Vẫn là cái sân khấu dài ba trượng.
*1 trượng = 3,33m.
Rèm che nặng nề.
Đường Diệc ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ lưng cao sơn màu đồng đỏ dưới sân khấu, uể oải nâng mí mắt, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm sân khấu kịch trống rỗng.
Không giống tới tham quan mà giống như có mối hận không đội trời chung với sân khấu kia.
Cách chiếc bàn gỗ, Ngu Dao ngồi ở bên hông bàn bên kia.
Biết đến xem đất mới với Đường Diệc, hôm nay trước khi ra cửa, Ngu Dao cố tình mặc váy dài màu đỏ có thắt lưng, bên ngoài mặc áo khoác màu đen, phối với mái tóc dài xoăn gợn sóng màu nâu, nâng giá trị gợi cảm của cô ta lên cao nhất.
Thật ra, cho dù là vào lần đầu tiên gặp Đường Diệc năm trước, Ngu Dao cũng chưa từng có nghĩ tới việc trèo lên cành cao nhà họ Đường.
Dẫu sao thì nhà họ Đường có căn cơ vững chắc, lịch sử lâu đời, trong Bắc Thành có không ít tiểu thư nhà giàu muốn bước vào cửa nhà họ Đường.
Một người xuất thân từ Lê Viên, vật lộn với danh tiếng trong giới như cô ta, tất nhiên không mong có thể trèo tới.
Huống chi, tuy trước kia không gặp nhưng cô ta cũng từng nghe thấy tiếng tăm của Đường Diệc: Bỏ qua cái tính tình điên khùng mưa nắng thất thường sang một bên, Đường Diệc nổi tiếng với tật xấu chay mặn không ăn.
Dù nam hay nữ, ở chỗ hắn chỉ tổ bị ăn mắng —— vì thế, có không ít người lúc nói chuyện phiếm thầm mỉa mai sau lưng rằng cơ thể thái tử nhà họ Đường có tật.
Tuy nhiên, bữa cơm vào tối mùng bốn Tết bị người có tâm tư nhìn thấy, lời đồn thổi dần dần nổi lên.
Bây giờ, thậm chí Đường Diệc còn gọi Ngu Dao cùng tới khu đất mới định làm chỗ mới cho đoàn ca múa của cô ta.
Lúc nhận được tin, đến chính Ngu Dao còn có chút không tự tin: Sức quyến rũ của cô ta thế mà có thể thu hút được vị này?
Sau khi ngạc nhiên, cô ta vô cùng thỏa thuê mãn nguyện, Ngu Dao làm tóc, đổi váy áo mới, đánh một tiếng trống cho tăng dũng khí, hạ quyết tâm thu phục được người:
Nếu thật sự có thể ngồi trên vị trí bên cạnh thái tử của tập đoàn Thành Thang thì một mảnh đất nhỏ nhoi tính là gì?
Đáng tiếc đôi mắt quyến rũ ấy vứt cho người mù xem.
Ngu Dao ngồi ngay ngắn trước ghế dựa, hai tay nắm chiếc váy đỏ, nở nụ cười tươi cứng nhắc trên khuôn mặt đánh phấn trắng bệch ——
Hôm nay, mới sáng sớm cô ta đã đến tập đoàn Thành Thang chờ, kết quả còn chưa sờ đến xe của Đường Diệc đã bị trợ lý đặc biệt của hắn là Trình Nhận cản lại.
Ngu Dao uyển chuyển bày tỏ rằng bọn họ đi cùng một đường, không ngờ tên đeo kính kia lại mặt mày vô cảm đẩy mắt kính, sau đó nói không có chỗ cho cô ta!
Trình Nhận ngồi ghế phụ lái, Đường Diệc ngồi sau ghế tài xế, không phải bên cạnh Đường Diệc còn chỗ à?!
… Đương nhiên là không còn.
Ngồi bên cạnh Đường Diệc là một con chó đang ngồi xổm.
Nghĩ vậy, thiếu chút nữa hàm răng trắng của Ngu Dao nghiến chặt.
Thế nhưng cô ta vẫn phải miễn cưỡng cười, chậm rãi quay đầu đi.
Từ phía mặt nghiêng lười nhác của người đàn ông ngang qua chiếc bàn gỗ, rõ ràng cô ta nhìn thấy cái thứ cướp chỗ của cô ta… Thứ chó quê mùa.
Vừa quê mùa vừa kiêu căng.
Đáng tiếc lại là chó cưng của Đường Diệc, ngoại trừ chỗ công ty cấm cho thú cưng vào thì đi đâu nó cũng đi cùng hắn.
Hơn nữa, tính tình hung dữ của con chó này giống y chủ, trừ Đường Diệc ra, ai nói cũng không phản ứng.
Đường Diệc chưa từng gọi tên nó, cho nên mọi người biết có một con chó như thế nhưng không ai biết nó tên gì.
Không biết có phải cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Ngu Dao hay không, con chó đang nằm trên hai chân trước gác lên nhau đột nhiên ngóc đầu dậy.
Nó nhìn sang đây, mắt đối mắt với Ngu Dao.
Ngu Dao không ngờ con chó quê mùa này nhạy như thế, động tác của nó thu hút sự chú ý của Đường Diệc.
Đường Diệc chậm rãi thu tầm mắt từ trên sân khấu về.
“Động đậy cái gì.” Đường Diệc không cảm xúc hạ mí mắt, lơ đãng kéo dây dắt chó bằng tay trái.
“Gâu.”
Con chó săn to buồn bã ỉu xìu sủa một tiếng.
Theo Đường Diệc bảy năm, lần đầu tiên nó bị xích lại, thoạt nhìn trông có vẻ rất uất ức.
Đường Diệc mặc kệ nó, thoáng cười giễu cợt, ánh mắt quay lại sân khấu, “Ai bảo mày không có tiền đồ, xứng đáng.”
Con chó săn nghẹn ngào nằm úp sấp lại.
Thấy một người một chó lại chuẩn bị vào trạng thái ngồi thiền, Ngu Dao có chút ngồi không yên.
Cô ta điều chỉnh biểu cảm, cố gắng nở một nụ cười hoàn hảo nhất, giọng điệu dịu dàng đến vắt ra nước: “Sếp Đường, chúng ta đang đợi gì vậy?”
Đường Diệc chẳng buồn nâng mí mắt, giống như người quyến rũ xinh đẹp như Ngu Dao còn không đẹp bằng cây cột gỗ.
“Người.”
—— chúng đang đợi gì vậy?
—— người.
Thiếu chút nữa Ngu Dao tức giận đến trợn trắng mắt.
Nhưng cô ta không dám.
Hiện tại trông người nọ hờ hững như hồn bay đi đâu mất, nhưng khi lên cơn điên, cái rạp hát nhỏ này không đủ để hắn đập.
Ngu Dao suy nghĩ một chút, nhìn xung quanh nói: “Tôi chưa từng nghe nói ở nơi này còn có đoàn hí kịch nhỏ, ở đây hát hí gì thế?”
“Côn khúc.”
Ngu Dao bị bất ngờ, sau đó cô ta quay lại mỉm cười quyến rũ: “Thì ra sếp Đường thích nghe Côn khúc, sếp Đường phải nói sớm chứ, trước khi đổi nghề tôi chính là khuê môn đán hát hí đấy.”
“…”
Không biết từ nào chọc vào thần kinh tên điên, mí mắt hắn giật giật, đột nhiên ngước mắt lên.
Đường Diệc thẳng người, nghiêng người nhìn sang đây.
Chỉ liếc mắt một cái.
Ngu Dao còn chưa kịp hoàn hồn, tăng vẻ quyến rũ trong ánh mắt, người nọ đã lười biếng rũ mắt xuống, ánh mắt lạnh nhạt trở lại.
“Không giống.”
Ngu Dao sửng sốt: “Không giống cái gì?”
Đường Diệc không nói nữa.
Ngu Dao cảm thấy ngột ngạt không giải thích được, ra vẻ gợi cảm, đánh bạo nghiêng người nhích lại gần đầu bàn bên kia: “Sếp Đường, chẳng lẽ ý của sếp Đường là cảm thấy tôi không đủ đẹp?”
Yên tĩnh vài giây, Ngu Dao nghe thấy một tiếng cười.
Rất khẽ, có chút khàn, sau đó vầng trán trắng nõn lạnh lẽo bị mái tóc đen xoăn che mất, con ngươi rét lạnh không hề có ý cười.
“Cô hỏi tôi?”
“…”
Chợt Ngu Dao nghẹn họng.
Cách nhau bởi cái bàn, tóc đen da trắng, đuôi mắt xếch, đôi môi mỏng bạc tình trời sinh —— khuôn mặt này mới thật sự thể hiện hết vẻ phong lưu của mỹ nam.
Nếu không phải bị hình xăm đỏ máu như ẩn như hiện trước cổ phá hỏng vẻ đẹp này, nếu không phải người đàn ông này bị điên…
Ngu Dao quả thật không tự tin so với hắn, nếu so không biết danh hiệu người đẹp này sẽ thuộc về ai.
Không đợi mặc cảm của Ngu Dao qua đi, sau một loạt tiếng giày da bước đi khe khẽ, Trình Nhận đi đến bên cạnh Đường Diệc, dừng lại.
Đường Diệc dựa lưng vào ghế, phút chốc ý cười trên mặt hắn phai đi, hắn ngước mắt lên: “Ai gọi?”
“Trong công ty, hỏi hôm nay ngài có lịch trình ở công ty không, có văn kiện cần ngài ký.”
“Lại giúp đồ cổ bày mưu đặt kế.” Ánh mắt Đường Diệc lạnh đi.
Trình Nhận khom người: “Bọn họ nhìn chòng chọc vào, ngài xác định đưa chuôi đao cho người khác thế này à.”
“…”
Đường Diệc ngẩng lên, nhìn Trình Nhận bằng đôi mắt lạnh như băng.
Trình Nhận lùi lại một bước, cúi đầu xuống thấp, cứ như người một giây trước thẳng thắn thật lòng khuyên can không phải anh ta.
Tên điên chưa kịp phát điên.
Dưới sân khấu, cửa sau rạp hát vang lên tiếng cửa mở ——
“Ôi trời ạ… Hay thật, thiếu chút nữa tôi ngã mất rồi, giác nhi, cô đi chậm chút, chỗ này trơn lắm!”
“Là cô nên đi chậm lại.”
Giọng nói dịu dàng ấy, giọng trầm thấp hờ hững không cười cũng ôn hòa vang lên.
Bỗng nhiên người Đường Diệc cứng đờ.
Đến khi tỉnh táo, những ngón tay buông thõng bên cạnh ghế dựa từ từ siết chặt lại, các đốt ngón tay tái nhợt trông thật lạnh lẽo.
Dưới mái tóc xoăn đen là đôi mắt vẫn còn sự kích động chưa kìm nén hoàn toàn ở sâu trong đáy mắt.
Mặt Trình Nhận lộ vẻ bất ngờ.
Trong toàn bộ tập đoàn