Dịch: LTLT
Khấu Thầm ngậm điếu thuốc, ngồi chồm hổm ở hành lang tầng ba của quỷ lâu, nhét tai nghe trong tai, vốn dĩ cậu muốn ngồi ở tầng một hoặc tầng hai cũng được, nhưng cậu sợ Hà Hoa đến phát hiện có người sẽ chạy.
Cho nên lựa chọn tầng ba, tầng ba cũng rất tốt, tầm nhìn càng rộng hơn, còn có khí thế hơn, sẽ làm đỉnh cao nhất, bao quát đám quỷ nhỏ.
Chỉ là má nó gió lớn quá.
Sau khi trong đầu Khấu Thầm tua một lần động tác tiêu sái một tay chống lên lan can xoay người vững vàng rớt xuống trên lầu một của mình, giẫm tắt điếu thuốc mới hút mấy hơi.
Điếu thuốc này học kỳ trước nhét trong ba lô, mở hộp được hai tháng, đã mất đi linh hồn rồi, bây giờ gió lại đánh vào mặt từng trận như vậy, cậu hút vài hơi ngay cả mùi vị cũng không nếm được.
Bình thường cậu không hay hút thuốc, nếu mang ra hút thường là vì để phối hợp với bầu không khí thôi.
Lúc này quá nhàm chán.
Người ta đêm hôm khuya khoắt đều đi ăn khuya rồi, một mình cậu giống như tên ngốc ngồi đây chờ một cô gái mà cậu hoàn toàn không quen biết.
Ban đầu cậu muốn gọi thêm Hoắc Nhiên, xem dáng vẻ Hoắc Nhiên hoảng sợ giật mình rơi vào trong ổ ma, cũng có thể giải sầu.
Nhưng nếu Hoắc Nhiên đến, Giang Lỗi chắc chắn cũng đến, lại kêu thêm Từ Tri Phàm, bốn người bọn họ cắm cọc ở chỗ này, một bàn mạt chược, Hà Hoa đến liền trực tiếp bay đi mất.
Điện thoại rung lên, cậu lấy ra, có người thêm bạn.
– Hoắc Nhiên.
Khấu Thầm có hơi bất ngờ, sau khi chấp nhận, cậu nhìn ảnh đại diện của Hoắc Nhiên, là một bàn tay xòe ra đối diện với mặt trời, ánh nắng xuyên qua ngón tay.
Chụp rất nghệ thuật, nếu như không nhìn thấy vòng tay chống muỗi… trên cổ tay, cậu sẽ cho rằng đây là ảnh Hoắc Nhiên tìm được từ chỗ nào đó.
Lúc trước không có chú ý đến, ngón tay Hoắc Nhiên rất dài, trông gầy nhưng mạnh mẽ, chỉ xem tay, không giống là người có thể bị người khác đụng một cái liền ngã.
– Cậu còn đang ở quỷ lâu sao
Hoắc Nhiên gửi tin nhắn đến.
– Ừ
– Không sao chứ? Chờ được Hà Hoa chưa
– Chưa, không biết hôm nay chị ấy có đến không
– Được, có gì thì nói
Khấu Thầm cảm thấy Hoắc Nhiên rất nghĩa khí, nguyên nhân có thể khiến Hoắc Nhiên chịu đựng bực dọc như vậy để hỏi thăm, đơn giản là vì mối thù với đám người lớp 12 là hai bọn họ cùng nhau gây ra.
Khấu Thầm cầm điện thoại chụp một tấm ảnh ở dưới lầu, điện thoại này chụp cảnh đêm cũng được, rất rõ ràng.
– Chắc sẽ không có gì đâu, tôi đang ngắm cảnh, cậu có muốn xem quỷ lâu đêm khuya không?
Hoắc Nhiên không trả lời.
– Tấm này trông cũng được, tui chụp rất có cảm xúc.
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.
“Đệt?” Cậu ngẩn người, Hoắc Nhiên chặn cậu rồi.
