Dịch: LTLT
Không chờ Hoắc Nhiên lên tiếng, cánh tay Khấu Thầm đã co lại, ôm Hoắc Nhiên đi đến một con đường nhỏ ở bên cạnh.
Vì để hiệu quả càng thêm chân thật tự nhiên, Khấu Thầm còn quay mặt qua tiến sát bên tai Hoắc Nhiên, dáng vẻ vô cùng thân mật giả vờ đang nói chuyện.
Sau khi giả vờ mấy phút cậu phát hiện có lẽ bây giờ mình cũng có hơi căng thẳng rồi, rõ ràng có thể lên tiếng nhưng khoảng cách thế này mà nói nhỏ đối phương lại hoàn toàn không nghe thấy.
“Ôm eo tôi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Giả vờ giống một chút, còn đang nhìn chằm chằm chúng ta đấy, chắc lát nữa sẽ ra đây.”
“Gì… À.” Hoắc Nhiên đưa tay ôm eo của cậu.
“Hoắc Nhiên, thả lỏng một chút. Cậu sao thế?” Khấu Thầm nói nhỏ, tay Hoắc Nhiên đặt trên eo cậu còn đang run rẩy, “Run thành thế này, cậu bị co giật à? Cái tố chất tâm lý gì thế này?”
“Tri, Tri Phàm.” Giọng nói của Hoắc Nhiên cũng hơi run.
“Tôi biết.” Khấu Thầm đang nói thì hơi nghiêng đầu, lướt mắt nhìn qua bên phía cái đình kia, những người đó hình như không có động tĩnh gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, “Rẽ bên phía kia đi, bọn họ không nhìn thấy chúng ta nữa thì nhắn tin cho đám Từ Tri Phàm.”
“Bây giờ, nhanh lên.” Hoắc Nhiên khống chế giọng nói của mình, nhéo một cái trên eo Khấu Thầm, “Tôi nhìn thấy rồi.”
Tay Khấu Thầm đang đút trong túi mò lấy điện thoại, cậu cũng giật mình một cái thật mạnh theo câu nói này của Hoắc Nhiên: “Cậu nhìn thấy gì rồi? Cậu nhìn thấy mẹ của Từ Tri Phàm à?”
“Ừ.” Lúc Hoắc Nhiên nói ra câu này, giọng nói cậu kích động đến mức hơi lạc giọng, liều mạng ép giọng xuống nhưng vẫn rất lớn tiếng, “Tôi nhìn thấy dì ấy rồi!”
“Đệt.” Khấu Thầm lập tức cầm điện thoại, “Dì ấy nhìn thấy cậu không?”
“Nói nhảm, đương nhiên là nhìn thấy. Mười mấy người mà tôi còn nhìn thấy dì ấy thì chỉ hai chúng ta mà dì ấy không nhìn thấy tôi sao? Chỉ là không biết dì ấy có nhận ra tôi không.” Hoắc Nhiên nhíu mày nói liên tục, “Nhận ra tôi thì rắc rối rồi.”
“Ừ, lỡ như đã bị tẩy não, nhận ra cậu thì có thể muốn chạy.” Khấu Thầm gấp đến nỗi tay cũng run lên.
“Ra sau tòa nhà.” Sau khi đi được mấy bước, Hoắc Nhiên dường như đã bình tĩnh lại một chút, “Vòng qua đó chắc vẫn có thể nhìn thấy cái đình. Theo dõi bọn họ, đừng để bọn họ chạy mất.”
“Được.” Khấu Thầm mở nhóm chat ra gửi tin nhắn thoại, “Tụi mày mau đến đây, tụi tao tìm thấy rồi! Mười mấy người, đang họp ở trong đình, nhìn thấy tụi tao rồi, không biết có chạy hay không! Chạy đến đây ngay!”
Gửi tin nhắn thoại xong, cậu lại gửi định vị, sau đó lại gửi một tin nhắn thoại nữa: “Vào từ cổng chính, chỗ này gần cổng chính. Nếu như bọn họ muốn đi chắc chắn phải đi từ cổng chính, tụi mày vào thì có thể ngăn lại.”
Trong nhóm liên tục có mấy dấu chấm than, sau đó là tin nhắn thoại Từ Tri Phàm gửi đến: “Anh Xuyên, hai đứa mày đi từ cổng sau, cổng phía Đồng bên tiểu khu tụi mày đúng lúc là cổng sau, tụi tao đi từ cổng chính, chặn hai đầu.”
Hứa Xuyên trả lời một chữ “được”.
Trong nhóm chat lập tức yên lặng.
