Dịch: LTLT
“Tôi không đeo trang sức.” Hoắc Nhiên nói, “Đeo vòng tay bất tiện lắm.”
“Vậy tấm ảnh đại diện kia của cậu có đeo hay không, còn là màu vàng chóe nữa kìa.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra lướt mấy cái, “Tôi tìm cho cậu xem…”
“Đó là vòng tay chống muỗi.” Hoắc Nhiên nói.
“Có thể chống muỗi à?” Khấu Thầm hỏi.
“… Không có tác dụng khỉ gì.” Hoắc Nhiên nói, “Trong thành phố còn xài được, muỗi lớn ở bên ngoài không có tác dụng.”
“Thế thì sao cậu còn đeo?” Khấu Thầm lại hỏi.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào.
Đúng vậy, rõ ràng cảm thấy không có tác dụng, vì sao vẫn còn đeo? Với lại mỗi lần đến mùa hè cậu ra ngoài đều sẽ mang… Cho nên đây là vì sao?
Hoắc Nhiên rơi vào trầm tư.
“Đeo một cái vòng tay không có tác dụng chống muỗi.” Khấu Thầm nói, “Nguyên nhân duy nhất chính là cậu cảm thấy đẹp.”
“Hửm?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Vậy nó chính là trang sức.” Khấu Thầm chỉ cậu, đưa ra kết luận, “Cậu đeo trang sức, sinh nhật tôi tặng cho cậu một cái vòng tay đi, so với vòng tay chống muỗi 20 tệ 6 cái chắc chắn tốt hơn.”
“Không phải 20 tệ 6 cái.” Hoắc Nhiên thở dài.
“4 cái sao?” Khấu Thầm làm mặt xem thường.
“Của tôi là loại có thể đặt màn chống muỗi…” Hoắc Nhiên nói được một nửa thì xua tay, “Thôi bỏ đi, 20 tệ thì 20 tệ vậy, tôi không đeo vòng tay đâu.”
“Tôi biết rồi, hôm đó ở trong cửa hàng Outdoor có nhìn thấy, giống như vòng tay thể thao.” Khấu Thầm gật đầu, ăn một miệng đồ ăn lại nhìn Hoắc Nhiên, “Thật sự không muốn à? Quà sinh nhật đó, có người muốn tặng quà sinh nhật cho cậu cậu mẹ nó còn từ chối?”
“Không phải.” Hoắc Nhiên vội vã giải thích, “Tôi không từ chối, ý tôi là, tôi không muốn vòng tay, cậu tặng cái khác đi.”
“Ờ.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm một hồi, bỗng nhiên cười, “Được, hiểu rồi.”
Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Mau ăn đi, buổi trưa tôi còn muốn chợp mắt một lát, buồn ngủ.”
“Có ai như cậu không.” Khấu Thầm cúi đầu hung hăng ăn, “Mời người ta ăn cơm còn hối.”
Hoắc Nhiên nằm sấp lên trên bàn, nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm: “Vậy cậu thong thả ăn.”
“Thật ra mùi vị của món kiến leo cây này cũng được.” Khấu Thầm vừa ăn vừa nói, “Căn tin chúng ta có vài món thật sự là nấu rất ngon, mặc dù nồi nấu trông có hơi gớm.”
“Ừm.” Hoắc Nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn lung tung trong căn tin, còn có không ít người đang ăn cơm, lớp 12 có vài người ăn xong cũng không có đi, lấy sách ra bắt đầu xem luôn.
Căn tin chính là nơi mỗi người làm một việc ở trường học, có ăn cơm, học tập, nói chuyện, chơi game trên điện thoại, nằm sấp trên bàn chờ bạn ăn cơm, tỏ tình…
“Này, cô gái vừa rồi là ai vậy.” Hoắc Nhiên vốn dĩ không có hứng thú với loại chuyện này, nhưng mà đối phương thần bí như thế, cậu chỉ là không nhịn được mà suy nghĩ đến thôi.
“Đừng nghe ngóng.” Khấu Thầm nói, “Riêng tư, hiểu không.”
“Biến.” Hoắc Nhiên cười.
“Tôi mới nghĩ một chút.” Khấu Thầm cũng đã ăn xong rồi, đặt đũa xuống, “Không chừng nữ sinh đó không muốn cho tôi biết cô ấy là ai.”
