Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên vốn định hỏi tiếp, Khấu Thầm lại bỗng nhiên đứng dậy, kéo một cái quần trong từ trong ba lô ra, móc trên đầu ngón tay quay quay, vui vẻ đi về phía phòng tắm.
“Đi đâu đó?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Đi tắm.” Khấu Thầm nói, “Cả người cứ dính dính khó chịu lắm. Ở đây ấm thì ấm thật, nhưng mà ẩm quá, không chịu nổi.”
“Còn chưa nói xong nữa mà?” Hoắc Nhiên đuổi theo đến cửa phòng tắm.
Khấu Thầm cũng không đóng cửa, quay lưng về phía cửa cởi đồ ra, để lộ một nửa thần chết.
Không thể không khen tay nghề của thợ xăm này thật giỏi, mỗi lần thần chết xuất hiện đều giống như mang theo BGM vậy, chói mắt vô cùng.
Với lại hình vẽ cũng tránh những vị trí có thể bị biến dạng vì hướng của cơ bắp, nhưng lại trở thành hình ba chiều do sự kéo cơ.
Ừm… Được đó.
Mà nhìn toàn thể thì càng ngầu hơn, ngọn lửa màu đen và áo khoác của thần chết hòa lẫn với nhau, khe mông cũng bị che ở trong ngọn lửa.
Khe mông?
Hình như toàn thân thần chết?
Hoắc Nhiên chợt hoàn hồn, phát hiện Khấu Thầm không chỉ cởi áo, mà lúc này quần cũng đã lột ra, đang quay đầu nhìn cậu.
“Sao cậu lột quần áo nhanh gọn lẹ vậy?” Hoắc Nhiên có hơi lúng túng hỏi.
“Áo xoẹt một cái.” Khấu Thầm nói, “Quần trong với quần ngoài lột cùng lúc, xoẹt lần hai, chẳng phải xong rồi sao, còn có thể không nhanh à? Lại chẳng phải bị tật.”
“Ồ.” Hoắc Nhiên gật gù, cảm thấy rất có đạo lý.
“Lát nữa lại nói với cậu, tôi đi tắm đã.” Khấu Thầm nói xong thì mở nước, thử nhiệt độ, “Nhiệt độ nước lạnh tắm cũng được đó, lợi hại.”
Lúc cậu thử xối nước lên phần thân trên, bọt nước văng đến chân Hoắc Nhiên đang ở bên ngoài phòng tắm.
“Đệt.” Hoắc Nhiên lùi lại, “Nước văng ra ngoài rồi, cậu tắm kiểu gì đó.”
“Thần chết cũng không nhìn giùm tôi thì tôi có cách gì chứ. Sau gáy tôi cũng chẳng có mắt.” Khấu Thầm quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên, chợt quát lên, “Cậu cứ đứng ở đó nhìn à! Đóng cửa lại!”
“Đm.” Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm làm cho giật mình suýt nữa nhảy lên.
Mà sau khi cậu phản ứng lại, lúc Khấu Thầm đang tắm mình cứ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm đang mở thì cậu vô cùng mất mặt, mượn lực nhảy về sau một bước, nhảy mấy cái về nằm sấp lên giường.
“Nhiên Nhiên!” Khấu thầm ở trong phòng tắm kêu, “Lấy điện thoại tôi đến giùm cái đi.”
“Để làm gì?” Hoắc Nhiên ngồi dậy, “Cậu điên à, lúc tắm còn selfie hả?”
“Chụp một tấm tắm nước lạnh vào tháng một.” Khấu Thầm nói.
“Cái này cũng chụp được hả?” Hoắc Nhiên cạn lời, cầm điện thoại Khấu Thầm để ở trên bàn đưa đến cho cậu, “Nước lạnh với nước nóng thì có gì khác nhau.”
“Nước nóng thì có khí bốc lên.” Khấu Thầm đưa cánh tay của mình để dưới vòi nước, chụp một tấm xong rồi đưa điện thoại lại cho Hoắc Nhiên, “Chuyện này mà không hiểu?”
“Giờ hiểu rồi.” Hoắc Nhiên đi ra.
Tâm tình Khấu Thầm có lẽ rất tốt, lúc tắm cứ ngân nga hát mãi.
Nhưng mà coi như là thói quen của Khấu Thầm đi, khi ở ký túc xá cách một cái hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng hát khi tắm, nhạc thiếu nhi các thể loại đều hát một lần.
Hoắc Nhiên ngồi xếp bằng trên giường xem tivi, lúc này đã không còn chương trình gì để xem nữa, cậu chọn một kênh tin tức, trợn mắt thất thần.
“Cậu không buồn ngủ sao?” Khấu Thầm tắm xong bước ra, lấy một lon cola từ trong tủ lạnh đưa cho Hoắc Nhiên, bản thân cũng mở một lon.
“Cậu còn chưa tắm xong mà tôi đi ngủ trước thì có hơi không nghĩa khí nhỉ?” Hoắc Nhiên uống một ngụm cola, cười nói.
“Bớt bớt đi.” Khấu Thầm ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhiên, cuộn chăn với gối lại thành một cục dựa vào, “Cậu chỉ muốn hóng thị phi thôi, đánh giáo viên thế nào, vì sao đánh giáo viên, vì sao cứ đánh giáo viên… Đúng không?”
Hoắc Nhiên cười không lên tiếng.
“Thật ra tôi không muốn nói chuyện này với người khác.” Khấu Thầm ngửa cổ uống mấy ngụm cola thật to, “Khó chịu, tôi còn chưa từng nói với đám anh Xuyên.”
“… Vậy thì thôi.” Hoắc Nhiên bỗng nhiên áy náy, “Nếu không muốn nói thì… đừng nói nữa.”
Khấu Thầm nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên một hồi, bỗng nhiên bật cười khoái trá: “Hoắc Nhiên, cậu có giả quá không vậy, câu này là lời thật lòng sao?”
Hoắc Nhiên chậc một tiếng.
“Vô cùng không hi vọng thì tôi không nói thật nữa nhé?” Khấu Thầm lấy chân chọc chọc eo Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Để cậu cảm nhận sự linh hoạt của đầu ngón chân tôi.” Khấu Thầm đang nói thì bắt đầu dùng ngón cái với ngón trỏ đi một đường ở trên lưng Hoắc Nhiên, “Thế nào?”
Bước từng bước khá linh hoạt, Hoắc Nhiên có thể cảm nhận được mỗi bước đi của hai ngón chân Khấu Thầm.
Khâm phục, khâm phục.
Bàn về loại kỹ năng trẻ con này thì Khấu Thầm chắc hẳn có thể làm đỉnh nhất.
“Giỏi ghê đó.” Hoắc Nhiên nói, “Giờ thì lấy chân cậu ra đi.”
Khấu Thầm không để ý đến cậu, chân còn lại cũng chọt lên trên lưng Hoắc Nhiên, ngón chân của hai bàn chân cùng bước từ eo lên trên lưng: “Tôi còn có thể nhảy cho cậu nữa.”
Hoắc Nhiên bị ngón chân của Khấu Thầm chọt đến mức buồn cười, cảm thấy Khấu Thầm hình như chọt trúng chỗ nhột của mình rồi.
Nhịn một hồi cũng không thấy Khấu Thầm có ý ngừng lại, cậu chợt quay người lại, nắm lấy mắt cá chân của Khấu Thầm.
“Cậu làm gì thế, làm gì thế hả?” Khấu Thầm gân cổ lồng tiếng cho chân mình, đầu ngón chân linh hoạt biểu diễn cảnh đấu tranh vùng vẫy.
“Biến mẹ đi!” Hoắc Nhiên đánh một phát lên chân Khấu Thầm.
“Ây ya, ây ya…” Khấu Thầm tiếp tục lồng tiếng.
“Đm.” Hoắc Nhiên một hơi đánh mấy phát lên chân Khấu Thầm, “Mẹ nó cậu nói hay không! Nói hay không!”
“Xem kìa!” Khấu Thầm bật cười, “Nói thật rồi đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên thở dài, thả chân Khấu Thầm ra, “Nói đi, đã mở đầu rồi, lúc này tôi cũng không có nhân tính gì hết, chỉ muốn nghe thử xem, muốn biết vì sao đánh giáo viên, dù gì tôi cũng tò mò cả học kì rồi.”
“Được thôi, nể mặt quan hệ của hai chúng ta.” Khấu Thầm co chân lại.
Hoắc Nhiên xoay người, tiếp tục ngồi xếp bằng nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm không có mở miệng ngay, nhíu mày một lúc lâu, giống như đang tìm lời mở đầu, một hồi sau mới ngước mắt nhìn Hoắc Nhiên: “Cậu có ghê sợ đồng tính không?”
“Ghê gì…” Hoắc Nhiên giật mình, mấy giây sau mới phản ứng lại, “Ghê sợ đồng tính? Vì sao tôi phải ghê sợ đồng tính?”
“Vậy thì tốt.” Khấu Thầm nói xong thì kéo ba lô của mình qua, lấy ra một điếu thuốc, lại cẩn thận trải bản đồ lên trên chân của mình, sau đó để gạt tàn thuốc lên trên bản đồ rồi châm thuốc.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm phun ra một hơi khói, cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một bí mật lớn khó lường gì rồi, cậu cẩn thận hỏi: “Cậu… đồng tính?”
“Không.” Khấu Thầm nheo mắt lại, mỉm cười đằng sau làn khói, “Nhưng mà cũng không biết được, dù sao tôi cũng chưa từng yêu đương, phải yêu ai đó rồi mới biết được… Không lạc đề nữa, tôi có một người bạn…”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, đầu óc cua trái quẹo phải theo lời nói của Khấu Thầm.
“Thật ra cũng không tính là bạn bè, lúc cấp 2 tôi cùng lớp với cậu ấy, cấp 3 lại chung lớp.” Khấu Thầm nói, “Chỉ là thỉnh thoảng có nói chuyện, không tính là bạn bè, nhưng không đáng ghét.”
“Cậu ấy là gay?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, “Nhưng mà không ai biết cả, cậu ấy hơi hướng nội, gần như là kiểu ẩn thân trong lớp. Bây giờ tôi cũng không biết cậu ấy là gay chỗ nào.”
“Chuyện này không nhìn ra được.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc cậu có định kiến đó.”
“Đừng thể hiện với tôi.” Khấu Thầm quay về phía Hoắc Nhiên phun một ngụm khói, “Dù sao thì năm lớp 10, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi làm một chuyện gần giống lão Viên vậy, nói là viết thư, nói ra lời trong lòng, sẽ không tiết lộ.”
Hoắc Nhiên khi nghe đến đây nháy mắt cũng đã hiểu rõ.
“Cậu ấy viết chuyện của mình, nhưng giáo viên không giúp cậu ấy giữ bí mật, đúng không?” Cậu hỏi.
“Ừ.” Khấu Thầm nhếch khóe miệng, “Đầu tiên là tìm cậu ấy nói chuyện, lại nói cho giáo viên khác biết, sau đó thì rất nhiều người biết… Thật ra học sinh biết cũng không sao, không ai coi là chuyện gì lớn, nhưng giáo viên lại bảo cậu ấy gọi phụ huynh.”
“Đậu má.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu ấy quỳ xuống xin giáo viên ở trong văn phòng, lớp chúng tôi không ít người đều nhìn thấy.” Khấu Thầm bóp điếu thuốc, nhíu mày, “Cậu biết cảm giác đó là gì không? Mặc dù chuyện không phải của tôi, tôi cũng hoàn toàn không tin cái thứ kia có thể giữ bí mật cho chúng tôi cho nên tôi chép một bài văn mẫu ca ngợi tổ quốc để nộp… Nhưng mà cậu ấy tin, cậu ấy cmn thật sự là không nhịn được, cho rằng có thể nhận được chút an ủi từ giáo viên. Tôi nghĩ như thế đó.”
“Vậy thì vì sao cậu tin lão Viên?” Hoắc Nhiên tạm thời lạc đề.
“Cũng không phải mới đầu đã tin.” Khấu Thầm nói, “Là vì thầy ấy đã làm rất nhiều cho chúng ta, tôi cũng không mù, với lại danh tiếng lão Viên chẳng phải vẫn luôn rất tốt sao.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười, “Bạn học của cậu có hơi thảm… Cho nên cậu đánh giáo viên?”
“Đánh chứ.” Khấu Thầm nhướng mày, “Cảnh tượng đó thật sự không thể nhìn, bạn học mà ngày nào cậu cũng nhìn thấy, quỳ xuống xin giáo viên đừng nói cho ba mẹ cậu ấy biết, đây là cảm giác gì? Đm, trước đó nói giữ bí mật cũng chẳng giữ, cả trường mẹ nó đều biết rồi.”
Hoắc Nhiên bóp lon cola, nếu như là ai trong lớp bọn họ xảy ra chuyện như thế… cảm giác đó thật sự khá khó chịu.
“Tôi đánh ông ta ở sân vận động, khi nghỉ giữa tiết thể dục