Dịch: LTLT
Ban đêm trên núi cũng không yên tĩnh, các loại côn trùng kêu vang động vật gào hú, tiếng gió tiếng nước, nhưng dù có là âm thanh gì, đều sẽ không khiến người ta lo lắng bằng âm thanh của con người.
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm nhìn mặt nhau sửng sốt một hồi, Hoắc Nhiên cầm lấy baton và đèn pin, thò đầu ra ngoài lều, nhìn thấy lão Dương cũng đang thò đầu ra.
“Chuyện gì vậy?” Lão Dương hạ giọng hỏi.
“Em không biết.” Hoắc Nhiên nói nhỏ, “Tình huống mấy cái lều bên kia thế nào ạ?”
“Không nghe thấy động tĩnh, có phải là tưởng rằng Khấu Tiêu hát không?” Lão Dương nói.
“Đi xem thử.” Hoắc Nhiên nói.
Cậu không muốn đi xem chút nào, nhưng bây giờ nếu như không đi xem thử thì tối hôm nay không thể nào mà trải qua yên ổn được.
“Chờ tôi.” Khấu Thầm từ trong túi ngủ giẫy giụa chui ra ngoài, lúc này quả thực hối hận bản thân cởi sạch đồ sớm quá.
Hoắc Nhiên chẳng chờ Khấu Thầm, mang giày bước ra khỏi lều, có lẽ là sợ gió lùa vào, khi đầu Khấu Thầm muốn nhô ra ngoài theo, thì Hoắc Nhiên lại trở tay kéo khóa lều xuống.
“Đệt.” Khấu Thầm gằn giọng chửi, có hơi gấp gáp tùy tiện mặc quần áo vào, “Cậu mẹ nó gan sao lại lớn thế hả? Cái loại động tĩnh này vậy mà…”
“Có phải cậu xem nhiều phim ma quá rồi không?” Hoắc Nhiên lại mở khóa lều ra, “Cậu thấy ma xuất hiện ở nơi hoang vắng trong phim ma bao giờ chưa? Xung quanh đây lại chẳng có mộ.”
“Ở dã ngoại không có ma.” Khấu Thầm nói.
“Cậu kiểm tra gần nơi cắm trại đi, chị cậu còn trốn ở trong lều không dám ra ngoài.” Hoắc phân chia nhiệm vụ, “Tôi với lão Dương đến bìa rừng.”
“Được.” Khấu Thầm cuối cùng cũng mặc quần vào rồi, xỏ giày vội vàng chui ra khỏi lều.
Hoắc Nhiên với lão Dương người trước người sau đi đến phía bìa rừng, Khấu Thầm vừa để ý động tĩnh bên phía bọn họ, vừa nhìn xung quanh nơi cắm trại.
Mấy lều bên kia không có ai ra ngoài, cũng không sáng đèn, không biết là đã ngủ rồi, hay là đang làm chuyện gì đó hoàn toàn không nghe thấy tiếng hát vừa rồi.
Khi đi ngang qua lều của Khấu Tiêu, Khấu Thầm cầm gậy leo núi mở khóa lều ra: “Chị.”
“Ừ.” Khấu Tiêu ở bên trong trả lời, “Hai người họ đến bìa rừng rồi?”
“Đi rồi.” Khấu Thầm vén cửa lều lên, đưa cây gậy leo núi vào, “Chị cầm cái này…”
Khấu Tiêu ngồi xếp bằng trong lều, trong tay cầm một cái que nướng.
“Cái này đủ rồi, đâm một cái cũng có thể khiến em thành vòi hoa sen.” Khấu Tiêu nói.
“…Được, chị dùng que đi.” Khấu Thầm gật đầu, “Em qua bên kia xem thử, chị có chuyện gì thì la lên.”
“Yên tâm đi, chị là ai chứ.” Khấu Tiêu nhướng mày.
Khấu Thầm lại nhìn Hoắc Nhiên và lão Dương, hai người họ đã đến cạnh khu rừng rồi, đang cầm đèn pin chiếu vào trong rừng, Khấu Thâm nương theo ánh sáng nhìn vào trong, không có nhìn thấy thứ gì có thể động đậy.
Cậu nhẹ nhàng đi đến cạnh lều của mấy đôi cẩu nam nữ kia, trước khi mở miệng thì nghe thử trước đã.