– Hoắc Nhiên cậu má nó bỏ chặn tôi ngay
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.
Gan cũng quá to rồi…
Sau đó điện thoại cậu rung lên, một số lạ chưa từng lưu, nhưng mà cậu hoàn toàn có thể đoán ra được đây chắc chắn là Hoắc Nhiên.
Cậu mỉm cười nghe điện thoại, một tiếng “alo” còn chưa nói xong, đầu bên kia ngay lập tức truyền đến giọng nói của Hoắc Nhiên: “Đậu má tên ngu ngốc nhà cậu!”
Không chờ cậu lên tiếng, Hoắc Nhiên chửi xong đã cúp điện thoại.
“Alo!” Khấu Thầm nhìn điện thoại.
Vừa định gọi điện thoại lại, điện thoại của Hoắc Nhiên lại đến, nghe máy lại là không cho cậu mở miệng nói chuyện, bên kia liền gào lên: “Mẹ nó cậu tự đi cắm trại đi!”
“Đừng đừng đừng! Hoắc Nhiên! Hoắc Nhiên!” Cậu vội vàng liên tục nhỏ giọng kêu trước khi Hoắc Nhiên lại cúp điện thoại “Cậu! Ba! Đừng cúp!”
Hoắc Nhiên không cúp, cũng không nói chuyện.
“Tôi còn chưa gửi mà! Nói trước với cậu rồi.” Khấu Thầm nói.
“Cậu nếu dám gửi thẳng qua thì bây giờ cậu đã bị tôi đánh chết rồi!” Hoắc Nhiên nói.
“Chẳng phải tôi chưa gửi sao!” Khấu Thầm nói “Đừng chặn tôi mà, cảnh cáo cậu, bỏ chặn tôi, nếu không lát nữa tôi về tôi sẽ phá cửa phòng ký túc của các cậu.”
“… Cúp.” Hoắc Nhiên nói.
“Nhiêu đây cúp rồi?” Khấu Thầm nói “Làm gì đó?”
“Gia cố cái cửa một lát.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm bật cười, đang muốn hoạt động cái chân bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người màu xám, nếu như không phải hôm nay ánh trăng khá sáng, suýt chút nữa thì nhìn không thấy.
“Đến rồi, tôi đã nhìn thấy chị ấy.” Khấu Thầm nói.
“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp một tiếng, cúp điện thoại.
Lúc Khấu Thầm xuống lầu, Hà Hoa đã ôm một đống cỏ khô, nhặt một vài cành cây khô, đều là nhặt từ bãi đất trống phía sau, trình độ quen thuộc này không chừng có thể lập nhóm ở dã ngoại với Hoắc Nhiên, Hà Hoa còn không sợ ma.
Vì để không dọa cô, Khấu Thầm sau khi xuống lầu chà giày lên mặt đất, phát ra tiếng động.
Sau đó khi bước đến Hà Hoa đã không còn ở chỗ đấy nữa rồi, nhưng mà Khấu Thầm có thể nhìn thấy cô đang núp trong bóng tối ở góc tường.
“Một mình em.” Khấu Thầm nói lấy bật lửa ra, đốt vào cỏ “Lạp xưởng đâu?”
Hà Hoa không có trả lời, một lát sau, bước ra từ trong góc, đưa một cây lạp xưởng cho cậu.
“Vì sao mỗi lần chị đều nướng lạp xưởng vậy?” Khấu Thầm hỏi “Không mua thứ khác sao?”
Hà Hoa do dự rất lâu mới nhẹ giọng trả lời: “Cái này ăn ngon.”
“… À.” Khấu Thầm nhìn cô “Tâm lý chị được ghê, để người ta ăn hiếp đến độ mỗi ngày trốn ở chỗ này ăn một bữa, còn có tâm trạng lựa món mình thích ăn.”
Hà Hoa mỉm cười, không nói chuyện, ngồi xuống cầm một cành cây chậm rãi xiên qua lạp xưởng.
