của Đường Diệc tuyệt đối là đỉnh cao.
Cuộc gọi không bị ngắt, Lâm Thanh Nha nghe thấy hắn ở đầu dây bên kia sột soạt một chốc, sau đó có lẽ là nói với Trình Nhận một câu rằng “Giúp tôi thu dọn phần còn lại” rồi lập tức vội vàng xuống lầu lấy xe.
Mười phút sau, Đường Diệc lái chiếc siêu xe màu đen của mình đến trước cửa rạp hát đoàn Phương Cảnh.
Tháo kính râm ra, không nói đến khuôn mặt đẹp trai sắc sảo, đôi mắt đen láy vừa huênh hoang vừa hứng khởi rất “Tiểu Diệc”.
Lâm Thanh Nha cong cong đôi mắt hạnh đi qua, Đường Diệc xuống xe, đi vòng qua thân xe đến ghế phụ giữ cửa xe cho cô.
Lâm Thanh Nha hỏi: “Làm sao anh biết em ở đoàn kịch?”
“À…”
Đường Diệc cụp mắt xuống, tầm mắt rơi lên di động của Lâm Thanh Nha.
Sau vụ án của Từ Viễn Kính, Đường Diệc mượn cơ hội đổi đi chiếc điện thoại Nhiễm Phong Hàm đưa cho Lâm Thanh Nha —— hắn đã thấy nó không vừa mắt từ lâu rồi.
Chiếc hiện tại cũng là hàng thiết kế, là máy cặp với hắn, kiểu dáng cấu hình hoàn toàn giống nhau, chỉ khác màu vỏ: Hắn màu đen như mực, Lâm Thanh Nha màu trắng như tuyết.
Không ngoài dự đoán của Lâm Thanh Nha, cô bất đắc dĩ ngước mắt lên hỏi: “Anh cài định vị cho em?”

“Di động của em cũng có thể nhìn thấy anh, ràng buộc hai chiều.” Đường Diệc thản nhiên đáp.

Hắn thuận tay lấy chiếc màu đen trong túi mình ra, chạm nhẹ vào chiếc di động màu trắng trong lòng bàn tay Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha mù mờ hỏi: “Đây có ý gì?”
Đường Diệc giữ cửa xe cúi người sang, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó thu lại nụ cười cợt nhả: “Là ý này.”
“…”
Tiểu Bồ Tát vẫn là bị trêu cho đỏ mặt.
Lâm Thanh Nha lên xe, Đường Diệc cài dây an toàn cho cô xong cũng quay lại ghế điều khiển, trước khi lái xe, Lâm Thanh Nha nhớ ra điều gì đó, quay sang nghiêm túc nói: “Sau này đừng đến đây nhanh như thế.”
“Hửm?” Đường Diệc ngoái đầu nhìn qua.
Vẻ mặt Lâm Thanh Nha thoáng lo lắng: “Lái xe nhanh nguy hiểm lắm.”
Đường Diệc dừng lại một chút, nheo mắt lại: “Mạnh Giang Dao lại gặp em đúng không?”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra.
Vẻ mặt bị nói trúng còn không biết nói dối của tiểu Bồ Tát chọc cho lòng Đường Diệc có chút ngứa ngáy, nhưng mà dù sao cũng đang ở bên cạnh đường lớn giữa ban ngày ban mặt, làm gì cũng không thích hợp.
Hắn thầm thở dài đầy tiếc nuối một hơi trong lòng, lúc này mới quay lại vặn chìa khóa khởi động xe thể thao, giọng nói bị ánh mặt trời chiếu đến lười biếng vô nghĩa: “Vụ tai nạn của Đường Dục và Đường S đã để lại bóng ma trong lòng bà ta, bây giờ bà ta còn muốn truyền bóng ma cho em.”
Lâm Thanh Nha mím môi, có lẽ là đang suy nghĩ, sau đó giương mắt lên nhìn qua hắn: “Nhưng thật sự rất nguy hiểm.”
Đường Diệc tức cười nói: “Được rồi, anh biết, có điều yên tâm đi —— anh lái xe rất vững, cũng chưa từng lái xe quá tốc độ.”
Lâm Thanh Nha nhớ lại thời gian hắn đến đây, cô không tin hỏi: “Thật chứ?”
“Thật, không tin quay về đợi xem,” con ngươi của Đường Diệc liếc nhìn qua, cười như không cười, “Nếu không có hóa đơn phạt đi quá tốc độ thì tiểu Bồ Tát phải bị anh ôm đến đàn dương cầm hôn 10 phút.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, khi hoàn hồn lại gương mặt trắng như tuyết đỏ ửng lên.

