Dịch: LTLT
Lái xe đến chỗ vào núi, bọn họ nhìn thấy mấy chiếc xe, ba Khấu chỉ vào chiếc Land Rover: “Chiếc đó là xe của lão Dương.”
“Lão Dương?” Ba Hoắc nghe không hiểu.
“Bạn trai của con gái tôi.” Ba Khấu nói, “Lão Dương.”
“Rất… già sao ạ?” Từ Tri Phàm không nhịn được hỏi, người có thể để ba của bạn gái mình gọi mình là “lão x” thì tuổi tác phải lớn cỡ nào đây.
“Không già, mới 30.” Ba Khấu nói, “Gọi cậu ta là lão Dương là vì trông cậu ta hơi già dặn, ý nói cậu ta thương bạn gái, nuông chiều bạn gái, nhóc mà như lão Dương, có phải nhóc cũng sẽ bế một cô gái mới hơn hai mươi tuổi bên người không… Chờ sau này nhóc làm ba rồi thì sẽ hiểu thôi, đúng không lão Hoắc.”
“Tôi thật sự không hiểu.” Ba Hoắc ngừng xe, cười nói, “Tôi chỉ có một thằng con trai… Hai chiếc xe kia chỉ có thể ngừng ở đây, không đi tiếp được nữa, đường quá hẹp.”
“Không đi trên đường thì sao?” Ba Khấu hỏi, “Đi bên đường, dưới ruộng, dưới đất, có thể đi không?”
“Bên cạnh đều là dốc đất núi đá còn có mương rãnh với rừng cây, không đi được, chưa tìm được người thì đã làm chôn xe rồi.” Ba Hoắc nói.
“Mấy cậu cứ ở đây đi, vài người đi vào trong làng xem thử tình hình trang trại, có tiện ở hay không, để lại hai người ở đây chờ cảnh sát.” Ba Khấu thò đầu ra hét lên, “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, anh vào đi, chỗ này anh không cần lo đâu.” Người ở phía sau trả lời.
Ba Hoắc lái xe tiếp tục đi vào bên trong, Từ Tri Phàm nhìn điện thoại, tin nhắn cậu ta gửi cho Hoắc Nhiên và Khấu Thầm đều chưa có tin trả lời, nhóm chat nhỏ của mấy người bọn họ thì lại vô cùng náo nhiệt.
Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân được kéo vào nhóm chat nhỏ, mọi người đang suy đoán đủ kiểu nhóm Hoắc Nhiên sẽ gặp phải tình huống gì.
Ban đầu thì rất là lo lắng, cũng bắt đầu thảo luận có cần phải gọi trực thăng đến cứu viện không, sau khi Từ Tri Phàm nói nhóm Hoắc Nhiên chắc chắn không có chuyện gì đâu, trước mắt còn khá an toàn thì mọi người mới yên tâm, dặn dò cậu ta nhớ chụp ảnh, nếu có tín hiệu thì tốt nhất là gọi video, như thế thì bọn họ mới có thể hóng hớt đúng lúc kịp thời.
Sau khi xe chạy vào trong núi được một đoạn thì bắt đầu lắc lư, nghiêng trái nghiêng phải, Từ Tri Phàm ngồi ở ghế sau lấy dây an toàn buộc chặt mình lại.
“Nhóc con, con từng đi cắm trại với tiểu Hoắc chưa?” Ba Khấu hỏi.
“Dạ chưa.” Từ Tri Phàm nói, “Con không có hứng thú, nấu ăn dã ngoại gì đó còn được.”
“Con nít bây giờ.” Ba Khấu thở dài, “Đều không có hứng thứ với thiên nhiên nữa rồi, thể lực cũng kém, khả năng đánh đấm cũng không ổn, nhóm con gái tôi đi lần này cũng chỉ làm muốn thử làm chuyện mới mẻ, lúc nói muốn đi leo núi, tôi còn nghi ngờ bọn nó có thể đi được 5 km không đây.”
“Thể lực của Khấu Thầm đỉnh lắm ạ.” Từ Tri Phàm nói.
“Nó đỉnh cái con khỉ.” Ba Khấu nói, “Vô dụng như nó chú chỉ cần một tay cũng có thể xử lý được tám đứa.”
Từ Tri Phàm ngoan ngoãn ngậm miệng, dựa theo đó mà chuyển đổi, kiểu như mình, ba Khấu một tay có lẽ xử lý được hơn mười một đứa.
Hoắc Nhiên nói con đường này coi như là dễ đi, Từ Tri Phàm không biết đường khó đi là đường như thế nào, dù sao xe đi nãy giờ, không có một giây nào là không bị xóc, cậu ta cứ ở trong trạng thái bị xóc đến mức muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, chỉ có thể vịn vào cửa kính xe nhìn chằm chằm bên ngoài, xem có người đáng nghi nào không.
Không biết xe đã chạy được bao lâu, Từ Tri Phàm phát hiện điện thoại không còn tín hiệu nữa rồi.
“Đoạn đường này mất tín hiệu rồi, bao lâu thì mới có thể ra ngoài ạ?” Cậu ta hỏi, “Nếu như lúc này đám Hoắc Nhiên liên hệ chúng ta, hoặc là cảnh sát liên hệ thì không gọi được rồi?”
“Không sao.” Ba Khấu từ trong túi mang theo bên mình lấy ra một cái điện thoại màu đen, huơ huơ về phía cậu, “Chú có đem điện thoại vệ tinh.”
“Anh Khấu trạng bị rất chu đáo đó.” Ba Hoắc cười nói.
“Tôi cũng chỉ là không có thời gian đi chơi thôi, tôi rất thích mấy hoạt động ngoài trời.” Ba Khấu nói, “Bây giờ tôi có mua thứ đồ này về cũng chỉ có thể qua cơn ghiền thôi, đi ăn cơm ở trang trại tôi đều đem theo, tắt điện thoại di động.”
“Anh vẫn có thể dựng một cái lều trong sân mà.” Ba Hoắc gợi ý.
Tôi thật sự từng nghĩ như vậy.” Ba Khấu nói, “Dẫn theo bà xã, ở trong sân ngủ hai đêm, cuối cùng bà ấy không chịu, một mình tôi nằm ở đó, bọn họ đều ở trong nhà xem tivi, nghĩ cũng không có ý nghĩa.”
Từ Tri Phàm không nhịn được, cùng với ba Hoắc cười một hồi.
Lúc đang cười, điện thoại vệ tinh vang lên.
“Là thằng nhóc con Khấu Thầm.” Ba Khấu nhìn điện thoại, nghe máy, “Mấy đứa đang ở đâu đấy?”
“Chỗ đóng quân ở miệng suối cũ.” Khấu Thầm nói, “Có phải ba đi chung xe với ba Hoắc Nhiên không?”
“Phải.” Ba Khấu Thầm ở đầu bên kia nói, “Còn có một người bạn học của mấy đứa, chị con thế nào rồi?”
“Chị con vẫn khỏe, mặt mày hồng hào.” Khấu Thầm liếc nhìn Khấu Tiêu đang ngồi ở bên cạnh ăn đồ ăn, “Ba, ba đưa điện thoại cho ba Hoắc Nhiên, Hoắc Nhiên nói tuyến đường gì đó cho ba cậu ấy.”
“Chị con đâu?” Ba Khấu Thầm lại hỏi.
“Haiz.” Khấu Thầm thờ dài, đưa điện thoại đến trước mặt Khấu Tiêu, “Mau lên, kêu một tiếng.”
“Ba, con không sao!” Khấu Tiêu hét vào điện thoại, “Đưa điện thoại cho ba Nhiên Nhiên, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng!”
“Được rồi.” Khấu Thầm lại đưa điện thoại cho Hoắc Nhiên, “Cậu nói với ba cậu này.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên nhận lấy điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại chắc vẫn là ba Khấu Thầm còn đang nói chuyện: “Có sợ hay không…”
“Chú Khấu.” Hoắc Nhiên nói, “Chị rất tốt ạ, chú yên tâm.”
“Haiz, được, này, báo bình an với ba con đi.” Ba Khấu nhanh chóng nói.
“Alo?” Bên kia truyền đến giọng nói của ba Hoắc Nhiên.
“Ba, tình hình bên ba thế nào?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Xe ba sắp sửa đến dốc bạch mao.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Xe chạy đường vòng, bên đây báo cảnh sát rồi, bây giờ các con đang ở miệng suối cũ sao?”
“Dạ, đến được một lúc rồi, cảnh sát trên thị trấn cử xuống cũng vừa đến, rất nhanh.” Hoắc Nhiên nói, “Trên đường đến đây ba có gặp được một chị gái mang giày Arc’teryx không? Quần áo trên người rất thảm.”
“Bọn ba không gặp được ai cả.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà chắc chắn cảnh sát vẫn có thể lục soát tìm người gì đó.”
“Bây giờ cảnh sát muốn đưa bọn con ra ngoài, chỉ là không đủ xe, bọn họ chỉ có một chiếc xe sidercar, ngồi được hai người.” Hoắc Nhiên nói, “Hay là để bọn họ đưa Khấu Tiêu với lão Dương ra ngoài trước?”
Ba Hoắc Nhiên ở bên kia đang nói lại ý của cậu cho ba Khấu, Hoắc Nhiên liền nghe thấy giọng nói của ba Khấu: “Không được không được, con gái tôi không ngồi xe đó được, tay chân vụng về không có chút tế bào vận động, đừng quăng ra ngoài nữa, con bé ngồi xe chúng ta.”
“Nghe thấy không? Chỗ đó còn cảnh sát không, ngoại trừ người lái xe chở mấy đứa ra?” Ba Hoắc Nhiên hỏi.
“Có, vậy con với Khấu Thầm ra ngoài trước.” Hoắc Nhiên nói, “Mọi người vào đón Khấu Tiêu với lão Dương.”
“Được, con nói mấy câu với Tri Phàm đi.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Thằng nhóc đang trên xe này.”
“Đệt, con biết ngay là nó sẽ đến mà.” Hoắc Nhiên cười, “Đưa điện thoại cho nó đi.”
“Mau mau selfie mấy tấm, tụi nó muốn xem tình trạng thê thảm của tụi mày.” Giọng nói của Từ Tri Phàm truyền đến.
“Tụi mày có nhân tính không vậy.” Hoắc Nhiên nói.
“Gặp chuyện này thì có lúc nào tụi tao có nhân tính, Giang Lỗi còn đi tung tin khắp nơi kìa, bây giờ chắc là cả lớp đều biết tụi mày gặp nguy hiểm rồi.” Từ Tri Phàm nói, “Tụi mày trở về chắc chắn nó sẽ tóm lấy cùng ăn một bữa phỏng vấn gì đó…”
“Chuyện này giao cho Khấu Thầm đi.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Chuyện gì?” Khấu Thầm nói xong cũng không chờ Hoắc Nhiên trả lời liền nhướn mày, “Không thành vấn đề.”
“Nhường cậu về diễn thuyết đó.” Hoắc Nhiên nói.
“Thôi bỏ đi.” Khấu Thầm làm mặt khiêm tốn xua tay, “Chuyện này không có gì để nói, nói cái gì chứ, chẳng phải chỉ là gặp phải mấy người khả nghi giống bọn buôn người, tiện tay giải cứu một người phụ nữ… Tuy không thành công, nhưng vẫn đánh nhau một trận…”
“Lát nữa gặp nhau rồi nói tiếp.” Hoắc Nhiên nói.
“Được.” Từ Tri Phàm đáp.
Sau khi trao đổi tình huống hai bên xong, lão Dương bên kia cũng đã nói xong tình huống trước đó cho cảnh sát rồi.
“Chúng tôi sẽ tìm người.” Một cảnh sát già nói, “Bên phía Đường gia thôn chúng tôi đã gọi điện thoại hỏi rồi, đúng là có một người như thế, lấy một kẻ ngốc ở thôn bọn họ được mấy năm rồi, đầu óc hơi hồ đồ, cụ thể thì còn phải tìm hiểu thêm.”
“Có kết quả sẽ báo cho chúng tôi chứ?” Khấu Tiêu hỏi, “Dù là tình huống gì, chị gái đó cứ như thế mà chạy vào núi, vô cùng nguy hiểm.”
“Chúng tôi nhất định sẽ tìm thấy người, chúng tôi rất có kinh nghiệm tìm người ở chỗ như thế này.” Cảnh sát già nói, “Mấy người dân làng mà cô cậu nói, cũng sẽ tìm được, có kết quả sẽ thông báo cho mọi người, mọi người cũng để lại số điện thoại, có thể gọi đến hỏi thăm.”
“Bây giờ tôi lấy xe chở hai người ra ngoài.” Một người cảnh sát trẻ hơn nhiều nói, “Mọi người cũng đừng đi tiếp vào trong nữa, dù sao vẫn còn chưa tìm được mấy người dân làng kia, để cho an toàn.”
“Hai đứa em ra ngoài trước.” Hoắc Nhiên chỉ Khấu Thầm.
“Hai đứa?” Trong mắt cảnh sát trẻ lóe lên sự khinh thường to lớn, “Để con gái ở đây chờ?”
“Ba chị ấy muốn đính thân đến đón.” Khấu Thầm nói, “Mông của chị ấy còn quý giá hơn tụi con nhiều, không ngồi vào thùng được, chị ấy đi học cấp hai, ba chị ấy còn cõng đi trên đường nữa kìa…”
“Nghe kìa, sự ganh tị lộ rõ trong đó.” Khấu Tiêu bĩu môi.
Cuối cùng Hoắc Nhiên và Khấu Thầm ngồi lên xe sidecar, Hoắc Nhiên ngồi phía sau cảnh sát, chân Khấu Thầm bị thương,