Dịch: LTLT
Học thần nói xong câu này, tất cả mọi người từ trên nóc nhà, trên cây, đến đang đứng trên mặt đất đều không phát ra âm thanh.
Mọi người đều đang nhìn anh, giống như chưa hoàn hồn lại.
Nhưng mà bầu không khí yên tĩnh dường như đông cứng lại không được duy trì lâu lắm, mấy giây sau, Khấu Thầm đưa tay lên bên miệng, huýt một tiếng sáo vang dội, sau đó hét lên: “Lợi hại!”
Vào lúc cậu bắt đầu vỗ tay thì tất cả học sinh đang ở đây cũng vỗ tay theo, tiếng hò hét không ngừng vang lên.
Hoắc Nhiên vừa vỗ tay vừa nhìn học thần vẫn đang chống tay ở lan can, anh cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Không ngờ.” Ngụy Siêu Nhân vừa ra sức vỗ tay vừa cảm thán, “Lớp 12 mẹ nó đều là thánh, chuyện này cũng dám nói! Lợi hại!”
Hoắc Nhiên xoay đầu nhìn về phía giáo viên.
Cũng có không ít giáo viên đang vỗ tay, còn có vài giáo viên đang xích lại gần nói gì đó.
Lời nói này của học thần không chỉ làm chấn động học sinh mà còn làm kinh động giáo viên.
Hoắc Nhiên bỗng nhớ đến người bạn học mà Khấu Thầm từng nói đến, người bạn học mà có quỳ cũng không xin được giáo viên tha cho cậu một lần…
Cậu lập tức lại xoay đầu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm học thần ở trên sân thượng, vỗ tay không ngừng, tiếng vỗ tay vang rất lớn.
Tiếng huýt sáo dẫn đầu kia, tiếng “lợi hại” hét lên kia, đã giành mấy tất cả âm thanh và thái độ, không chỉ vì tính cách của Khấu Thầm là như vậy mà chắc còn sợ sẽ có một loại âm thanh khác.
Khấu Thầm là người đầu tiên nhảy ra thể hiện sự ủng hộ, đè xuống tất cả âm thanh không quan tâm và chế nhạo có thể xuất hiện, chí ít ở trước mặt, ngay lúc này, âm thanh mà học thần nghe thấy và nhìn thấy đều là sự ủng hộ và thông cảm thân thiện.
Khi tiếng vỗ tay và tiếng hò hét xung quanh dần dần lắng xuống, học thần lại ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh hơi mang theo chút cảm xúc.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn người đã vỗ tay, cũng cảm ơn người bị ép vỗ tay, không mong mọi người đều hiểu và ủng hộ, chỉ cần đừng chửi trước mặt tôi là được.” Anh cười, “Chửi trước mặt tôi thì tôi sẽ chửi lại, cảm ơn.”
Sau khi học thần nói xong, quay người rời đi.
Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa.
Bạn học sắp hét tiếp theo đứng bên cạnh lan can, tiếng vỗ tay của đợt trước vẫn chưa hoàn toàn ngừng hẳn.
Nhưng mà bạn học sắp nói là Ngũ Hiểu Thần nên tiếng vỗ tay của Văn 1 lập tức tiếp tục.
“Cảm ơn, hưởng ké tiếng vỗ tay của đàn anh rồi.” Ngũ Hiểu Thần cười hét, “Lời nói vừa rồi đã làm tôi chấn động, bây giờ tôi không biết muốn hét gì nữa…”
“Vậy thì đổi người đi, đổi sang Giang Lỗi!” Hứa Xuyên cười hét lên.
Mọi người đều bật cười, Giang Lỗi đứng ở trong góc sân thượng xông ra lan can, từ đằng xa chỉ Hứa Xuyên, khẩu hình miệng chửi một câu, ông nội mày.
Hoắc Nhiên cũng cười theo, lại xoay đầu nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm cười không tập trung lắm, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Chắc là nhớ đến người bạn học kia rồi.
Hoắc Nhiên vươn tay dùng sức xoa xoa trên lưng Khấu Thầm.
Chỉ là cậu không nghĩ rằng mình cũng sẽ thất thần.
Mới đầu cậu không phát hiện ra, chỉ cảm thấy Khấu Thầm hơi ngẩn ngơ, đến khi Giang Lỗi đứng bên cạnh lan can rồi, cậu mới chợt nhận ra, Ngũ Hiểu Thần ở trên sân thượng hét cái gì, cậu hoàn toàn không nghe thấy.
Trong đầu đều vang vọng giọng nói của học thần.
Khi hoàn hồn lại chỉ cảm thấy trái tim đập điên cuồng, bên tai kêu ù ù, tiếng vỗ tay và tiếng hò hét của mọi người giống như cách mấy tầng chăn bông truyền vào tai.