“Vì sao?” Hoắc Nhiên chống đầu.
“Yêu đơn phương thú vị.” Khấu Thầm nói, “Con người chính là thích chơi cùng với bản thân, không dẫn cậu theo.”
“Cậu từng yêu đơn phương?” Hoắc Nhiên tò mò.
“Không có, chị tôi suốt ngày yêu đơn phương, trước khi lão Dương theo đuổi chị ấy, chị ấy đã yêu đơn phương không mười người thì cũng tám rồi.” Khấu Thầm nói, “Ngày nào cũng ở nhà tự mình trồng cây si.”
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Hôm nay cậu ấy nhìn mình.” Khấu Thầm bóp giọng bắt đầu bắt chước theo, “May mà mình gội đầu rồi, á hôm nay gửi cho cậu ấy một tin nhắn nặc danh, á cậu ấy cười lên trông thật đẹp, á sô cô la mình tặng cậu ấy không biết cậu ấy quăng rồi hay là đã ăn… Ây ya hôm nay cậu ấy lại cười cười nói nói với đứa con gái khác trời ơi tan nát trái tim…”
Hoắc Nhiên cười không ngừng: “Im miệng đi.”
“Dù sao chính là như vậy, tự mình chơi với mình mà có thể quẩy đến như thế, thật sự đụng phải người mà chị ấy yêu đơn phương quay đầu lại tỏ tình với chị ấy.” Khấu Thầm cầm khay cơm đứng lên, “Lập tức liền GAME OVER.”
“Cậu nói rõ ràng từng việc như thế, thật ra chính là chuyên gia lý thuyết thôi đúng không, chưa từng theo đuổi ai cũng chưa từng yêu đơn phương càng chưa từng yêu ai.” Hoắc Nhiên cũng đứng lên, chờ Khấu Thầm dọn dẹp xong khay cơm, cùng nhau đi ra khỏi căn tin.
“Ừ.” Khấu Thầm suy nghĩ, “Tổng kết như thế, mẹ nó thật thảm mà… Tôi muốn yêu đương!”
“Cố lên.” Hoắc Nhiên nói.
Chủ đề yêu đương này, đối với học sinh cấp ba mà nói, rất có sức hấp dẫn, so với cấp hai, lúc này mọi người đều cảm thấy mình đã là người trưởng thành rồi, bây giờ lão Viên cho một cơ hội như này, để bọn họ mở rộng thảo luận, ai nấy đều rất hưng phấn.
Trên bảng đen là poster của mấy nữ sinh trong lớp chiến đấu hăng hái mấy ngày làm ra, lấm chấm đều là trái tim đỏ và bong bóng, còn có hình con người nhỏ nhỏ nắm tay nhau.
Bàn học đều sắp xếp tùy ý, không có xếp thành hàng, cũng không có xếp thành vòng tròn, mọi người có thể tự tìm góc ngồi mà bản thân cảm thấy thoải mái.
Khấu Thầm kiếp trước có thể là vì giả ngầu bị người ta đánh gãy xương, hai chữ thoải mái đối với cậu mà nói có lẽ là dựa vào người của người khác.
Lúc này cậu quay ghế lại gác chân lên, ép buộc dựa vào người Hoắc Nhiên.
“Có phải eo cậu không tốt không.” Sau lưng Hoắc Nhiên là tường, có hơi bất đắc dĩ.
“Lời này không được nói bậy bạ.” Khấu Thầm nói, “Đổi thành người khác không đánh chết cậu mới lạ, mẹ nó eo cậu mới không tốt.”
“Vậy cậu có thể ngồi thẳng dậy để chứng minh cho tôi xem không?” Hoắc Nhiên nói.
“Không thể.” Khấu Thầm nói xong vẫn gác cánh tay lên trên đầu gối Hoắc Nhiên.
“Không thì cậu dựa vào…” Hoắc Nhiên chỉ về bên phía Hứa Xuyên, phát hiện bên Hứa Xuyên cái eo này so với cái eo kia càng không tốt, Từ Tri Phàm Hứa Xuyên Ngụy Siêu Nhân, ba người nằm xuống dựa chung một chỗ, chỉ có Giang Lỗi và Hồ Dật bây giờ vẫn là thiếu niên độc lập, đang nhìn poster trên bảng đen nói chuyện đến mức mặt mày rạng rỡ.