Bên trong ba căn lều, có hai căn có người đang nhỏ giọng nói chuyện, còn trong căn còn lại thì có tiếng thở dốc… Khấu Thầm không mở miệng nữa, rón rén nhanh chóng lùi ra.
Cảm thấy mình giống như kẻ nghe lén người ta nói chuyện, vô cùng bỉ ổi.
Có điều sau khi lùi về cậu vẫn đi một vòng quanh mấy cái lều đó, không có phát hiện điều gì bất thường.
Khi trở lại bên cạnh lều của các cậu, Hoắc Nhiên với lão Dương cũng đã về rồi.
“Thế nào?” Khấu Thầm hỏi.
“Trong rừng có người.” Hoắc Nhiên nói.
“Có lẽ là nữ.” Lão Dương nói, “Tụi anh nghe thấy cô ta nói chuyện, nhưng mà không nhìn thấy người.”
“Hả?” Khấu Thầm giật mình, “Không hỏi cô ta có chuyện gì à?”
“Nửa đêm canh ba, một người vừa hát vừa nói chuyện trong rừng, lại là con gái.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Cậu còn muốn nói chuyện với cô ta?”
“Chẳng phải cậu nói ở dã ngoại không có ma hay sao?” Khấu Thầm nói.
“Tôi có nói cô ta là ma à?” Hoắc Nhiên nói, “Đây rõ ràng là một người điên…”
“Ừ.” Khấu Thầm phản ứng lại, “Đờ mờ, là một người điên?”
“Tám phần là vậy.” Lão Dương thở dài, “Bình thường thôn làng trong núi, nhà ai có người điên, cũng không thể gửi vào bệnh viện, cũng không có người chăm sóc, cứ chạy ra ngoài như vậy, chạy đến chạy lui xong mất đi.”
Hoắc Nhiên rải mấy nhánh cây hai người họ chưa có đốt hết xung quanh lều, nếu như có người hoặc là động vật đến gần, đạp lên thì bọn họ có thể nghe thấy.
Sau khi đứng trong gió lạnh nói mấy câu, bọn họ trở về lều.
“Cậu nói mấy dân làng kia có khi nào là đi tìm người điên đó không?” Khấu Thầm hỏi.
“Không biết.” Hoắc Nhiên nhíu mày, “Nếu như bọn họ đúng là đến tìm cái gì đó, dù là tìm cái gì, đều không thể trông thấy, bình thường nếu tìm người tìm gia súc thì không thể không hỏi chúng ta, chỉ cần không hỏi, thì chắc chắn là có vấn đề.”
“Ừ.” Khấu Thầm lại bắt đầu cởi quần áo, lột sạch sành sanh mình xong, chui vào trong túi ngủ, “Tôi ngủ một lát, cậu canh gác trước đi, lát nữa cậu buồn ngủ thì gọi tôi dậy, buổi tối hai chúng ta thay nhau gác đêm.”
“Được.” Hoắc Nhiên cười cười.
Khấu Thầm thu chặt miệng túi ngủ lại, chỉ lộ ra cái mũi và con mắt, sau đó nhắm mắt.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Mấy giây sau Khấu Thầm lại mở mắt: “Đệt, cậu không cảm động chút nào sao? Bây giờ cậu không buồn ngủ. cho nên tôi để cậu gác trước, chờ khi buồn ngủ rồi thì tôi dậy đổi cho cậu, có phải cậu không hiểu thứ tự này không?”
“Tôi hiểu mà.” Hoắc Nhiên cười.
“Vậy cậu không cảm động sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Cảm động.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Đờ mờ.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, một lát sau nhắm mắt lại, “Lần đầu tiên tôi thấy có người cảm động đến mức bình tĩnh như vậy.”
Hoắc Nhiên bật cười: “Thật ra tôi muốn hỏi, cậu ở trong lều nơi dã ngoại, có cần cởi sạch đồ chỉ chừa lại cái quần lót không?”
“Nếu không thì sao? Nếu như không phải đang ở trong lều nơi dã ngoại, mà đang ở nhà tôi, thì ngay cả quần lót tôi cũng không chừa lại.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên lấy một viên sô cô la vừa ăn vừa nói: “Đừng cởi hết như vậy, lỡ như có chuyện gì bất ngờ, người khác đứng lên thì có thể chạy ngay…”
“Tôi đứng lên cũng có thể chạy được.” Khấu Thầm nói.
“Người ta có quần áo.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu thì trần truồng, không giống nhau, trần truồng vẫn nên ở trong thành an toàn hơn.”
“Này!” Khấu Thầm ngồi dậy, “Ý cậu là bây giờ tôi lại chui ra ngoài mặc quần áo vào, sau đó lại chui về lại, cậu mẹ nó có thấy phiền không hả!”
Hoắc Nhiên không nói nữa, xua tay với Khấu Thầm.
Khấu Thầm nằm xuống lại nhắm mắt.
Trong lều rất yên tĩnh, bên ngoài cũng không có giọng nói của cô gái đó, không hát cũng không nói chuyện.
Hoắc Nhiên lấy điện thoại ra xem, không có tín hiệu.
Tín hiệu điện thoại phải đi tiếp về phía trước, đi về phía miệng suối cũ, khi còn cỡ chừng mấy cây số nữa đến nơi thì bắt đầu có tín hiệu rồi.
Nhưng cũng phải đến chiều ngày mai.
Trong khoảng thời gian này, tín hiệu điện thoại chính là ma dã ngoại, dù có hay không thì đều không có.
Trước đó ở chỗ có tín hiệu cậu đã gửi tin nhắn cho ba và Từ Tri Phàm rồi, báo địa điểm của mình, cũng nói luôn hành trình sau đó, nếu như thật sự có chuyện gì, bọn họ có thể tìm được…
Chậc.
Không nghĩ việc này nữa, tuyến đường này từ khi cậu bắt đầu đi phượt, thì chưa từng nghe thấy có phượt thủ nào xảy ra chuyện gì ở con đường này hết.
Khấu Thầm vẫn chưa ngủ, cậu không có thói quen ngủ lúc tám, chín giờ, nhưng cậu vẫn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức ngủ một giấc dài, dù gì đêm nay cậu và Hoắc Nhiên phải thay ca gác đêm với nhau, cần phải tập trung đủ tinh thần.
Khi cuối cùng cậu bắt đầu có một chút xíu buồn ngủ, điện thoại của cậu khẽ kêu lên.
Đây là báo thức cậu đặt cho mình.
11 giờ rồi.
Cậu phải dậy đổi với Hoắc Nhiên.
Đệt?
Vừa mới bắt đầu hơi buồn ngủ, thì phải dậy rồi!
Khấu Thầm rất hối hận với sắp xếp thời gian gác đêm ban nãy.
Cậu vô cùng bất đắc dĩ mở mắt ra, thấy Hoắc Nhiên vẫn còn ngồi ở vị trí trước đó không nhúc nhích, nhưng mà đang cúi đầu, giống như đã ngủ rồi.
Quá không chuyên nghiệp, đây là đạo đức nghề nghiệp gì hả! Lại dám ngủ quên lúc đang gác đêm?
“Có phải nên đổi với cậu rồi không?” Hoắc Nhiên bỗng nhiên lên tiếng.
“Đờ mờ.” Khấu Thầm giật mình, “Tôi tưởng là cậu đang ngủ chứ.”
“Nhắm mắt nghỉ ngơi.” Hoắc Nhiên mở mắt ngẩng đầu cười với Khấu Thầm.
“Được rồi.” Khấu Thầm ngồi dậy, “Cậu ngủ đi, hai giờ tôi gọi cậu.”
Hoắc Nhiên không chờ Khấu Thầm ngồi vào chỗ, đã chui vào trong túi ngủ nằm rồi.
“… Cậu không cởi quần áo à?” Khấu Thầm ngạc nhiên nhìn Hoắc Nhiên.
“Tôi cứ để vầy mà ngủ.” Hoắc Nhiên xoay người mấy cái ở trong túi ngủ, quăng áo khoác ra ngoài, “Một giờ gọi tôi, đừng để hai giờ, quá muộn.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
Cậu không mặc quần áo, quấn túi ngủ ngồi ở trong lều ngớ ra.
Sau khi Hoắc Nhiên ngủ, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì là đêm dài dằng dặc.
Nhưng mà lúc một giờ, cậu không có đúng hẹn gọi Hoắc Nhiên dậy.
Lúc hai giờ càng không kêu.
Không phải cậu vĩ đại dường nào.
Mà vì sau khi Hoắc Nhiên ngủ rồi cậu cũng gắng gượng nửa tiếng đồng hồ sau đó thì ngủ quên luôn.
Nháy mắt nằm xuống, trong đầu cậu hình như còn lóe lên một câu.