“Lý Giai Dĩnh biết chị ở đây ăn đồ ăn không?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu ấy là học sinh ngoại trú.” Giọng nói Hà Hoa vẫn rất thấp “Học xong tự học buổi tối cậu ấy sẽ về nhà.”
“Ồ.” Khấu Thầm hơi bất ngờ “Chị ta còn học tự học buổi tối à?”
“Thành tích cậu ấy rất tốt.” Hà Hoa nói.
“Thành tích tốt thì có ích gì.” Khầu Thầm suy nghĩ “Ngày mai chị đến căn tin đi, ngồi chỗ bàn bọn em, sau đó…”
“Không được.” Hà Hoa cúi đầu “Cảm ơn mấy đứa.”
Khấu Thầm sửng sốt: “Chị là bị ăn hiếp đến nghiện rồi sao?”
“Chị không muốn bất cứ ai vì mình mà gặp phiền phức.” Hà Hoa nói “Cảm ơn.”
Đoạn đối thoại này hoàn toàn không giống như Khấu Thầm tưởng tượng, nửa buổi cậu cũng không tìm được quan điểm có thể nói tiếp.
Hà Hoa cũng không nói nữa, sau khi nướng chín lạp xưởng, cô lấy một cái bánh mì từ trong túi ra, cắn lạp xưởng một cái cắn bánh mì một cái từ từ ăn.
Hoắc Nhiên nằm trên giường, nói chuyện với mẹ một lát, sau đó thả điện thoại xuống, nằm sấp ở mép giường nhìn xuống.
Hồ Dật giường dưới trùm đầu che mặt không biết là ngủ hay là tỉnh, điện thoại Từ Tri Phàm và Giang Lỗi ở đối diện đều vẫn đang sáng, hai người bị màn hình chiếu sáng biểu cảm trên nghiêm túc, vừa nhìn liền biết là đang chơi game.
“Đối diện không có động tĩnh sao?” Từ Tri Phàm vừa chơi vừa hỏi.
“Không có.” Hoắc Nhiên nói.
“Bọn đó sẽ không từ bệnh viện trở lại rồi chạy đến chỗ đó chặn Khấu Thầm chứ?” Giang Lỗi đột nhiên dừng game trong tay lại, dáng vẻ tràn đầy phấn khích bây giờ liền muốn ra ngoài đánh nhau với người ta.
“Ngoại trừ mấy đứa tụi mình.” Từ Tri Phàm đạp một đạp lên giường trên “Còn có ai biết Khấu Thầm đến quỷ lâu, chặn con khỉ, lại nói dù có người chặn cậu ta, chẳng phải mày nói rồi sao, cậu ta một chọi bốn không có gì hết.”
Điện thoại Hoắc Nhiên vang lên, là tin nhắn.
Cậu cầm điện thoại đến xem.
– Phá cửa đó!
“Ai vậy? Gửi tin nhắn*?” Giang Lỗi hỏi “Thông báo tin**của mày chẳng phải là tiếng mèo kêu sao?” (* tin nhắn điện thoại, **tin nhắn wechat)
“Tin nhắn, Khấu Thầm gửi.” Hoắc Nhiên nói “Tao chặn cậu ta rồi.”
“Chửi xong chặn.” Giang Lỗi cười không ngừng được “Chuyên môn chạy đến trước mặt đòi số điện thoại, thêm xong rồi chửi một trận rồi chặn, cậu ta gửi gì cho mày vậy?”
“Cậu ta muốn chụp quỷ lâu gửi cho tao, đệt.” Hoắc Nhiên mở danh sách chặn ra, đây vẫn là lần đầu tiên cậu kéo một người từ trong danh sách chặn ra lại, mới phát hiện bản thân mình chặn không ít người.
