Dịch: LTLT
Thư của Khấu Thầm khiến Hoắc Nhiên nằm sấp ở mép giường cười đủ năm phút, cười xong lại hơi buồn bã.
Mặc dù bức thư này rất ngắn, từ ngữ cũng trẻ con đến mức giống học sinh tiểu học, nhưng cậu có thể khẳng định đây là bức thư mà Khấu Thầm nghiêm túc viết. Cậu cũng có thể cảm nhận được rằng Khấu Thầm rất thương ba mình, Khấu Lão Nhị cũng rất thương con trai ông ấy, chỉ là giống như Khấu Thầm nói “không cùng kiểu”, không thể nào hiểu rõ lẫn nhau. Hoặc có thể nói rằng Khấu Thầm thử cố gắng tìm hiểu, nhưng Khấu Lão Nhị lại vì suy nghĩ cố chấp “ba là ba con” mà rất khó hiểu rõ Khấu Thầm.
Về mặt này, Hoắc Nhiên cảm thấy ba mẹ mình thông suốt hơn rất nhiều.
Tuy sự thông suốt của bọn họ có lẽ là dựa vào bi kịch đã xảy ra kia, nhưng dù sao bọn họ cũng cố gắng để cậu lớn lên trong một môi trường không có yêu cầu gì, thoáng đến mức khiến rất nhiều người ghen tị. Đằng sau trạng thái trông như “không quản lí gì hết” này thật ra là một nỗ lực cực lớn của ba mẹ cậu.
– Con đã trưởng thành, dần dần có thể cảm nhận được sự lo lắng đằng sau sự rộng lượng to lớn của ba mẹ dành cho con. Đối với con, đây cũng là một loại áp lực. Thật ra con có thể gánh vác nhiều chuyện hơn ba mẹ nghĩ. Hy vọng ba mẹ có thể thả lỏng hơn, vui vẻ hạnh phúc.
Đây là suy nghĩ chính trong bức thư của cậu. So sánh với nhau, thư của cậu với Khấu Thầm quả thật là khác biệt một trời một vực.
“Mẹ nó, chắc cậu là đứa bé lớn lên trong bình mật.” Khấu Thầm đứng dưới một gốc cây cách tòa nhà dạy học của lớp các cậu ít nhất một trăm mét, nhìn phụ huynh đang lục tục đến.
“Sao hả?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Cậu không có chút oán hận nào với ba mẹ mình.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Con trai ngoan như thế, ba tôi chắc chắn muốn có một đứa.”
“Ba cậu cũng rất quan tâm cậu.” Hoắc Nhiên nói, “Bản thân cậu cũng cảm nhận được, chỉ là cách thức không thể chấp nhận được thôi. Ba mẹ như thế cũng nhiều lắm.”
“Thầy giáo giống lão Viên cũng ít lắm.” Khấu Thầm nói.
“Lát nữa cậu có đi nghe thử không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không nghe, đến căn tin nói chuyện đi.” Khấu Thầm nói, nghĩ một lát lại nói thêm, “Nghe mấy câu thôi.”
Ba Từ Tri Phàm không đến tham gia họp phụ huynh mà đến đồn cảnh sát. Mấy người bọn họ dự định lát nữa họp phụ huynh bắt đầu thì sẽ cùng đến căn tin nói chuyện, để Từ Tri Phàm không thấy buồn.
Trong nhà dì Hồ có báo cảnh sát hay không bọn họ không rõ lắm. Có lẽ ba Từ Tri Phàm đã báo án một tháng trước nhưng vẫn luôn không có tiến triển gì. Bây giờ dì Hồ tỉnh rồi, ba cậu ta lại đi một chuyến, vẫn nên để cảnh sát đi hỏi may ra hỏi được gì đó.
“Đm, ba tôi đến rồi.” Khấu Thầm vội vàng trốn đằng sau cây.
“Trốn làm gì?” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Chẳng phải chú ấy đã biết thành tích của cậu với lại đã chế giễu cậu rồi sao?”
“Không biết nữa.” Khấu Thầm dựa ở sau cây, “Tôi vừa thấy ông ấy là muốn trốn.”