Hoắc Nhiên bỏ tay xuống.
“Tôi không có ép trứng của cậu phải không.” Khấu Thầm nói.
“… Không có.” Hoắc Nhiên nói.
Ngược lại với các loại trạng thái thả lỏng tùy ý của học sinh trong lớp học, là thầy chủ nhiệm đang ngồi bên cạnh poster màu hồng phấn vừa mới đi vào lớp học mười giây trước đó.
Chủ nhiệm làm vẻ mặt không thể đoán được.
Vui vẻ nhìn mọi người chăm chú.
Khung cảnh này có hơi kỳ lạ.
Lão Viên có lẽ cũng cảm nhận được rồi, thầy nhìn chủ nhiệm: “Hay là thầy đến cuối phòng học ngồi đi, các bạn học sinh thấy thầy có thể sẽ căng thẳng.”
“Được.” Chủ nhiệm lập tức đứng dậy, cầm ghế đi về phía sau lớp học, “Mấy em cứ mặc kệ thầy, bây giờ thầy chỉ là một bộ quần áo của bạn học sinh nào đó để ở trên ghế thôi.”
“Lớp tụi em có ai mặc quần áo xấu như vậy đâu ạ.” Khấu Thầm dựa vào người Hoắc Nhiên lười biếng tiếp lời.
Trong lớp lập tức đồng loạt cười to lên.
Chủ nhiệm kéo ghế, hiếm khi không làm mặt căng, mỉm cười nhìn cậu.
“Được rồi.” Lão Viên vỗ tay, “Họp lớp bắt đầu, mọi người có thể tùy ý biểu đạt suy nghĩ của bản thân, nhưng mà chúng ta vẫn nên có chủ đề, vì tránh mấy em lạc đề, thầy nói lại lần nữa, liên quan đến người mà mấy em thích, cái gì là thích, thích một người là cảm giác như thế nào, thích một người mang đến cho mấy em thay đổi gì, hoặc là em không có người mình thích, giai đoạn bây giờ cũng không có suy nghĩ như thế, cũng có thể nói, nói thế nào cũng được, xung quanh chủ đề, cứ nói thoải mái.”
“Tỏ tình thì sao ạ?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Đúng đó! Tỏ tình thì sao ạ!” Mọi người đều hét lên, “Lỡ như có người muốn tỏ tình thì sao ạ!”
“Tỏ tình cũng được.” Lão Viên bật cười, “Nhưng chỉ là tỏ tình, đối phương có chấp nhận hay không, người tỏ tình cũng phải chấp nhận.”
“Dạ!” Mọi người tiếp tục hét, còn có người vỗ bàn.
“Vậy thì bắt đầu nhé.” Lão Viên gật đầu, “Ai nói trước đây?”
Câu nói này vừa nói ra, một đám người trước đó mới hét rất hăng hái đều im miệng, nhìn nhau, nhỏ giọng kêu gọi.
Sau một đợt ngại ngùng ngắn ngủi, Ngụy Siêu Nhân đứng dậy, rung rớt Hứa Xuyên và Từ Tri Phàm ở trên người, hất đầu: “Em nói!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng huýt sáo vang lên.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Ngụy Siêu Nhân giống như nhận thưởng, “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.”
“Nói mau!” Có người cười hét lên.
“Khi em học tiểu học có từng thích một bạn nữ.” Ngụy Siêu Nhân cũng rất cởi mở, mở miệng liền vào ngay chủ đề chính, “Thật ra cũng không có nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy bạn ấy cười lên trông rất đẹp, vô cùng ngọt ngào, em thích nhìn bạn ấy cười, em cảm thấy chuyện này rất là tốt đẹp. Bây giờ ngay cả bạn ấy trông như thế nào em còn không nhớ rõ, nhưng mà em vẫn nhớ rõ cảm giác khi em nhìn bạn ấy cười, vô cùng vui vẻ.”
Trong lớp học lập tức vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng.
“Đệt.” Khấu Thầm lùi về sau ép Hoắc Nhiên, “Không nhìn ra đó, Siêu Nhân nói rất được nhỉ?”
“Không giống như bình thường.” Hoắc Nhiên cũng cảm thán.
“Sức mạnh tình yêu à.” Khấu Thầm nói.
“Cho nên em không hiểu, vì sao có nhiều người, phụ huynh nè giáo viên nè lãnh đạo