“Quay video lại, quay video lại!” Giọng nói của Ngụy Siêu nhân từ đằng xa truyền đến, “Hoắc Nhiên, mày quay lại giúp Giang Lỗi đi, tao phải hét, sợ khi quay thì hình ảnh bị run!”
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người một chút mới phản ứng lại, “À, được!”
“Tôi quay cho.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra mở máy ảnh, quay về phía Giang Lỗi trên sân thượng, “Sao nó không đứng thẳng nhỉ, không có hình tượng gì hết.”
Đến khi giọng nói của Khấu Thầm vang lên, cậu mới giống như được người khác kéo lên khỏi mặt nước, tất cả âm thanh xung quanh ùa đến, trở nên rõ ràng nhưng lại lộn xộn.
“Tôi là Giang Lỗi của lớp 11 Văn 1.” Giang Lỗi gào lên.
“Giang Lỗi mày đứng đứng thẳng coi!” Hồ Dật để tay bên miệng hét.
“… Được.” Giang Lỗi chần chừ một chút, đứng thẳng người, tiếng cười của mọi người vang lên, cậu ta dừng một lát, nhìn xung quanh, giống như đang tìm vị trí của Lộ Hoan, sau khi nhìn rõ mới ngẩng đầu, hét về phía bầu trời, “Lộ Hoan lớp 11 Văn 3!”
“Ơi!!!” Người của Văn 1 và Văn 3 đồng loạt trả lời.
Giang Lỗi giật mình bật cười, một lát sau mới hít một hơi nói tiếp: “Tôi muốn nói… Tôi rất vui khi được làm quen với cậu! Cậu là cô gái dịu dàng nhất, tính tình ngọt ngào nhất, cười lên trông đẹp nhất mà tôi từng gặp! Không có người thứ hai!”
Mọi người vừa cười vừa vỗ tay.
“Cậu giống như không khí của bầu trời sau cơn mưa, rất tươi mát!” Giang Lỗi hét tiếp.
“… Câu này ai dạy vậy?” Hứa Xuyên ngạc nhiên, quay đầu nhìn Khấu Thầm, “Mày dạy nó à?”
“Không có.” Khấu Thầm nói, “Gần đây nó chỉ nghĩ việc này, phát huy vượt mức bình thường cũng là chuyện hiển nhiên thôi.”
Hoắc Nhiên nhìn Lộ Hoan đứng dưới gốc cây đang che mặt cười, có hơi cảm thán, cùng là yêu đơn phương… Cậu chợt cảm thấy học thần có thể đứng trên sân thượng nói ra lời nói như vậy cần có dũng cảm lớn đến nhường nào.
Với lại anh có thể nói cho tất cả mọi người biết nhưng lại mãi mãi không thể nói cho người anh thích biết.
Bởi vì không cùng một loại người.
“Có lẽ sau này chúng ta tốt nghiệp, mỗi người một phương không còn gặp nhau nữa.” Giang Lỗi gào với trời, “Nhưng trong ký ức tôi sẽ mãi mãi có nụ cười đẹp nhất của cậu ở tuổi 18!”
“Hoàn hảo!” Khấu Thầm búng tay một cái trong tiếng vỗ tay và tiếng cười của mọi người, gửi video đã quay xong vào trong nhóm chat.
Hoạt động vẫn còn tiếp tục.
Khấu Thầm bỏ điện thoại vào trong túi, rút chân lại: “Tao đi vệ sinh.”
“Ừ.” Hứa Xuyên gật đầu, lấy thẻ của mình ra, “Đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt thì mua nước về, tao bao.”
“Được.” Khấu Thầm cầm thẻ của cậu ta, đứng lên đi ra đằng sau.
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Khấu Thầm, có hơi chần chừ, mấy giây sau cậu cũng đứng lên, đi theo Khấu Thầm, đi xuống từ trên nóc phòng đựng dụng cụ.
Khấu Thầm vẫn luôn thích bao người khác, dù đồng ý người khác bao lại nhưng chắc chắn sẽ khó chịu nói mấy câu, thế mà hôm nay lại không có tranh giành, vốn đã là lạ rồi mà đi vệ sinh còn đi một mình, không có gọi cậu…
Mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng dù Khấu Thầm có muốn làm bất cứ chuyện gì thì đều sẽ kéo cậu theo.
Lúc này chắc tâm trạng Khấu Thầm không tốt.
Hoắc Nhiên đi ở đằng sau Khấu Thầm một đoạn, nơi nơi đều là học sinh, cậu cũng không tiện nói gì, cho đến khi cách nhà thi đấu khá xa, xung quanh không còn ai nữa cậu mới chạy vội mấy bước, đuổi đến bên cạnh Khấu Thầm.
“Ấy.” Khấu Thầm quay đầu, “Sao cậu lại đến đây, làm tôi giật mình.”
“… Cậu không sao chứ?” Hoắc Nhiên cũng không vòng vo, hỏi thẳng.
“Không.” Khấu Thầm đi về trước, nhưng không đi về phía nhà vệ sinh mà đi đến chỗ đầu cuối cùng bên kia của mấy toàn nhà dạy học, “Chỉ là tôi… chợt nhớ đến bạn học của tôi, người mà tôi từng nói với cậu đấy.”
Hoắc Nhiên cũng đoán là chuyện này, thế là không nói thêm nữa, đi cùng Khấu Thầm đến bên kia.
Im lặng đi đến bên cạnh tường rào cuối cùng, bên hông tòa nhà dạy học, ngoại trừ khi tổng vệ sinh thì bình thường chẳng có ai đến đây, Khấu Thầm ngừng lại, dựa vào tường, lấy bao thuốc là từ trong túi ra.
“Muốn không?” Khấu Thầm ngậm điếu thuốc, nhìn Hoắc Nhiên.
“Không.” Hoắc Nhiên nói.
“Thật ra tôi cũng không muốn hút.” Khấu Thầm châm thuốc, kẹp giữa ngón tay, nhìn khói xanh bay lên, “Chỉ là cảm thấy nên phối hợp với bầu không khí.”
“Bầu không khí gì?” Hoắc Nhiên cười.
“Bây giờ tôi rất kích động, tôi cũng không biết mình bị gì, đến mức đó không? Mẹ nó lại chẳng phải tôi lên đó nói gì.” Khấu Thầm chìa bàn tay đang kẹp điếu thuốc đến trước mặt Hoắc Nhiên, “Cậu xem.”
Hoắc Nhiên nhìn thấy tay của cậu đang run run.
“Trước đây tôi vẫn luôn chướng mắt trường chuyên của các cậu. Cậu nói xem, chắc là ấn tượng rập khuôn.” Khấu Thầm hút một hơi, “Cảm thấy giáo viên đều kiểu nghiêm túc cố chấp, học sinh cũng nghiêm túc lo học hành… Có phải rất buồn cười không?”
Hoắc Nhiên không lên tiếng, đặt tay lên vai Khấu Thầm, đầu ngón tay khẽ xoa bóp.
“Bây giờ tôi nghĩ, nếu như bạn của tôi năm ấy học ở đây, ở trường chuyên này, có phải sẽ không đến mức quỳ rồi vẫn không bảo vệ được bí mật của mình không, có phải cũng có thể hét với tất cả mọi người không, cũng sẽ có người vỗ tay hò hét cho cậu ấy.” Khấu Thầm nói xong lại thở dài, “Thôi bỏ đi, giả thiết này có ích mẹ gì, thành tích cậu ấy cũng chẳng bằng tôi, không thi đậu vào trường chuyên.”
Hoắc Nhiên bị câu cua gắt cuối cùng của Khấu Thầm chọc cười.
Khấu Thầm cười ngây ngô với cậu mấy tiếng, nghiêng mặt nhìn tay Hoắc Nhiên không có bóp vai cậu nữa: “Bóp đàng hoàng, đừng lười biếng.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười, tiếp tục bóp vai cho Khấu Thầm.
Khấu Thầm không nói nữa, ngậm điếu thuốc cúi đầu chơi điện thoại.
Hoắc Nhiên nhìn ngược vào màn hình của Khấu Thầm, là đang nói chuyện với nhóm bảy người trong nhóm chat, Giang Lỗi spam một đống trên màn hình.
Không biết từ khi nào bên cổ Khấu Thầm có một cọng cỏ nhỏ xíu rơi lên, Hoắc Nhiên thuận tay búng rớt cọng cỏ.
Khi đầu ngón tay lướt qua làn da trên cổ Khấu Thầm, cậu bỗng nhiên có hơi hoảng hốt.
Bình thường lôi kéo ôm nhau, thậm chí còn hôn, mấy kiểu tiếp xúc dữ dội như vậy cũng chưa từng khiến cậu có cảm giác như bây giờ, đầu ngón tay chỉ chạm vào một chút xíu thôi lại đột nhiên hoảng hốt vô cùng.
Cậu vội rụt tay về, lấy điện thoại ở trong túi ra: “Có phải nên đi mua nước uống rồi không?”
“Ừ.” Khấu Thầm ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu không sao chứ?”
“Gì cơ?” Hoắc Nhiên cũng nhìn Khấu Thầm.
“… Có hơi kỳ lạ.” Khấu Thầm nói.
“Tôi sao?” Hoắc Nhiên hỏi.