Tuy nhiên kẻ điên trêu đến quen, cô học được chút xíu cách phản kích, cho nên nhỏ giọng phản bác lại với đôi mắt hồng hồng: “Vậy nếu có hóa đơn phạt thì sao?”
Một lúc lâu sau Đường Diệc nói: “Nếu có thì anh ngồi ở đàn dương cầm hôn em 10 phút.”
Lâm Thanh Nha: “…?”
Sự thật chứng minh, dựa vào tuyệt học không biết xấu hổ bậc này, kẻ điên luôn khiến tiểu Bồ Tát á khẩu không trả lời được, còn đỏ mặt nữa.
Tin tức Đường Diệc muốn dẫn bạn gái tham gia tiệc tối giữa năm khiến cho đại đa số người ở tập đoàn Thành Thang đều bị sốc, cuối cùng ngoại trừ một vài người thạo tin, ấn tượng của mọi người đối với việc “kết bạn” của Đường Diệc dừng lại ở “không thể nào” ——
Hai tin đồn trước đó, tin đồn yêu thích trang phục diễn của mỹ nhân đến nay vẫn chưa có chứng cứ xác thực.

Còn tin bên Ngu Dao vốn tin là thật nhưng không lâu trước đây cô ta chính miệng

làm sáng tỏ hai người tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì cả bằng thái độ sợ hãi.
Cho nên vừa nghe nói Đường Diệc muốn dẫn bạn gái đến, vốn dĩ các nhân viên trong tầng trệt dành riêng cho bữa tiệc có chút uể oải đều phấn chấn tinh thần hết cả lên, mở to hai mắt chờ xem là thần thánh phương nào.
“Tôi đoán chắc chắn là người mẫu hoặc là ngôi sao nhỏ, nhóm phú nhị đại đều thích kiểu này.”
“Phía dưới Thành Thang không phải không có công ty truyền thông tương tự, bên cạnh sếp Đường còn thiếu người mẫu ngôi sao chắc? Phải có từ sớm chứ.”
“Vậy kiểu sinh viên hoa hậu giảng đường?”
“Không không không, tưởng tượng ra cảnh đó tôi cảm thấy quá không liên quan.”
“Thực tế thì sếp Đường mà xuất hiện cùng người nào tôi cũng cảm thấy không liên quan.”
“Tôi cũng vậy! Bây giờ tôi còn lo rằng bạn gái anh ta đưa đến còn không xinh đẹp bằng anh ta.”
“Ha ha ha ha cậu nói lời này không sợ không nhìn thấy mặt trời ngày mai à, để sếp Đường nghe thấy là trong một giây đưa cậu ——”
“Trời ạ, có người trong nhóm ẩn danh của công ty nhìn thấy! Mọi người nhìn ảnh chụp ở bãi đỗ xe kìa!”
Một câu nói của một nhân viên đang cầm di động nhanh chóng thu hút sự chú ý, các đồng nghiệp đang bàn tán lập tức lấy di động ra.
Trong nhóm ẩn danh đã đăng vài tấm ảnh, độ rõ có thể bỏ xa một số tay săn ảnh chuyên nghiệp mấy con phố, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy khuôn mặt của nữ chính vô cùng rõ ràng.
Có người ngớ ra: “Đây không phải nữ thần Côn khúc rất nổi tiếng gần đây sao…”
“Tiểu Quan Âm!?”
Lâm Thanh Nha hoàn toàn không biết ảnh của mình đã lan truyền khắp hội trường tiệc tối.
Cô ngồi trong chiếc xe Đường Diệc đang lái vào bãi đỗ xe ngầm, sau vụ án của Từ Viễn Kính cô có chút đối bài xích nơi này, Đường Diệc cũng không thúc giục, im lặng đợi cô điều chỉnh hô hấp.
Sau khi Lâm Thanh Nha ổn định nỗi bất an trong lòng, cô chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lại lập tức đối diện với đôi mắt người nọ đang dựa vào vô lăng.
Hắn hiếm khi dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy nhìn cô, đôi mắt đen láy nhưng lại trong vắt thấy tận đáy.
Lâm Thanh Nha không khỏi tò mò hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Em.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Sao?”
Đường Diệc: “Anh đang nghĩ, gặp được em chính là may mắn lớn nhất trong đời anh.


