Dịch: LTLT
Cái loại tình cảnh vừa xấu hổ vừa khiến người ta hoảng sợ này rất nhanh khiến lực chú ý của mọi người thay đổi phương hướng, không khí yên lặng lập tức náo nhiệt hẳn lên, đầu tiên là một trận tiếng kêu kinh ngạc, sau đó đều hét toáng lên.
“Sàn nhà nứt rồi?”
“Chời má, sàn nhà bị Khấu Thầm đạp gãy rồi?”
“Nặng quá hay sao…”
“Trông cũng không nặng mà…”
“Có phải có thể chào hỏi với Văn 3 ở dưới không?”
…
“Có bị kẹt không?” Hứa Xuyên hỏi, ngồi xuống dùng tay lật sàn nhà bị nứt ra.
“Không.” Khấu Thầm hoàn hồn, nhúc nhích chân, khoảng cách ban nãy rớt xuống nhiều nhất cũng chỉ 50 cm, vậy mà khiến cậu trong nháy mắt cảm thấy mất trọng lượng.
Quá đột ngột rồi.
Cậu chống lên bàn, rút chân từ trong sàn nhà ra, trở lại trạng thái cùng Hoắc Nhiên mặt đối mặt.
Bây giờ, giữa hai người bọn họ tạm thời không còn không khí giương cung bạt kiếm nữa, chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột, không chú ý đến, nhưng mà nụ cười không nhịn được nằm dưới biểu tình kinh ngạc trên mặt Hoắc Nhiên vẫn khiến cậu không thể nào thoải mái được.
“Đm, chất lượng cái tòa nhà này thật tốt, tầng trống ở giữa cao như vậy sao?” Ngụy Siêu Nhân lập tức thò đầu ra nhìn vào trong cái lỗ trên sàn nhà.
“Mau lên.” Khấu Thầm phủi quần, “Nằm trên sàn say hi với lầu dưới đi.”
“Má nó…” Ngụy Siêu Nhân nhìn chằm chằm cái lỗ, sau hai giây có hơi giật mình ngẩng đầu lên, “Có thể nhìn thấy dưới lầu luôn!”
Khấu Thầm rất bất ngờ.
Sau khi cậu chuyển trường đến đây, ấn tượng sâu đậm nhất đối với ngôi trường này chính là mấy tòa nhà quỷ ám nghe đồn có thể viết thành một quyển sách, nhìn sơ thì tưởng sắp sụp đến nơi nhưng lại không sụp mà còn đang tiếp tục sử dụng, nghe nói năm sau mới dỡ, chẳng qua cậu không thể nào ngờ rằng bản thân đạp một đạp liền đạp thông xuống lầu dưới luôn.
Vậy sàn nhà có khi nào…
Khấu Thầm vội vội vàng vàng thò đầu ra tiến đến gần muốn xem thử, chỉ là cậu cũng không nghĩ đến còn có người cũng vội giống như cậu thậm chí còn vội hơn.
Mũi của cậu đột nhiên đụng phải cái gáy của Hoắc Nhiên bỗng dưng xuất hiện ở dưới mặt cậu.
Từ trong cái lỗ đó Hoắc Nhiên quả thật có thể nhìn thấy vài gương mặt của Văn 3 dưới lầu đang ngước lên, nhìn không đủ, đều là chợt lóe qua, nháy mắt nhớ lại các loại truyền thuyết liên quan đến quỷ lâu khiến cậu mới sáng sớm xung quanh một đống người bao vây trong lòng cũng thấy sợ, trong cảm giác quỷ dị cái gáy của Hoắc Nhiên bị thứ gì đó đụng trúng, lập tức nổi da gà.
Hoảng sợ ngẩng đầu khi nhìn thấy Khấu Thầm che mũi, cậu mới mắng: “Đệt.”
“Cậu đệt một lần nữa đi?” Khấu Thầm nhíu mày, tay vẫn đang che mũi, nhưng ánh mắt rất không khách khí.
“Quần tôi mới nhấc lên…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong thì bị Từ Tri Phàm kéo lại, ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh.
“Dưới lầu chắc chắn rớt vôi tường rồi.” Từ Tri Phàm quay đầu nhìn cánh cửa phòng học. “Không biết có người lên gây phiền phức hay không.”
“Văn 3 một đám phế vật, gây phiền cái đít ấy.” Khấu Thầm nói cũng liếc nhìn ra cánh cửa.
Sau khi lực chú ý của Hoắc Nhiên và Khấu Thầm thành công được chuyển dời từ trên người cả hai ra chỗ khác, Từ Tri Phàm thờ phào nhẹ nhõm, đầu gối đụng vào eo Hoắc Nhiên: “Mày ngồi bên trong.”
Hoắc Nhiên nhìn cậu ta, chuyển vào chỗ bên trong, nghiêng người dựa vào tường cầm điện thoại cúi đầu xem.
Hoắc Nhiên có một chỗ tốt, miệng tuy thiếu đánh, nhưng không thù dai mấy, chuyện vừa qua liền quên luôn, lần sau nhớ lại không chắc là khi nào.
“Ê.” Giang Lỗi ngồi ở phía trước hai người họ, quay người lại “Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta là ai vậy? Tụi mày biết không?”
“Không biết.” Hoắc Nhiên nhìn chăm chú vào điện thoại, ngón tay gõ chữ rất nhanh.
“Chẳng lẽ vẫn là lão Lý?” Giang Lỗi nói “Ông ấy luôn có thành kiến với tao, tao không muốn lại chung sống với ổng thêm một năm nữa…”
“Không biết.” Hoắc Nhiên lặp lại lần nữa, tiếp tục nhấn lên điện thoại.
“Nhưng nếu như là lão Trần, tao cũng không thích nổi…” Giang Lỗi suy nghĩ.
“Không biết.” Hoắc Nhiên nói.
“Mày xem gì vậy?” Từ Tri Phàm giật điện thoại của cậu qua, lướt mắt lên màn hình, nhìn thấy dòng chữ Hoắc Nhiên vẫn chưa gõ xong trong cái nhóm chat nào đó không biết.
– Óc chó, chỗ nào không có, trong nhóm này chỉ có mấy người, cũng chỉ là không nhét lại được, nếu không
Từ Tri Phàm nhìn tên nhóm chat, thế mà để “người một nhà tương thân tương ái”.
“Mày chửi thề ở trong nhóm chat họ hàng của mày vậy hả?” Cậu ta vội vàng xóa đi dòng chữ vẫn chưa gõ xong kia, trả di động lại cho Hoắc Nhiên.
“Chửi mấy thằng anh họ của tao.” Hoắc Nhiên vẻ mặt khinh thường “Ba thằng đàn ông, cứ chỉa một mình chị họ tao cãi lộn không ngừng.”
“Cãi cái gì?” Giang Lỗi hỏi.
“Tao làm gì biết cãi cái gì.” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.
“Không biết cãi cái gì mày vô liền chửi hả?” Từ Tri Phàm thở dài.
“Thấy bọn đó nói chuyện tao khó chịu, tao chửi mấy câu rồi.” Hoắc Nhiên nói “Bây giờ bọn đó đang quay qua chửi tao.”
“Chị họ mày phải gửi lì xì cho mày.” Giang Lỗi nói.
“Cái đít.” Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ lại bật cười “Bả cũng chửi tao luôn, nói tao không có tố chất.”
“Thiếu đánh.” Từ Tri Phàm nói.
Khấu Thầm nhìn cái lỗ dưới chân, đi về phía cuối phòng học, dù sao trên sàn nhà có một cái lỗ, còn là do cậu đạp ra, cậu tính lấy chổi cắm vào đó trước để nhắc nhở.
Vừa đi đến bên cửa, cánh cửa khép một nửa đột nhiên từ bên ngoài bị người ta đạp ra.
Khấu Thầm hoàn toàn không có chuẩn bị, cầm cán chổi cản lại cũng không cản được, cửa đập lên bả vai cậu.
Cánh cửa này cũng là hàng cổ giống như tòa nhà này, là cửa mở hai bên kiểu cũ, trên cửa là khóa kiểu cũ nằm ngang, chốt khóa chính giữa cánh tay Khấu Thầm, không biết đánh trúng cọng gân nào rồi, lập tức từ bả vai đến cánh tay đều bị tê.
Cậu mở miệng vừa bắt đầu tính chửi, có vài người từ ngoài bước vào, mặt còn chưa lộ ra hết đã cướp câu của cậu la lên: “Văn 1 mấy người có phải điên rồi không! Trần nhà lớp chúng tao đều bị sụp hết rồi có biết không!”
“Trần nhà sụp rồi? Còn sụp hết? Lố quá rồi thì phải.” Có người trả lời lại.
“Lố cái đít á, hay là mày xuống đó ngồi, tao đạp mấy cái thử xem?” Người lên đây rất không khách khí “Ngày đầu tiên đi học lớp mấy người muốn gây sự đúng không?”
Không có ai nói nữa, trong bầu không khí không biết là xấu hổ hay là nhẫn nhịn đều im lặng.
Mấy người Văn 3 này thật ra mọi người đều quen biết, tên cầm đầu Khấu Thầm không biết tên, từng nhìn thấy, nhưng thằng đứng cạnh cửa lúc trước chung lớp với Khấu Thầm, còn lại mấy người kia không chừng còn có quan hệ không tệ với học sinh nào đó trong lớp bây giờ.
Nhưng lần này đột nhiên giống như nhận được thư chia tay.
Mọi người nhìn qua đều rất lạnh lùng.
Bởi vì tên lớp mới mà không hiểu tại sao nảy sinh ra lòng cảm mến mới.
Một đám người trước đây quen biết hoặc không biết nhưng ít nhất đều nhận biết lẫn nhau, vào lúc này bỗng nhiên vì câu “gây sự” rất gây sự này, cảm giác danh dự tập thể cứ tự nhiên sinh ra như vậy.
Qua hôm nay, mối quan hệ gì thì gần như vẫn là mối quan hệ đó, nhưng hôm nay, trước mắt, chúng ta đều là người Văn 1, đối diện với đám người Văn 3 khiêu khích…
Chúng ta là lớp đoàn kết và lạnh lùng.
“Mấy người có người nào có thể nói được không vậy.” Tên cầm đầu Văn 3 mở miệng, vẫn không khách khí như cũ “Cùng tụi tao xuống dưới nhìn xem, dẫn thêm mấy người nữa xuống dưới quét sạch sẽ cho tụi tao.”
“Được thôi.” Có người tiếp lời, nói rất vô cùng không khách khí “Làm phiền tụi mày cũng dẫn vài người đến lau cửa phòng học cho tụi tao.”
Khấu Thầm nghe theo giọng nói quét mắt nhìn qua, là Hoắc Nhiên, cậu vẫn dựa vào tường cúi đầu xem điện thoại, mí mắt cũng không nhấc lên.
“Ai nói đó?” Tên đó nhìn vài vòng, có lẽ chưa tìm được người.
“Báo cáo.” Hoắc Nhiên giơ tay, ánh mắt vẫn nhìn điện thoại chăm chú “Tao.”
“Mày là ai?” Tên đó rõ ràng khó chịu với thái độ của Hoắc Nhiên.
“Ông nội của mày.” Hoắc Nhiên để điện thoại xuống, nghiêng đầu cười với tên đó “Ông nội Hoắc – 7 lần đấu bò thắng mày.”
Lớp học lập tức vang lên một trận tiếng giễu cợt, đều một nhịp.
Câu này Hoắc Nhiên cũng không có chém gió, không phải trình độ tên đó thấp, học kỳ 2 năm lớp 10 Hoắc Nhiên đã là đội trưởng đội bóng rổ của trường, kỹ thuật cao siêu, ngoại trừ miệng có hơi thiếu đánh ra không có tật xấu gì cả, nghe nói lớp 10 có thể làm đội trưởng đội bóng rổ của trường, mười năm gần đây ngoại trừ Tưởng Thừa hai khóa trước đã chuyển trường ra, chỉ có Hoắc Nhiên.
Nhưng giọng điệu của Hoắc Nhiên quá thiếu đánh, không biết bình thường đội trưởng Tưởng nói chuyện thế nào, dù sao Hoắc Nhiên nói chuyện thường khiến Khấu Thầm muốn đánh Hoắc Nhiên mấy phát.
“Đm cả nhà ông nội mày, mày mới nói gì đó nói lại lần nữa cho ông!” Tên đó xông đến chỗ Hoắc Nhiên.
Từ Tri Phàm ngồi cạnh Hoắc Nhiên lập tức đứng dậy, Giang Lỗi cũng đứng lên theo.
“Lư Vĩ ông làm gì đó?” Từ Tri Phàm đưa tay ngăn tên đó lại “Tòa nhà này cũ đến độ nào chẳng lẽ mấy ông không biết.”
“Ai cũng biết tòa nhà này cũ, nhưng có thể khiến trần nhà sụp cũng chỉ có lớp tụi mày!” Lư Vĩ chỉ Hoắc Nhiên “Tao là người lấy đại cục làm trọng, chuyện hai chúng ta khi khác nói, chuyện hôm nay là mày làm phải không? Cớ gì nhảy ra làm lớn chuyện!”
“Thật sự không phải.” Hoắc Nhiên vẫn dựa tường.
“Rốt cuộc là ai làm!” Lư Vĩ rống lên.
Hoắc Nhiên nhìn lướt qua bên Khấu Thầm: