Dịch: LTLT
Khấu Thầm mở cửa phòng ngủ của Hoắc Nhiên nhìn vào bên trong, lại lùi ra ngoài nhỏ giọng nói với mẹ Hoắc: “Sao cậu ấy còn ngủ vậy ạ?”
“Vừa rồi mới ra ngoài đi vệ sinh.” Mẹ Hoắc nói, “Cháu không nói cháu đến liền sao?”
“Cháu nói rồi.” Khấu Thầm nhìn điện thoại, “Hai giờ rưỡi cháu gọi điện cho cậu ấy, giờ đã ba giờ.”
“Cháu cứ mặc kệ nó ngủ hay không, vào gọi nó dậy là được.” Mẹ Hoắc cười nói.
“Cháu không dám.” Khấu Thầm nhíu mày, “Mới dậy cậu ấy cáu lắm không chịu được, cháu sợ không nhịn nổi lại đánh nhau với cậu ấy…”
Mẹ Hoắc cười một hồi: “Vậy cháu ngồi đi, dì vừa mới ép trái cây, cháu uống một ít.”
“Dạ.” Khấu Thầm đáp.
Lúc mẹ Hoắc đi rót nước trái cây, cậu không bỏ ý định đến gần khe cửa phòng ngủ, thò đầu vào trong ồn ào gọi mấy tiếng, Hoắc Nhiên không có phản ứng, ôm gối ngủ giống như đã bị đông lại.
Cậu nhìn điện thoại, mấy người trong nhóm đã xuất phát đến phố đi bộ rồi, hôm nay hiếm khi Giang Lỗi hẹn Lộ Hoan với mấy nữ sinh cùng ký túc xá của cô đi chơi…
Để cậu ngủ đến khi tôi uống xong nước ép vậy.
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, xoay người đi đến nhân nước ép mẹ Hoắc rót cho cậu.
“Nghỉ hè lần này không đã phải không?” Mẹ Hoắc hỏi, “Đi học sớm một tháng.”
“Cứ cảm thấy ngủ không đủ.” Khấu Thầm dụi mắt, “Hôm nay vốn dĩ tụi cháu hẹn buổi sáng đi chơi, cuối cùng đều ngủ đến trưa mới dậy.”
“Bảy người mấy đứa cái gì mà nhóm nhỏ học tập tên dài dài ấy.” Mẹ Hoắc nói, “Có phải lại sắp khởi động không?”
“Khởi động rồi ạ.” Khấu Thầm bật cười, “Hoắc Nhiên về nhà có phải rất chăm chỉ không ạ?”
“Giỏi hơn trước đây nhiều.” Mẹ Hoắc nói, “Mấy đứa cũng chú ý kết hợp học hành với nghỉ ngơi, hôm kia dì thấy ảnh Hoắc Nhiên đăng, đều ốm cả.”
“Mùa hè mà dì, luôn gầy một chút.” Khấu Thầm dựa vào sô pha, duỗi người, “Chẳng phải hôm nay tụi cháu nhàn hạ rồi sao? Giúp Giang Lỗi theo đuổi lớp trưởng lớp dưới đó ạ.”
“Được không? Giang Lỗi ngu ngơ vậy còn theo đuổi nữ sinh à?” Mẹ Hoắc nhỏ giọng nói.
“Thứ cần là quá trình này đó dì.” Khấu Thầm cũng nói nhỏ.
Mẹ Hoắc phì cười: “Mấy đứa tốt thật, hồi tụi dì còn trẻ đều trưởng thành muộn, mười mấy tuổi đều không nhận ra ai thích ai.”
Khấu Thầm cười hì hì nửa ngày.
Uống xong một ly nước ép, cậu quyết định đứng dậy, đi đánh nhau với người mà cậu biết mình đã rất thích từ lúc mười mười mấy tuổi.
Lúc đẩy cửa bước vào, tư thế ngủ của Hoắc Nhiên không thay đổi, vẫn đang ôm gối.
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm kéo gối ra quăng qua một bên, “Dậy thôi, lúc tôi mới gọi điện cho cậu, chẳng phải cậu đã dậy rồi sao?”
“Ừm…” Hoắc Nhiên hừ một tiếng, cũng không biết có tâm trạng gì.
Khấu Thầm nhìn quần áo Hoắc Nhiên ném trên đầu giường, cầm một cái áo thun lên, nắm lấy cánh tay cậu mặc vào: “Tôi giúp cậu mặc quần áo trước, như vậy thì dậy sẽ tiết kiệm được thời gian…”
Hoắc Nhiên bắt đầu nhíu mày, nhưng mắt vẫn chưa mở ra.