Thế nhưng gặp được anh liệu có phải là bất hạnh lớn nhất đời em không?”
Lâm Thanh Nha chớp chớp mắt vài cái mới phản ứng lại, cô nhíu mày nói: “Tất nhiên không phải.”
Đường Diệc thấp giọng hỏi: “Thật?”
“Thật!”
“Vậy là tốt rồi,” kẻ điên thật sự rất dễ dỗ, nghe vậy cởi bỏ nặng nề, môi mỏng cong lên, vịn vô lăng cúi người hôn lên khóe môi mềm mại của cô, “Anh tin.”
Lâm Thanh Nha nhỏ giọng hỏi: “Anh không hỏi nguyên nhân à?”
Đường Diệc: “Không hỏi.”
Lâm Thanh Nha ngờ vực: “Tại sao không hỏi?”
Đường Diệc cười thở dài: “Tiểu Bồ Tát không nói dối đâu, lúc nói dối rất dễ nhận ra, lỡ như gạt anh, ít nhất bây giờ anh không nhận thấy cho nên tốt nhất không hỏi gì cả.”
Lâm Thanh Nha hơi xị mặt: “Không lừa anh đâu.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nha còn muốn nói gì đó nhưng Đường Diệc lại không cho cơ hội, hắn quay người lại lấy một chiếc hộp giày nhung đen ở ghế sau ——
Trên đường đi, hắn đưa Lâm Thanh Nha đến khách sạn trực thuộc Thành Thang gần đó tắm rửa, cho người mang một chiếc váy dài dạ hội và giày cao gót đến.

Dù sao thì giày cao gót hại chân, Đường Diệc bảo Lâm Thanh Nha mang dép lê dùng một lần của khách sạn trước.

Giày cao gót thì được Đường Diệc mang đến đây.
Lâm Thanh Nha giơ tay muốn nhận lấy nhưng lại thấy Đường Diệc trực tiếp lấy đôi giày kia ra, vòng qua bên sườn ghế phụ.

Mở cửa xe, cúi người ngồi sụp xuống ở ngoài xe.
“Nhấc chân lên.”
“…”
Chẳng những Lâm Thanh Nha không nghe còn cong mũi chân vừa mới vươn ra khỏi dép lê.
Đường Diệc ngước mắt lên cười, kéo dài giọng, “Sao vậy.”
Lâm Thanh Nha đỏ mặt: “Em, tự mang, được không?”
Đường Diệc: “Không được.”
Lâm Thanh Nha vẫn còn ý giãy giụa: “Em…”
Đường Diệc bật cười khanh khách: “Bức tranh anh đưa cho em đã để lại ấn tượng sâu sắc như vậy sao?”
“――!”
Quả thật Lâm Thanh Nha sẽ không nói dối.
Tâm tư bị vạch trần, bức tranh người đẹp dưới trăng trong đầu càng không phai nhòa đi được, đặc biệt là bóng đen bên trong đại diện cho Đường Diệc…
Lâm Thanh Nha còn đang thất thần, mắt cá chân mảnh khảnh đã rơi xuống lòng bàn tay người nọ, lực phản kháng của cô chẳng đáng nhắc đến với hắn, dễ dàng bị nâng ra ngoài xe.
Còn đang cong lên hướng ra ngoài.
Lâm Thanh Nha lập tức luống cuống, giọng khẽ run: “Đường… Đường Diệc!”
“Ừ, ở đây.” Đường Diệc khàn khàn cười, lòng bàn giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh, kéo cô đến trước người mình.
Lâm Thanh Nha bị hắn ức hiếp đến sắp phát khóc, cố gắng nói bằng giọng điệu uy hiếp: “Nếu anh, làm vậy ở đây, em…”
“Em thế nào?” Khóe mắt nhuộm ý cười của Đường Diệc càng tăng thêm vẻ tùy tiện quyến rũ, hắn giả vờ cúi người.
Lâm Thanh Nha nắm chặt ngón tay: “Anh đừng mơ hôn em.”
Buông lời tàn nhẫn nhưng tiểu Bồ Tát vẫn sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.