Hoắc Nhiên và Khấu Thầm nhanh chóng vòng ra đằng sau tòa nhà, đi được một đoạn thì ngừng lại giữa tòa 34 và 35, xuyên qua hàng cây xanh nhỏ, có thể nhìn thấy cái đình bên kia.
“Đến đây.” Khấu Thầm kéo Hoắc Nhiên đến bên tường, “Đừng để bọn họ phát hiện bên này có người.”
“Ờ.” Hoắc Nhiên đứng song song với Khấu Thầm, dựa vào vách tường.
“Nếu như bọn họ đến, chúng ta có thể nghe thấy.” Khấu Thầm nói, “Bọn họ nhiều người, tiếng động lớn.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên dán sát vào tường, nhìn chằm chằm về phía trước.
Hai người ngẩn người một hồi, Khấu Thầm lại gửi một tin nhắn vào trong nhóm chat, nói cho mọi người biết là hai người các cậu đang ở giữa tòa 34 với 35.
Gửi tin nhắn xong, Khấu Thầm rời khỏi bức tường, xoay người, cánh tay chống bên cạnh đầu Hoắc Nhiên, khẽ nhíu mày nhìn gương mặt Hoắc Nhiên: “Cậu không sao chứ?”
“Tránh ra.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Lúc này cậu bỗng nhiên chơi trò kabe-don* làm gì?” (*là trò chống tay lên tường, ép người ta á)
“Không có.” Khấu Thầm nhìn cánh tay của mình, “Chỉ là tôi cảm thấy tư thế này khá ngầu, vẫn luôn không có cơ hội dùng. Tôi cũng không thể kabe-don anh Xuyên mà.”
“Vì sao không thể?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Cậu ta sẽ cười.” Khấu Thầm chậc một cái, “Cậu thì không.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên thở dài, “Tôi là bất đắc dĩ.”
Khấu Thầm mỉm cười không nói chuyện, vẫn chống tay lên tường, khóe mắt nhìn lướt qua hành lang đá hướng về cái đình kia, nếu như bọn họ muốn đi, chắc chắn phải đi ngang qua chỗ đó.
“Đm.” Sau khi im lặng một hồi, Hoắc Nhiên cảm thán một câu, “Sao lại tìm thấy người nhanh đến vậy nhỉ? Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý chút nào cả.”
“Tôi cũng vậy.” Khấu Thầm nhíu mày, “Tôi nghĩ nhanh nhất cũng phải hai ba ngày, không chừng còn tìm không thấy nữa, kết quả chỉ cần nửa tiếng đồng hồ.”
“Lát nữa làm thế nào đây?” Hoắc Nhiên hỏi, “Trước đây chúng ta có thương lượng không?”
“Sau khi Từ Tri Phàm đến đây sẽ báo cảnh sát.” Khấu Thầm nói, “Trước khi cảnh sát đến, nếu như bọn họ muốn đi chúng ta chỉ có thể cướp người tại chỗ, nếu như bây giờ để bọn họ đi thì không dễ tìm được nữa.”
“Ừm.” Hoắc Nhiên cắn răng, cầm ngón tay ấn một cái.
Khớp xương kêu một tiếng “rắc”.
“Hôm nay sẽ cho đám người ngu ngốc đa cấp này biết cái gì gọi là tướng nhà trời.” Một tay Khấu Thầm ấn ngón tay, khớp xương “rắc” một tiếng.
Hoắc Nhiên lại ấn một cái, rắc.
Khấu Thầm nhìn cậu: “Tôi sẽ không bị lừa đâu, trẻ con.”
Hoắc Nhiên bật cười: “Sợ bị trật khớp nữa sao?”
“Tôi sợ cậu bị trật đó!” Khấu Thầm trừng mắt.
“Tôi ấn mười mấy năm chưa từng bị trật.” Hoắc Nhiên cười nói, “Nhưng mà cũng không thường ấn, không tốt cho khớp xương.”
“Một năm tôi cũng chẳng ấn được đến mười tiếng nữa.” Khấu Thầm chậc một tiếng.
“Cho nên cậu bị trật khớp.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm nhướng mày giống như khiêu khích, rút cánh tay chống trên tường về, hai tay để ở trước mặt Hoắc Nhiên, ấn một ngốn.
Rắc.
Hoắc Nhiên nhìn tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm lại ấn một cái, lần này không lên tiếng.