Khấu Thầm cầm cánh tay cậu lên, tròng hai cánh tay vào, sau khi cầm tóc Hoắc Nhiên tròng cổ áo vào đầu xong, cuối cùng Hoắc Nhiên cũng mở mắt, nói bằng giọng mũi: “Cậu chán sống rồi đúng không?”
“Dậy rồi à?” Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên ngồi dậy, kéo quần áo gọn gàng, “Mấy tụi nó đều đã xuất phát rồi, chúng ta là ở xa nhất đó.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Trong ánh mắt bùng nổ một chùm tia lửa nhỏ.
Khấu Thầm cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng của nó.
Cậu nhìn về phía phòng khách, mẹ Hoắc đã vào nhà bếp, thế là cậu nhanh chóng đến gần, hôn lên chóp mũi của Hoắc Nhiên: “Dậy trước đã rồi lát đánh tôi sau.”
Hoắc Nhiên không nói chuyện cũng không nhúc nhích, trừng mắt nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm lùi lại chờ Hoắc Nhiên phát cáu, nhưng mà chờ một hồi, Hoắc Nhiên cũng không động đậy.
Cậu hơi tò mò hỏi: “Cậu mở mắt cũng ngủ được sao?”
“Biến.” Hoắc Nhiên mở miệng, “Tôi đang nhịn không nổi cáu với cậu, cậu đừng có kích thích tôi.”
“Được.” Khấu Thầm im miệng, lùi đến bàn học bên cạnh ngồi xuống.
Hoắc Nhiên nhịn mấy phút, thở dài nhảy xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa lầm bầm: “Phiền chết đi được, ngủ một giấc cũng không yên, ngày nào cũng vậy, đi dạo phố đi bộ con khỉ, mấy thằng đần với mấy nhỏ đần, đi dạo, vui con khỉ…”
Đi thẳng đến nhà vệ sinh giọng cậu mới biến mất.
Khấu Thầm thở phào nhẹ nhõm, ra phòng khách ngồi xuống.
Bình thường, cơn giận của Hoắc Nhiên súc miệng rửa mặt xong thì gần như hết rồi, đến nhanh đi cũng rất nhanh.
Quả nhiên, mấy phút sau Hoắc Nhiên làm xong bước ra, đôi mắt đã to hơn trước khi bước vào, sáng lấp lánh.
“Đúng lúc tôi muốn mua ốp điện thoại giống Siêu Nhân lần trước mua.”Hoắc Nhiên vào phòng ngủ, mặc quần thể thao vào rồi vòng ra lại, “Lát nữa đi tìm thử, vừa vặn…”
Cậu đến bên tai Khấu Thầm nhỏ giọng nói: “Mua đồ đôi cho hai đứa mình.”
“Tính luôn của Siêu Nhân, ba đứa mình được à?” Khấu Thầm hỏi.
“Điên à, không giống của nó.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chỉ nghĩ cảm giác máy móc của cái ốp đó rất mạnh, giống như cầm thẻ khởi động phi thuyền gì đó.”
“Đi được chưa?” Khấu Thầm đứng lên.
“Đi.” Hoắc Nhiên quay đầu về phía nhà bếp hét lên, “Mẹ, tụi con đi chơi đây ạ!”
“Đi đi cục cưng.” Mẹ Hoắc ở trong nhà bếp trả lời.
Hoắc Nhiên thở dài.
“Đi thôi cục cưng.” Khấu Thầm ôm vai Hoắc Nhiên.
Cuối tuần, phố đi bộ rất đông, đều là người trẻ tuổi, lúc bọn họ đứng ở bên đường chờ Khấu Thầm với Hoắc Nhiên, mắt đều không nhìn thấy.
“Mấy chị gái bây giờ, người này còn xinh hơn người kia.” Ngụy Siêu Nhân cảm thán.
“Chị gái của mày đâu?” Hồ Dật hỏi.
Ngụy Siêu Nhân nhìn cậu ta, không trả lời.
“Chị Chu Ninh.” Hồ Dật lại bổ sung.
Ngụy Siêu Nhân nhào đến siết cánh tay của Hồ Dật lại: “Tao thấy mày ngứa đòn rồi…”
“Chững chạc coi!” Giang Lỗi nhìn hai người họ.
“Mày chững chạc phần mày đi.” Hứa Xuyên nói, “Hai đứa nó không có lí do chững chạc.”