Một lúc lâu sau không cảm thấy gì cô mới dè dặt mở mắt ra.
Cô nhìn thấy Đường Diệc ngồi sụp ngoài xe, cười thầm, mang giày cao gót cho cô: “Được rồi, không đùa em nữa.”
“…”
Lâm Thanh Nha thở phào một hơi thật dài.
Đường Diệc cười đến không ngừng được, đứng dậy trước xe, ôm eo người trong xe ra, hắn cúi người bên mái tóc dài của cô nói nhỏ: “Sau này đến bãi đỗ xe ngầm sẽ nhớ đến chuyện vừa rồi, không nghĩ đến chuyện khác.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, giương mắt nhìn hắn.
Không đợi tiểu Bồ Tát kịp thể hiện cảm xúc phản ứng lại, Đường Diệc lại nhớ ra điều gì đó, cúi xuống trở lại: “À, đừng nghĩ sẽ tránh được một kiếp.”
Lâm Thanh Nha: “?”
Tay Đường Diệc đặt trên eo của cô hơi siết chặt lại, sau đó mỉm cười: “Ở chỗ này không được, đợi đêm nay về nhà, anh muốn nếm quả nhân sâm từ đầu tới đuôi.”
Lâm Thanh Nha: “…!”
Suốt cả đêm tiệc, mặc kệ Lâm Thanh Nha đi đến đâu đều có cảm giác ánh mắt tò mò từ bốn phương tám dán trên người cô.
Mắt thấy là thật.
Nếu lúc trước có người không tin ảnh chụp Lâm Thanh Nha và Đường Diệc thân mật cùng đi lên lầu, khăng khăng cho rằng Lâm Thanh Nha chỉ là bạn gái Đường Diệc đưa đến.

Sau vài phút bắt đầu tiệc tối, tất cả mọi người đều chết lặng.
Ánh mắt, giọng điệu, động tác, bất kỳ chi tiết nào cũng khiến các nhân viên ở đây không khỏi tự hỏi lại chính mình rằng rốt cuộc là mình tới tham gia tiệc tối công ty hay là tới ăn cẩu lương.
Đặc biệt suốt cả buổi, bọn họ nhìn đến chua cả mắt, nhưng người nọ dán sát bên người Lâm Thanh Nha hoàn toàn không có ý rời đi một chút nào.
Nhóm nhân viên đều nghi ngờ có phải là sếp Đường bọn họ bị bệnh nặng một trận xong thay đổi thành người khác luôn không.
Có điều khi bọn họ có ý định đến gần Lâm Thanh Nha trong phạm vi một mét đều nhận được ánh mắt quan tâm “thân thiện” của sếp nhà mình, bọn họ hiểu rõ là không được.

Dẫu sao ánh mắt của tên điên vẫn như cũ, vừa thấy là biết bệnh cũng không nhẹ.
Cho đến khi Đường Diệc trả lời điện thoại giữa chừng.
Sau khi nói vài câu, hắn không bực dọc cúi người xuống đến bên tai Lâm Thanh Nha: “Anh phải ra ngoài một chút.”
“Hửm?”
“Trước đó chó vẫn luôn do chuyên gia Trình Nhận tìm chăm sóc, hôm nay mới vừa đón trở về, anh đưa nó lên phòng làm việc trên lầu, khi nào đi lại đón.”
Lâm Thanh Nha ngơ ngác hỏi: “Phải anh đi mới được sao?”
Đường Diệc: “Đã vào trong tòa nhà rồi, có lẽ đã lâu không về nên rất phấn khởi, bọn họ nói không nghe.”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Được rồi, em đợi anh về.”
“Ừ.”
Trước khi Đường Diệc rời đã đã nhìn quét một vòng xung quanh cảnh cáo, xác định không có gì mới bước nhanh rời đi.
Đáng tiếc uy nghiêm không cản được sự tò mò hóng hớt.
Chân trước Đường Diệc vừa đi, sau lưng đã có nhân viên kiềm chế cả một đêm đi lên nói chuyện với Lâm Thanh Nha, đồng nghiệp được tăng thêm can đảm không phải một hai người.
Lâm Thanh Nha chống đỡ đến phiền não, có điều cô đã nói đợi Đường Diệc quay lại nên không thể rời đi được.
Vấn đề mới đầu chỉ dừng lại ở phương diện Côn khúc và Lâm Thanh Nha, nhưng mà trò chuyện một lúc có người không nhịn được hỏi: “Tình cảm của sư phụ Lâm và sếp Đường thật tốt, nhìn mà hâm mộ thật.”
“Trước đây nghe nói sếp Đường thích mỹ nữ mặc trang phục diễn hí, cứ nghĩ là tin đồn, kết quả lại là thật.”
“Chị Phương, đừng nói như vậy, sếp Đường thích sư phụ Lâm chưa chắc là vì trang phục diễn hí, chị nói như vậy sư phụ Lâm nghe xong cảm thấy không thoải mái thì sao?”
“Ối, xin lỗi xin lỗi, sư phụ Lâm đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác…”
Bên này chưa giải thích xong, đột nhiên có một trận xôn xao ở gần cửa ra vào.
Tất cả mọi người đề ngừng nói chuyện với nhau.
Trong tiếng ồn ào bên kia truyền đến một tiếng.
“Gâu!”
Lâm Thanh Nha giật mình những người còn lại thì hoảng hốt.
“Mẹ ơi, sao con chó sếp Đường nuôi vào đây được thế??”
“Đưa chó đến tập đoàn mà không ôm, để nó chạy lung tung!”
“Con chó đó không cắn người đó chứ?”
“Không cắn người nhưng thoạt nhìn cực kỳ hung dữ, lúc xù lông còn đáng sợ hơn.”
“Á á á ở đằng kia kìa!”
Tiếng còn chưa dứt đã thấy nhóm người ở cách đó không xa tránh sang hai bên.
Một con chó to hết sức oai phong đang phấn khích chạy thẳng vào tiệc tối sảnh lớn, mang theo một mảnh hỗn loạn.
Nó chạy trốn cực nhanh, nhóm nhân viên nam muốn chế ngự nó nhưng hoàn toàn không theo kịp.
Tai nghe thấy tiếng đồ vật đổ ngã vang lên khắp bốn phía, Lâm Thanh Nha đặt ly nước trái cây xuống, vừa định tiến lên đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi.
Chỉ thấy lúc này con chó săn to đang ở trước mặt bọn họ, cô gái trẻ còn đứng ở phía trước bị dọa cho choáng váng đến không nhúc nhích ——
“Tiểu Diệc!”
“――”
Kèm theo một tiếng gọi nhỏ, đột nhiên bốn chân của con chó săn cùng phanh gấp, trượt trên gạch men sứ.
Không đợi ổn định nó đã hào hứng vui mừng chạy về phía phát ra âm thanh.
“Gâu gâu!!”
Lâm Thanh Nha bất chấp váy dài, cô vén mái tóc dài ngồi sụp xuống, lập tức ngăn chú chó ngoan ngoãn chạy đến trước mặt cô lại, tránh cho nó lại “làm ác”.
Hiển nhiên điều này lo lắng thừa rồi.
Sau khi con chó săn chạy đến trước mặt cô, nó ngoan ngoãn như bị đổi thành con chó khác, vừa điên cuồng vẫy đuôi vừa nhào lên liếm ngón tay của Lâm Thanh Nha khiến cho nhóm nhân viên trông vừa sợ hãi lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Không đợi nhóm nhân viên nhận ra vấn đề ở đâu thì lập tức nghe thấy tiếng bước chân trầm thấp vang lên trong tiệc tối ở sảnh lớn đang im phăng phắc.
Vài giây sau.
Đường Diệc mặt không cảm xúc dừng bước bên cạnh con chó, đôi mắt xinh đẹp vừa tối tăm lại phẫn nộ, giọng trầm giống như nghiến răng nghiến lợi nói ——
“Để anh mang nó đi.”
Nói xong, Đường Diệc kéo Lâm Thanh Nha đang ở dưới đất lên.

Hắn rút chiếc khăn tay trang trí khỏi túi áo vest, lau sạch từng ngón tay một của Lâm Thanh Nha bị dính nước bọt chó.
Càng lau Đường Diệc càng giận dữ, cuối cùng không nhịn được nghiến răng phun ra hai chữ: “Của tao.”
Lâm Thanh Nha không biết làm sao đành khẽ gọi: “Đường Diệc.”
Tiệc tối lặng thinh không một tiếng động.
Cuối cùng, một lúc lâu sau các nhân viên mới nhận ra điểm kỳ lạ:
Bọn họ đã vào công ty nhiều năm thế mà vẫn chưa biết tên con chó lúc nào cũng đi theo bên cạnh sếp Đường.
Tên nó là ——
Tiểu gì nhỉ??
……
Sau đêm đó.
Tiểu Diệc đánh một trận lập tức nổi danh khắp Bắc Thành.
[Kết thúc chính văn]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện