Dịch: LTLT
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, Hoắc Nhiên vừa cúp điện thoại còn chưa bỏ lại vào túi thì Khấu Thầm đã lập tức hỏi: “Thế nào? Ba tôi có sốt ruột không?”
“Sốt ruột vô cùng. Tôi còn chưa nói xong thì chú ấy đã muốn dẫn người đến đánh lộn rồi.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “May mà tôi cản kịp, cảm thấy chú ấy muốn cúp điện thoại tôi đi gọi người trước.”
“Vậy sao?” Khấu Thầm nghe thế nhướng mày lên, dựa vào ghế, tay không còn đỡ đầu nữa, cười rất sung sướng, “Biểu hiện cũng được.”
“Chú ấy nói đến ngay.” Hoắc Nhiên nói, “Sao tôi cảm thấy… cậu bị người ta đánh, chú ấy rất khó chịu nhỉ?”
“Con trai bị đánh, người làm cha có thể sung sướng sao?” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Nói gì kỳ.”
“Không phải. Ý tôi là…” Hoắc Nhiên ngồi xuống cạnh Khấu Thầm, ôm vai cậu, “Cảm giác chú ấy mang đến cho tôi là… Đậu má? Con trai mình vô dụng vậy sao? Thế mà để người ta đánh? Chính là cảm giác này.”
“Nói nhảm.” Khấu Thầm vẫn rất vui vẻ, cơ thể trượt xuống, đầu nghiêng một bên, dựa vào người Hoắc Nhiên, “Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đánh nhau thua. Lúc tôi còn nhỏ, con đường chỗ nhà tôi, không cần biết là tên khốn mấy tuổi nào đều sợ tôi, thấy tôi đều đi đường vòng…”
“Chẳng phải chú ấy cực kỳ không muốn để cậu đánh nhau sao?” Hoắc Nhiên có hơi khó hiểu.
“Không giống.” Khấu Thầm sờ cái nơ con bướm trên trán của mình, “Không đánh nhau là một chuyện, để người ta đánh lại là chuyện khác.”
“… Ồ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Vậy hôm nay vì sao cậu… không ra tay? Cậu không phải đánh nhau mà là bị đánh.”
“Thì vừa vặn cho ba tôi biết, tôi đánh nhau là có nguyên nhân.” Khấu Thầm đung đưa mũi chân, “Thực ra chỉ là quan hệ của tôi với ba tôi mới bắt đầu có chút thay đổi, tôi không muốn để ông ấy thất vọng. Hôm nay không muốn ra tay, chỉ muốn chạy… chủ yếu là tôi cũng không ngờ thằng ngu đó có thể cầm đồ đập tôi.”
“Tôi sắp nổi điên đến mức nổ tung không khí rồi.” Hoắc Nhiên nhíu mày, bây giờ cậu nhớ lại cảnh vừa rồi vẫn còn cảm thấy hoảng sợ, “Lúc đó nếu như cậu không còn đứng nổi nữa thì cậu có tin tôi có thể đánh chết tên đó không?”
“Tin.” Khấu Thầm ngửa mặt lên nhìn Hoắc Nhiên, “Thật đó.”
Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Thật đó, tôi tin thật mà.” Tay Khấu Thầm khẽ nhéo chân Hoắc Nhiên, “Cậu không biết lúc cậu quay đầu lại, ánh mắt đáng sợ cỡ nào đâu.”
“Đáng sợ sao?” Hoắc Nhiên có hơi thắc mắc, cậu chỉ nhớ tâm trạng của mình lúc đó, không tưởng tượng ra được vẻ mặt lúc đó như thế nào với lại có ánh mắt gì.
“Cực… kỳ đáng sợ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Thật đó, tôi chưa từng thấy cậu như thế. Cậu có biết tâm trạng tôi thế nào không?”
“Thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Sướng!” Khấu Thầm bật cười, “Nhiên Nhiên nhà tôi vì tôi mà lo lắng thành như thế. Cậu nói tôi có tâm trạng gì, tâm trạng sắp lên trời đó. Vốn dĩ để kẻ khác đánh đến choáng váng mặt mày rồi, vừa nhìn thấy cậu thì tôi càng choáng hơn, không đứng nổi nữa.”
“Bây giờ lại vui vẻ đến thế này à?” Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn cậu, “Vừa rồi còn như sắp chết tới nơi, nhịn lắm đúng không? Đau đến mức sắp chảy nước mắt cũng chỉ có thể nhịn, không thể tự hủy hình tượng.”
Khấu Thầm cười hì hì mấy tiếng: “Cậu chú ý chút, tôi sợ đau thì sợ đau, nhưng mà sợ đau không ảnh hưởng đến việc tôi đánh cậu, cậu vẫn không phải đối thủ của tôi.”
Hoắc Nhiên không nói, cũng cười hì hì theo Khấu Thầm.
Vết thương của Khấu Thầm không nghiêm trọng lắm, may lại một chút là được.
Nếu như là Hoắc Nhiên thì nằm xuống, bác sĩ may vèo vèo mấy cái đã xong rồi, không cần thuốc tê.
