Dịch: LTLT
Quán lẩu này tên là Lẩu Giết Người, chỉ có một loại nước dùng gọi là “sát thủ”.
Một đám người không được lựa chọn, chỉ có thể chọn “sát thủ”, nhưng đồ ăn kèm thì lại có rất nhiều loại rau với thịt, món chính cũng hoa cả mắt. Trong sảnh chính còn có một quầy trái cây miễn phí, bên cạnh là một cái nồi lớn, trong đó là chè đậu xanh, bên ngoài còn in hoa chữ “ngọt”.
“Sát thủ là cái gì vậy?” Sau khi gọi món xong, Hứa Xuyên hỏi Khấu Thầm, “Nghe sao không yên tâm lắm, sẽ không khó ăn chứ?”
“Khó ăn đến mức có thể giết người…” Ngụy Siêu Nhân nói, “Cho nên gọi là Lẩu Giết Người.”
“Một lát nữa sẽ biết, cũng chỉ là một mánh lới làm ăn thôi.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà ăn rất sướng.”
“Tụi tôi có cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Mẹ nó chỉ ăn một nồi lẩu.” Khấu Thầm nói, “Cậu còn muốn chuẩn bị tâm lý gì?”
“Chuẩn bị bị giết chết đó.” Hoắc Nhiên nói.
“Ai dám giết chết cậu.” Khấu Thầm nói, “Coi tôi là đồ trang trí sao.”
“Vậy giết chết tụi tao thì sao?” Giang Lỗi nói, “Mày không thể phân biệt đối xử rõ ràng như thế chứ?”
“Thật ra thì…” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Mỗi lần tao ăn xong đều chết cả, tụi mày tự cầu phúc đi.”
Có lẽ là vì chỉ có một loại nước dùng cho nên thức ăn được mang lên rất nhanh, đồ ăn kèm vừa mới bưng lên được mấy dĩa thì một nhân viên phục vụ mở cửa phòng hét lớn với mọi người: “Quý khách xin tránh ra, cẩn thận bị bỏng.”
Trong phòng lập tức im lặng, mọi người cùng nhìn chằm chằm cánh cửa.
Hai nhân viên nam tiến vào, hợp sức nâng một cái nồi đồng lớn. Hai người họ đi đến bên cạnh cái bàn, cùng nhau dùng sức nâng nồi lên đặt vào chính giữa bàn.
“Dùng thong thả ạ.” Nhân viên nữ mở cửa nói, “Nếu như không chịu nổi thì quý khách có thể ăn chút chè ở sảnh chính để giảm bớt ạ.”
“Đệt.” Giang Lỗi là người đầu tiên đứng lên, cúi đầu liếc nhìn vào nồi, “Cái này ăn được không?”
Thật ra không cần đứng lên cũng có thể thấy được, vẫn chưa tắt lửa, trong nồi đang sôi sùng sục, một nồi nước lẩu đỏ bừng, quả thực có thể nói là một nồi nước đỏ đến phát sáng.
“Tao nói rồi mà.” Khấu Thầm nói, “Thật ra chỉ là mánh lới, không có gì đặc biệt, chỉ là bình thường người ta sẽ không gọi lẩu cay chết chóc… Tao biết mấy đứa mày đều ăn cay được, cho nên mới nói đến đây ăn món này.”
“Tụi tôi là ăn cay được, chứ không phải ăn cay không chết.” Hoắc Nhiên chọc đũa vào trong nồi nước xong lấy ra liếm một chút.
Lập tức cảm thấy mặt của mình trong vòng ba giây đã đỏ bừng lên.
“Thế nào?” Hồ Dật hỏi.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu.
“Tao cảm thấy chắc là nên nhúng nước trước đã, lấy ra dùng nước sôi rửa một chút sau đó mới chấm đồ ăn.” Hoắc Nhiên nói, “Như thế thì khá hợp lí.”
Một đám người phì cười, Hứa Xuyên gắp một đũa thịt: “Quá phiền phức, tao quyết định ăn như này, đời người mà không có thử thách thì không phải đời người.”
“Vốn dĩ mày cũng chẳng phải đời người.” Giang Lỗi nói, “Tụi mình là chó độc thân, không có đời người, chỉ có đời chó.”
“Vì đời chó.” Hứa Xuyên nâng ly lên.
“Vì đời chó!” Mọi người cùng nâng ly, uống hết một ly nước ngọt.
Lẩu Giết Người đối với đám người không thuộc khu ăn cay bọn họ mà nói thì suýt nữa có thể giết người luôn rồi. Ở trên bàn, mỗi người được tặng một hộp sữa, còn chưa đến mười phút thì đã bị uống sạch rồi, không cần nước ngọt nữa, gọi luôn một thùng sữa bò, và cả một viên kẹo. Bọn họ hầu như là ăn một miếng đồ ăn rồi ăn một viên kẹo.
Nhưng đối với những người mười mấy tuổi mà nói thì rất nhiều chuyện có thể lấy ra “đọ sức”.
Ví dụ như bây giờ.
Ai cũng không chịu là người đầu tiên đặt đũa xuống trước khi đồ ăn được ăn sạch.
“Mặt mày hồng hào rồi.” Giang Lỗi nói.
“Mày không uống rượu mà sao lưỡi to* thế.” Ngụy Siêu Nhân uống một ngụm sữa. (*Lưỡi to ở đây chỉ phát âm không rõ, không chuẩn)
“Lưỡi mày cũng không nhỏ, bản thân nghe không ra thì làm thế nào?” Giang Lỗi nói, “Đù má. Thật sự là cay đến mức lưỡi tao sưng to rồi.”
“Tao cảm thấy lát nữa ra ngoài có thể ở truồng chạy luôn quá, cả người nóng bừng.” Hồ Dật rắc rắc nhai kẹo.
“Vậy quyết định thế đi.” Hứa Xuyên lập tức chỉ cậu ta, “Lát nữa ra ngoài khoả thân chạy.”
Hồ Dật giật mình: “Mày tưởng tao cay quá hư não rồi à? Không ai chạy với tao thì tao không chạy đâu.”
“Có người chạy cùng thì mày chạy à?” Hứa Xuyên bật cười, “Còn nói không cay hư não.”
Một đám người bật cười, lại rót một lượt sữa. Khấu Thầm đổ dĩa thịt bò cuối cùng vào trong nồi: “Chỉ còn nhiêu đây, ăn xong thì hết rồi.”
Vừa nghe thấy câu này, một đám người đã bị cay đến mức mắt sắp hoa tới nơi lập tức theo phản xạ, vươn đũa ra, giành giật ở trong nồi.
Hoắc Nhiên gắp mấy miếng thịt ra, chần chừ một hồi, bỏ vào trong sữa nhúng nhúng, cậu cảm thấy lý trí của bản thân vẫn chưa đánh mất hoàn toàn.
“Đệt, cậu được đó.” Khấu Thầm ở bên cạnh cười không ngừng được.
Cảm thấy sức lực đám người này dùng để ăn nồi lẩu cay chết chóc còn mạnh hơn uống một thùng rượu nếp nữa.
Điện thoại Hoắc Nhiên vang lên, cả đám vừa hít hà vừa giành thịt đều không nghe thấy, chỉ có Khấu Thầm ngừng đũa, nhìn cậu: “Từ Tri Phàm à?”
“Chắc vậy.” Hoắc Nhiên lấy điện thoại nhìn thoáng qua, “Phải.”
– Dì ấy tự sát, đang cấp cứu ở bệnh viện. Bây giờ không hỏi được tình hình, nhưng không đi được, ngày mai có thể không đến trường được, xin nghỉ giùm tao.
“Tao… Đệt?” Hoắc Nhiên cảm thấy cơ thể nóng như lửa do mình ăn cay nháy mắt bị ép xuống.
“Sao thế?” Khấu Thầm không chờ cậu trả lời, giật lấy điện thoại nhìn, “Đm, tự sát rồi?”
“Ai?” Hứa Xuyên đang cắn một miếng thịt thì giật mình.
“Dì Hồ đó, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.” Khấu Thầm nói, “Từ Tri Phàm vừa gửi tin nhắn đến.”
Cả bàn đều giật mình, một lúc lâu không có ai nói chuyện, chỉ có nồi lẩu còn đang sôi sùng sục.
“Vậy Từ Tri Phàm thế nào rồi?” Hứa Xuyên hỏi.
“Nó đang canh ở bệnh viện, nó nói không hỏi được gì nhưng cũng không đi được.” Hoắc Nhiên nhíu mày, “Nó bảo ngày mai xin nghỉ giùm nó.”
“Không phải chứ, người cũng đã về, vì sao còn muốn tự sát chứ!” Giang Lỗi hét lên, “Tính làm gì đây?”
Hoắc Nhiên cúi đầu nhanh chóng trả lời tin nhắn Từ Tri Phàm.
– Vì sao tự sát? Có thể cứu được không?
– Có lẽ là uống thuốc ở trong nhà, không biết là thuốc gì, bây giờ tao chưa nhìn thấy người nhà dì ấy nữa, có thể là thuốc hạ huyết áp.
“Uống nhiều thuốc hạ huyết áp có chết không?” Hoắc Nhiên lập tức nhìn Khấu Thầm, “Tra thử xem có thể tra được không.”
– Hôm nay mày cứ ở bệnh viện à? Có cần tụi tao qua đó không?
– Không cần, bây giờ không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng bọn họ không tốt lắm, tao không dám đến kích thích bọn họ. Tao sợ lỡ như bọn họ biết tình hình mẹ tao nhưng không nói cho tao.
“Phải xem uống bao nhiêu, bình thường sẽ không chết người, nhưng nếu uống nhiều cũng sẽ khiến cho bị sốc, thậm chí tử vong…” Khấu Thầm nhìn điện thoại ở bên cạnh nhỏ giọng đọc, “Còn phải xem uống bao nhiêu… Nhưng tôi cảm thấy trong lòng dì ấy có chuyện gì đó không chịu đựng nổi, làm bậy lấy thuốc uống, có lẽ không thật sự muốn chết đâu.”
“Không phải cái kiểu hoàn toàn không thể cứu được, ực ực một cái chết ngay thì tốt rồi.” Hoắc Nhiên cảm thấy tay mình đã hơi run, “Nếu như dì ấy chết, mẹ Từ Tri Phàm không biết khi nào mới có tin tức, với lại… Sau này làm thế nào, không thể làm ầm ĩ đến mức long trời lở đất được…”
Tin tức này giải cay rất tốt, cả đám sau khi thảo luận một hồi, trong miệng và dạ dày đều hòa hoãn lại không ít.
Nhưng mà miệng Giang Lỗi bị sưng.
“Mẹ nó tao phục luôn.” Giang Lỗi lấy điện thoại ra xem bản thân, chụp một tấm hình, “Là do tao quá yếu sao?”
“Còn selfie làm gì, xem một cái được rồi, vậy mà mày còn có dũng khí selfie.” Ngụy Siêu Nhân thở dài.
“Tao còn có dũng khí đăng lên tường nhà nữa đây.” Giang Lỗi nói, “Gửi cho Từ Tri Phàm xem thử, nó nhìn thấy chắc là tâm trạng đỡ hơn một chút đó.”
Giang Lỗi đăng tấm hình miệng mình sưng lên tường nhà.
Mọi người cùng nhau nhấn thích và cười ha ha ha. Mấy phút sau, Từ Tri Phàm bình luận.
– Đm! Khấu Thầm bị ba cậu ta làm thành lạp xưởng cho tụi mày ăn rồi à?
Cả đám ngồi trong phòng cười như điên.
“Chờ nó về tao đánh chết nó.” Khấu Thầm hung hăng bẻ khớp ngón tay.
Rắc.
Hoắc Nhiên vừa nghe thấy tiếng động, lập tức nhướng mày, nhìn tay Khấu Thầm.
“Xem khỉ gì.” Khấu Thầm trừng cậu, “Tôi lúc nào cũng trật khớp được à!”
“Trật khớp không sao, tôi có thể bẻ lại cho cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Đừng bẻ gãy là được.”
“Tôi nói cho cậu biết, tôi ghi nợ cho cậu rồi đó.” Khấu Thầm nói, “Lúc thanh toán cậu đừng có khóc.”
Hoắc Nhiên cười, không nói gì.
Ván giường của Hoắc Nhiên vẫn còn đang giữ nguyên trạng thái lộn xộn, cái thau dưới giường làm bằng nhựa