“Giang Lỗi cũng không chững chạc nhiều lắm nhỉ.” Lộ Hoan cười nói, “Mỗi lần tan học, cậu ấy xuống lầu đều nhảy lon ton.”
“Còn hét nữa.” Một nữ sinh nói.
“Tui á?” Giang Lỗi ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Tất cả mọi người đồng thanh trả lời.
“Haiz, tụi Khấu Thầm sao còn chưa đến nữa?” Giang Lỗi cúi đầu lấy điện thoại ra, bấm số Hoắc Nhiên, bên kia vừa nghe máy thì cậu ta hét lên, “Đến đâu rồi? Còn chưa đến thì tụi tao đi dạo trước!”
“Chỗ hồ phun nước, nhìn thấy mày rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Khấu Thầm bảo mày đừng chống nạnh nói chuyện, giống như thằng ngu vậy.”
“Bọn nó đến rồi.” Giang Lỗi cúp điện thoại, tay đút vào trong túi quần, “Ở hồ phun nước.”
“Nhìn thấy rồi.” Từ Tri Phàm duỗi người, “Đi thôi, đúng lúc đi dạo bên kia trước. Lộ Hoan, mấy bà có muốn dạo chỗ nào không?”
“Sao cũng được.” Lộ Hoan nói, “Tụi tui cũng chỉ ra ngoài hóng mát thôi, ngày nào cũng đi học sắp buồn đến chết rồi.”
Đi qua bên kia mua mấy thứ bé bé xinh xinh đi.” Một nữ sinh đề nghị.
Sau khi Khấu Thầm với Hoắc Nhiên đến, bọn họ cùng rẽ vào một con phố bên cạnh mua đồ linh tinh.
“Tôi nhớ nơi này lắm nè.” Hoắc Nhiên nói bên tai Khấu Thầm, “Cái ly in hình của cậu là mua ở con đường này đúng không?”
“Ừ, còn phải đi vào trong nữa.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà không giới thiệu bọn họ đến đó xem đâu…”
“Cậu tuyệt đối đừng giới thiệu!” Hoắc Nhiên vội vàng nói, “Tuyệt đối đừng giới thiệu… tổn hại hình tượng của cậu.”
“Hình tượng gì của tôi?” Khấu Thầm hỏi.
“Đừng giả ngu nữa, ngày nào cậu cũng làm màu chẳng phải là vì hình tượng vừa ngầu vừa chảnh này sao?” Hoắc Nhiên nói, “Đừng giới thiệu cái ly đó.”
“Ừ, yên tâm đi, không giới thiệu.” Khấu Thầm nói, “Chủ yếu là chất lượng của cái ly đó không tốt, ba tôi ngày nào cũng cầm uống nước, làm mũi tôi bị mờ mất tiêu rồi.”
“… Chú ấy cầm ly là cố định một góc độ sao?” Hoắc Nhiên nhịn cười.
“Ông ấy cứ để mặt tôi quay về phía mình, lúc cầm lên chẳng phải ngón tay vừa vặn đặt trên mũi tôi sao?” Khấu Thầm tặc lưỡi, “Không biết nghĩ thế nào.”
“Vậy bây giờ mỗi ngày đều có một Voldemort nhìn chú ấy.” Hoắc Nhiên không nhịn được bật cười, “Chú ấy không có cảm giác gì sao?”
“Không biết, rảnh rỗi tôi đi phỏng vấn ông ấy thử.” Khấu Thầm nói.
Từ sau lần hành động liếm biển trước đó, Hoắc Nhiên không còn lòng tin với khiếu thẩm mĩ của nhóm bảy người. Hôm nay lại cùng nhau đi dạo mấy cửa hàng bán mấy món đồ linh tinh, cậu cứ lo lắng sẽ có ai đó bỗng nhiên cầm một cái đèn vỏ sò nói “đẹp ghê”.
May mà thẩm mỹ của nhóm nữ sinh Lộ Hoan vẫn còn, mỗi lần cần thứ nào lên xem cũng đều rất dễ thương hoặc là rất độc đáo, coi như đã kéo thẩm mỹ của tập thể lên.
Đi dạo mấy vòng, tất cả mọi người đều mua vài món móc chìa khóa treo balo các thứ, Giang Lỗi mua hai cái móc treo balo bé mèo màu coi như giống nhau nhưng không cùng kiểu, tặng cho Lộ Hoan.
Theo yêu cầu của Khấu Thầm, một không thể mắc, hai không thể lộ rõ có ý nghĩa quá.
Lộ Hoan rất thích, cười