Nhưng Khấu Thầm thì khác, Khấu Thầm là một em bé yếu ớt, bước vào phòng khám thì từ bỏ cái gọi là hình tượng, có lẽ cảm thấy dù sao bác sĩ cũng không quen mình, quấn lấy bác sĩ yêu cầu phải làm đến mức “không đau chút nào”.
Cuối cùng, bác sĩ bị Khấu Thầm quấn không ngừng, thở dài nói: “Tiêm thuốc tê cho cậu, kim cũng dùng loại nhỏ nhất, may mí mắt, bình thường chỉ có con nít mới dùng, được chưa?”
“Cảm ơn bác sĩ ạ.” Khấu Thầm nói.
“Được rồi.” Bác sĩ nhìn Hoắc Nhiên, “Bạn của cậu chờ ở bên ngoài đi.”
“Vâng ạ.” Hoắc Nhiên gật đầu, xoay người chuẩn bị đi.
“Bên ngoài á?” Khấu Thầm nói, “Cậu ấy phải ở cạnh cháu. Cậu ấy không thể đứng bên cạnh sao ạ?”
Bác sĩ nhìn Khấu Thầm không trả lời.
“Cậu ngoan ngoãn ở đây đi.” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm, “Tôi chờ cậu ở ngoài, thời gian cậu nói nhảm đã may xong rồi đó!”
Có lẽ là vì căng thẳng, Khấu thầm nói rất nhiều, Hoắc Nhiên đứng ở hành lang còn có thể nghe thấy cậu đang lải nhải với bác sĩ ở bên trong. Tính tình của bác sĩ này rất tốt, nếu đổi thành Hoắc Nhiên thì chắc là không chịu được ba phút đã phải đánh Khấu Thầm một trận để làm tê toàn thân đưa vào phòng phẫu thuật.
Lúc đang ngồi trong hành lang thì điện thoại của Hoắc Nhiên vang lên, là Khấu Lão Nhị gọi đến, cậu vội vàng nghe: “Chú Khấu ạ.”
“Chú gọi cho Khấu Thầm sao nó không nghe máy?” Khấu Lão Nhị mới vô đã hỏi, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.
“Cậu ấy đang khâu vết thương…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong thì bị Khấu Lão Nhị ngắt lời.
“May? Sao còn phải khâu nữa? Nó để người ta đánh bể đầu rồi?” Khấu Lão Nhị vô cùng ngạc nhiên.
“… Vâng.” Hoắc Nhiên nói xong lại vội vang cất cao giọng giải thích, “Vết thương không lớn, chỉ là phải khâu mấy mũi, sẽ nhanh khỏi.”
“Mấy đứa đang ở đâu?” Khấu Lão Nhị hỏi, “Chú đến rồi, không thấy ai.”
“Phòng khám số ba bên khoa cấp cứu lầu một ạ.” Hoắc Nhiên nói.
Chưa đến ba mươi giây, Khấu Lão Nhị đã chạy từ sảnh lớn cấp cứu đến đây.
“Chú.” Hoắc Nhiên vội ra đón.
“Chỗ nào bị đập bể?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Sau ót ạ.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, cảm giác áp bách của Khấu Lão Nhị quá mạnh, chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy, mặt sa sầm hỏi đã khiến cậu bỗng dưng cảm thấy áp lực, giống như người đập Khấu Thầm là cậu vậy.
“Chắc đập ngu rồi nhỉ?” Khấu Lão Nhị nói.
“Chắc… không đâu ạ.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên không còn sức lực, “Cháu thấy còn… rất bình thường.”
“Có thể nhìn không ra.” Khấu Lão Nhị cười lạnh, “Dù sao bình thường cũng gần giống như thằng ngu rồi.”
Hoắc Nhiên rất bất mãn với hành vi rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng miệng vẫn chửi như này của Khấu Lão Nhị, không chút nghĩ ngợi nói lại: “Trí thông minh là di truyền, chủ yếu phải xem ba mẹ.”
“Hả?” Khấu Lão Nhị nhướng mày, nhìn cậu không lên tiếng.
“… Cháu vẫn luôn nghĩ rằng Khấu Thầm rất thông minh.” Hoắc Nhiên giải thích thêm.
“Cháu như này gọi là não tàn bảo vệ đúng không?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Không thể… nói như vậy.” Hoắc Nhiên nghĩ một chút, “Cháu gọi là phát hiện điểm sáng.”
Khấu Lão Nhị lại cười khẩy.
Khâu vết thương rất nhanh, dù sau chỉ khâu có ba mũi, Khấu Thầm không bao lâu đã ra ngoài, trên đầu quấn một vòng băng vải.
“Sao lại thành thế này rồi?” Khấu Lão Nhị giật mình, “Năm đó con bị người ta vây đánh còn đâm một dao cũng chưa quấn đầu thành thế này!”
Hoắc Nhiên hơi ngạc nhiên.
Chợt nhớ ra câu trả lời làm màu của Khấu Thầm lúc cậu nói ai bị đâm một dao mà còn đứng được vào lần đánh nhau ở sau quỷ lâu.
Cậu không thể sao? Tôi có thể.
“Lần đó không có ai đập vào đầu con mà.” Khấu Thầm nói.
“Còn bị thương chỗ nào không?” Khấu Lão Nhị cầm cánh tay cậu kéo qua