Bạn học tiểu học bán mặt nạ không mắt không mũi không miệng, chị họ mỗi ngày phơi búp bê ngay cả con mình ị một đống phân cũng phải cảm thán không ngừng giống như chị ta sinh một con tỳ hưu vậy, bạn học nữ cấp 2 spam hình selfie mỗi lần đều là cùng một góc độ cùng một biểu cảm liên tục chín tấm giống như bộ tem, còn có anh họ lúc tết suýt nữa thì đánh nhau với cậu…
Cậu kéo Khấu Thầm từ trong danh sách chặn ra, còn chưa kịp gửi tin nhắn qua, tin nhắn Khấu Thầm đã gửi đến rồi, còn là hai tin.
Tin thứ nhất là một tấm ảnh.
“Cái tên ngu này!” Hoắc Nhiên chửi một câu, quăng điện thoại của mình đến giường Từ Tri Phàm ở đối diện “Xóa giúp tao tấm ảnh quỷ lâu Khấu Thầm gửi đến.”
Từ Tri Phàm thở dài, bỏ game xuống, cầm điện thoại cậu lên, quẹt mấy cái, bỗng nhiên cười không ngừng lại được.
“Sao thế? Không phải ảnh ma sao?” Hoắc Nhiên có hơi hoang mang.
“Không phải.” Từ Tri Phàm cười quăng điện thoại về lại, “Tự mày xem đi, hình như cậu ta về rồi, chắc là chụp ở hành lang.”
Hoắc Nhiên cầm điện thoại, liếc mắt nhìn thấy gương mặt của Khấu Thầm.
Vẻ mặt vô cùng hung dữ, mắt trợn trừng, răng còn nhe ra, không biết còn tưởng là ngón tay út của cậu ta lại trật khớp.
Phía dưới còn có một tin nhắn.
– Đm ông nội cậu tấm này gửi 8 lần rồi!
Hoắc Nhiên không muốn cười, cậu còn chưa tức xong nữa, nhưng lúc này thật sự không nhịn được, cười cả một lúc lâu, Giang Lỗi nhảy xuống dưới cầm điện thoại qua cũng cười một trận, xong rồi mới nhớ ra nói: “Chắc là cậu ta đang ở hành lang nhỉ? Trở về rồi?”
“Tao đi hỏi thử.” Hoắc Nhiên xuống giường, lúc này dù sao cũng không ngủ được.
Phòng đối diện vẫn có người đang nói chuyện, không chỉ đối diện, một dãy hành lang trong tất cả các phòng đều đang nói chuyện, tắt đèn đối với mọi người mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Khi Hoắc Nhiên đang định gõ cửa, phía bên trái truyền đến giọng nói của Khấu Thầm: “Tìm tôi à?”
Cậu chợt quay đầu lại, nhìn thấy Khấu Thầm đang đứng dựa vào cửa sổ cuối hành lang.
“Cậu không về phòng sao?” Hoắc Nhiên đi đến.
“Lại ra ngoài.” Khấu Thầm nói “Quách Tử Kiện bị tiêu chảy, âm thanh đó, cách cánh cửa cũng nghe rõ ràng.”
“Bên quỷ lâu thế nào rồi?” Hoắc Nhiên hỏi “Hà Hoa lại đến nướng lạp xưởng?”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu “Hai khúc lạp xưởng một cái bánh mì, ăn no thì chạy mất.”
“… Không có nói gì sao?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
Khấu Thầm suy nghĩ: “Cũng không phải không nói gì, ý là mặc kệ chị ấy đi, nói là không muốn vì chị ấy mà gặp phiền phức.”
Hoắc Nhiên không nói gì, có thể cảm thấy Khấu Thầm có hơi buồn bực, nói thật, cậu cũng không hiểu suy nghĩ của Hà Hoa lắm.
“Có vài người tính cách như vậy đi.” Khấu Thầm thở dài, “Cái gì cũng sợ, lại không sợ cái gì, sợ Lý Giai Dĩnh gây khó dễ không ngừng với chúng ta, sợ chúng ta lại đến quỷ lâu đánh nhau, sợ người khác vì chuyện này chú ý đến chị ấy, sợ ánh nhìn của người khác, nhưng chị ấy lại không sợ một mình ăn cơm, không sợ buổi tối một mình đến quỷ lâu ở đó,