Hoắc Nhiên vội ngước mắt, sau khi Khấu Thầm đối diện với ánh mắt của Hoắc Nhiên thì tay đút lại vào trong túi quần: “Bỏ đi, an toàn là trên hết, lỡ như lại trật khớp, vào thời khắc quan trọng này còn bảo cậu bẻ ngón tay lại cho tôi thì quá phiền phức rồi.”
“Không phiền.” Hoắc Nhiên nói, “Nhiều nhất là hai giây.”
Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên: “Được rồi đó nha, khinh người quá đáng.”
Hoắc Nhiên phì cười, tâm trạng căng thẳng trước đó đã hơi bình tĩnh lại.
Mấy phút sau, Từ Tri Phàm với Hứa Xuyên từ sau tòa nhà vòng đến, lại khiến cậu căng thẳng lần nữa.
“Nhìn thấy không? Lúc mày đến có nhìn thấy mẹ mày không?” Khấu Thầm vừa nhìn thấy Từ Tri Phàm lập tức ra đón, chỉ về phía ngôi đình, “Hoắc Nhiên nhìn thấy mẹ mày rồi, mày có nhìn thấy không?”
“Tao không dám đến đó, sợ kinh động bọn họ.” Từ Tri Phàm nói, “Lúc tao đến đây đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát nói lập tức đến.”
“Quan sát bên kia.” Hứa Xuyên nói, “Nếu như bọn họ chạy, đừng quan tâm người khác, chỉ lo mẹ Từ Tri Phàm thôi, bắt được dì ấy là được.”
“Mẹ tao nhìn thấy mày không?” Từ Tri Phàm hỏi Hoắc Nhiên.
“Nhìn thấy.” Hoắc Nhiên nói, “Tao có thể chắc chắn, tao với dì ấy có chạm mắt nhau.”
“Mày cảm thấy tình hình mẹ tao bây giờ thế nào, đã bị tẩy não chưa hay là…” Từ Tri Phàm nhíu mày, có hơi lo lắng.
“Tao…” Hoắc Nhiên cũng nhíu mày, một lúc lâu vẫn không thể nhớ ra được cảm giác mẹ Từ Tri Phàm mang đến cho cậu lúc đó rốt cuộc là gì. Cậu hơi ảo não, “Đm, hình như vừa rồi tao không để ý, tao không dám chắc chắn… Vừa rồi tao…”
“Cậu ấy vừa rồi kích động đến mức run lẩy bẩy, đúng chuẩn Parkinson*.” Khấu Thầm nói, “Chủ yếu là lúc đó hai tụi tao muốn nhìn xem băng ghế đá bên cạnh đài phun nước có phải băng ghế trong tấm ảnh mẹ mày chụp không, bỗng nhiên nhìn thấy mười mấy người, làm tao sợ hết hồn.” (*Bệnh Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.)
“Không sao, đã tìm thấy người rồi thì những cái khác không quan trọng.” Từ Tri Phàm chắp tay hành lễ với hai người, “Lúc về cảm ơn đàng hoàng tụi mày sau.”
“Đừng nói mấy cái này.” Khấu Thầm nói, “Mời tao uống rượu là được.”
“Cảnh sát bao lâu thì đến?” Hồ Dật dán sát ở góc tường, lộ một con mắt ra nhìn về phía bên kia, “Có mấy người đứng dậy rồi, sao tao cảm thấy giống như lát nữa sẽ đi vậy.”
Cả đám lập tức sốt ruột, nhào về phía góc tường theo dõi bên kia.
Người vốn dĩ đang đứng trong đình chắc là ba người, Khấu Thầm gần như nhớ kỹ, sau đó tên nho nhã đứng lên là bốn người. Bây giờ mọi người nhìn sang thì người đang đứng có sáu, bảy người rồi, với lại còn có thể nghe thấy giọng bọn họ nói chuyện, chỉ là không nghe rõ đang nói gì.
Động tĩnh lúc này vô cùng giống như nói tạm biệt sau khi kết thúc họp.
“Không thể chờ nữa.” Hứa Xuyên nhíu mày, “Tao cảm thấy không chờ được nữa. Nếu như lát nữa bọn họ ra khỏi đình rồi, chúng ta chạy đến đó chắc chắn bọn họ đã đi ra khỏi hành lang kia, lúc đó chỗ nào cũng có thể chạy được, chúng ta khó đuổi theo.”
“Cảnh sát có bảo mày chờ bọn họ đến không?” Hoắc Nhiên hỏi Từ Tri Phàm.
“Tao không nhớ.” Từ Tri Phàm nhíu mày, “Lúc tao báo cảnh sát đã run đến mức sắp cắn trúng lưỡi. Tao chỉ biết