“Sợ chú ấy đánh cậu sao? Hay là chửi cậu?” Hoắc Nhiên nhìn về phía bên kia, Khấu Lão Nhị giống như xã hội đen đang cải trang vi hành, vừa nói chuyện với phụ huynh của bạn học nào đó vừa tiến vào tòa nhà dạy học.
“Ông ấy không đến mức đánh mắng tôi ở bên ngoài đâu.” Khấu Thầm nói.
“Vậy cậu trốn làm cái đếch gì.” Hoắc Nhiên nói, “Chú ấy vào trong rồi.”
“Tôi cũng không biết tại sao lại trốn.” Khấu Thầm ở sau cây thò đầu ra nhìn thử, sau đó lại nói, “Chỉ là muốn trốn thôi. Tôi cảm thấy những người ở độ tuổi chúng ta, đặc biệt là con trai, đa số đều sẽ ngại ngùng khi ở cùng ba mẹ, nên tôi vẫn cố gắng tránh mặt.”
“Tôi không có.” Hoắc Nhiên nhếch khóe miệng.
“Cho nên hai chúng ta bổ sung cho nhau.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên nghĩ một chút, không hiểu chuyện này thì bổ sung cho nhau thế nào.
Phụ huynh đã đến đủ. Lão Viên và Ngũ Hiểu Thần đang ôm một cái hộp vào trong tòa nhà.
Đám người Từ Tri Phàm, Hứa Xuyên bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, vẫy tay về phía bên này.
“Lên trên nghe một chút trước đã.” Từ Tri Phàm nói.
“Được.” Mọi người đều gật đầu.
Lúc lên lầu, bọn họ phát hiện bên ngoài phòng học đều là học sinh lớp bọn họ. Họp phụ huynh bình thường, ai nấy đều trốn ra ngoài, nếu như có thể cả đêm không về thì càng tốt. Lần này, hầu như cả lớp đều đứng chen nhau ở cửa, trên cầu thang cũng không ít người đang đứng, còn có học sinh ở lớp khác nữa.
“Lớp mấy cậu lần nào cũng đều hành động khác biệt hết.” Có người nói.
“Ghen tị đúng không?” Giang Lỗi cũng không nhìn rõ là ai nói, lúc chen lên lầu thuận miệng tiếp lời.
“Đụng trúng phụ huynh không hiểu, đi khiếu nại thì lão Viên của các cậu gặp phiền phức rồi.” Lại có người nói.
“Nói chuyện chú ý chút đi.” Hứa Xuyên nói, “Trù ai đó?”
“Mau phủi miệng!” Ngụy Siêu Nhân hung dữ nhìn người ở bên cạnh, “Ai mới nói thì mẹ nó mau phủi miệng đi!”
“Phủi, phủi, phủi.” Một nam sinh Văn 2 phủi mấy tiếng, “Được chưa, mê tin dữ vậy.”
“Nói ai thì mặc kệ, nói lão Viên thì phải phủi.” Ngụy Siêu Nhân nói.
Nhóm bảy người chen đến cửa lớp.
Cửa lớp mở rộng, các phụ huynh ngồi đầy phòng học. Phía cuối phòng học là chủ nhiệm theo thường lệ đang cầm ghế, ngồi đó nghe với vài giáo viên.
Mặc dù bình thường chủ nhiệm vẫn luôn nghiêm mặt, ai nhìn thấy cũng sợ, nhưng mỗi lần lão Viên muốn chơi “trò mới lạ” thì đều đồng ý, còn đến tham gia cuộc vui… không, quan sát.
Lão Viên không đứng trên bục giảng mà đi đến đi lui trong phòng học, đích thân phát thư cho các phụ huynh. Ngũ Hiểu Thần ôm hộp đựng thư đi theo phía sau thầy.
“Buổi họp phụ huynh hôm nay, thật ra không liên quan lắm đến học sinh.” Lão Viên vừa đưa thư cho phụ huynh, vừa chậm rãi nói, “Trước đây tôi từng nhấn mạnh, ngoại trừ tình huống đặc biệt thì nhất định, chắc chắn phải để ba mẹ đến tham gia. Bởi vì, đây là lần họp phụ huynh chân chính, là buổi giao lưu chân chính giữa giáo viên và phụ huynh, quá trình giao lưu không phải nói về đúng sai của con cái mọi người…”
“Đừng mở ra trước ạ.” Ngũ Hiểu Thần nhẹ giọng nhắc nhở phụ huynh.
“Về phần kết quả của giao lưu, chắc chắn không phải để mọi người trở về khoe khoang với con.” Lão Viên nói, “Càng không phải để mọi người trở về dùng lí do “thầy giáo của con nói” để đánh mắng con mình. Lần giao lưu này của chúng ta có hai mục đích…”
Sau khi lão Viên phát xong thư thì trở về bục giảng, cánh tay chống lên trên bàn, nhìn gương mặt mờ mịt của phụ huynh ở bên dưới một vòng: “Một, học cách tôn trọng. Những bức thư này là vì các em học sinh tin tưởng tôi và mọi người nên mới viết ra. Trong thư, các em ấy đều nói theo ý mình, có thể có vui vẻ, có giận hờn, thậm chí có thể sẽ có lời quá khích. Các em ấy có thể viết ra những điều này là vì tin tưởng, cho nên tôi hy vọng mỗi phụ huynh sẽ không phụ lòng tin tưởng của các em ấy, dùng sự tôn trọng để báo đáp cho các em ấy. Xin mọi người giữ bí mật chủ nhân của bức thứ ở trong tay mọi người, đó là lời trong lòng quý giá của các em ấy.”
Phụ huynh trong lớp đều yên lặng, có người đang nhìn bức thư trong tay, cũng có người đang nhìn lão Viên, còn có vài người như có điều suy nghĩ, nhưng không có ai mở thư ra trước.
“Hai, học được cách thật sự hiểu con cái của mọi người.” Lão Viên nói tiếp, “Bức thư trên tay mọi người, chủ nhân của chúng có lẽ chính là “con nhà người ta”, đứa trẻ ấy trong thư có thể không vui vẻ, có thể sẽ có rất nhiều phiền muộn và bất mãn. Chủ nhân của chúng có lẽ sẽ là đứa trẻ khiến mọi người nói “đừng chơi với nó”, đứa trẻ ấy có thể hài hước, đáng yêu… Tất cả đều có thể, lại cũng không thể. Đây chính là con cái của mọi người. Hy vọng từng vị phụ huynh sẽ cùng tôi, bắt đầu từ hôm nay, từ bây giờ thử từ bỏ độ cao “làm cha làm mẹ” của mọi người, dùng góc nhìn của con cái để hiểu rõ con mình.”
Sau sự yên lặng tạm thời, trong phòng học có người vỗ tay, ngay sau đó là một loạt tiếng vỗ tay vang lên.
“Hôm nay có phụ huynh của ba em học sinh vì chuyện riêng nên không thể đến tham gia, vì thế dư ra ba bức thư sẽ do tôi, chủ nhiệm và cô Tôn mở.” Lão Viên bước xuống bục giảng, đưa hai bức thư cho chủ nhiệm và cô Tiểu Tôn, “Ngoài ra, nếu như có phụ huynh nào có thắc mắc với nội dung trong thư thì xin hãy nói chuyện riêng với tôi. Hình thức xem thư là đọc xong sẽ đốt, học sinh Ngũ Hiểu Thần sẽ thu thư lại vào lúc kết thúc. Cảm ơn mọi người đã phối hợp.”
Sau khi lão Viên tuyên bố có thể bắt đầu mở thư thì phụ huynh trong lớp đều cúi đầu mở thư ra, rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh vụn vặt của giấy.”
“Đm, hình như tao nhìn thấy thư của tao rồi.” Giang Lỗi nhỏ giọng nói.
“Ba mẹ ai cầm vậy?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không biết.” Giang Lỗi nói, “Dì đó trông rất hiền hòa. Trong thư tao mắng mẹ tao quăng đồ chơi của tao. Chuyện này tao nhớ mười mấy năm rồi, chắc là có thể nhớ đến hết đời luôn.”
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn