Dịch: LTLT
Bình thường đội bóng rổ luyện tập, hầu như Hoắc Nhiên đều cùng tập với Khấu Thầm, một đấu một hoặc là cùng đội.
Bởi vì một ngày 24 tiếng đồng hồ ngoại trừ mấy tiếng mạnh ai nấy ngủ ra thì khoảng thời gian còn lại hai người bọn họ đều ở cùng một chỗ, cho nên phối hợp khi chơi bóng hầu như không cần huấn luyện chuyên môn nữa.
Nhưng mà giải đấu bóng rổ bù cho hội thao theo thể thức đào thải, chỉ được thắng không được thua, cho nên Khấu Thầm nói muốn luyện phối hợp, Hoắc Nhiên cũng không phản đối, dù sao cậu cũng là đội trưởng, nếu như lớp bọn họ không vào được top 3 thì toang rồi, mặt mũi không còn gì hết.
“Lão Viên có nói.” Khấu Thầm dẫn bóng chạy đến dưới rổ, “Thầy ấy lo cái tính khí này của cậu nhất.”
Hoắc Nhiên ngừng lại ở vạch 3 điểm, Khấu Thầm đưa bóng cho cậu, chạy đến dưới rổ, cậu lại chuyền bóng về nói: “Cậu đừng nói giống như chính miệng lão Viên nói vậy, có Khấu Thầm ở đây, người trên toàn thế giới cũng sẽ không lo lắng tính khí của Hoắc Nhiên “nhất”.”
Khấu Thầm đứng ở dưới rổ nhẹ nhàng trở tay cong lại, bóng tiến vào gọn gàng, cậu cầm banh xoay trên đầu ngón tay: “Đừng nói bậy, tính tình của tôi tốt mà.”
“Về phòng thủ.” Hoắc Nhiên xoay người chạy về.
Sau mấy bước, bóng trên đất ở phía bên trái cậu nảy lên, cậu đưa tay cướp bóng, dẫn đến giữa sân.
Một thành viên đội bóng đang nghỉ ngơi ở giữa sân chợt bước đến chính giữa, cản cậu lại, Hoắc Nhiên trở tay, bóng lại ở đằng sau chuyền về cho Khấu Thầm, sau đó lướt qua bên người cậu ta.
“Đội trưởng.” Thành viên kia ở đằng sau hỏi, “Lớp ông có ai ra sân?”
“Bí mật.” Hoắc Nhiên vừa chạy vừa nói.
“Tui đến lớp mấy ông làm viện binh bên ngoài nhé.” Thành viên kia cười nói, “Lớp tụi tui chắc là đã loại ngay vòng đầu rồi, mấy trận sau tui đến lớp mấy ông chơi nha.”
Sau khi Hoắc Nhiên thấy Khấu Thầm vươn tay ném bóng đi mới quay đầu lại nhìn, thành viên kia là Trương Tiểu Bàn của Văn 4, vẫn luôn chơi hậu vệ, chơi rất giỏi, nhưng Văn 4 là một lớp điềm đạm hướng nội đến kỳ lạ, dù là hoạt động nào thì hầu như đều không nhìn thấy người của lớp bọn họ.
“Thảm vậy.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu như lớp mấy ông thua thì đội cổ vũ của lớp tụi tui có thể kết nạp ông.”
“Có đội trưởng như ông sao, chuyên đánh đòn chí mạng trăm năm.” Trương Tiểu Bàn nói, “Nhưng mà… Lớp mấy ông cũng chỉ có thể gom đủ đội hình ra sân đúng không?”
“Lớp tui à…” Hoắc Nhiên nghiêm túc nghĩ, sau đó bật cười, “Đúng vậy, không có dự bị, không chừng phải tìm mấy nữ sinh để tóc ngắn vào giúp đỡ.”
“Có điều tôi thấy hai người mấy ông phối hợp rất tốt.” Trương Tiểu Bàn nhìn Khấu Thầm, “Không lớp nào có người có thể chơi ăn ý đến như vậy đâu.”
“Cũng tạm được.” Khấu Thầm ném bóng cho Trương Tiểu Bàn, “Còn phải luyện.”
Hoắc Nhiên xoay mặt nhìn Khấu Thầm, biểu cảm làm màu trên mặt Khấu Thầm vừa nhìn đã thấy rõ mồn một, chỉ thiếu suýt nữa nói ra.
Chỉ là tui lấy lùi làm tiến, giả vờ yếu kém để tiện cho cậu tiến một bước khen ngợi.
Tiếc là Trương Tiểu Bàn này khá thành thật, cũng hơi ngốc, không có lĩnh hội được tinh thần của vua giả ngầu, chỉ là gật đầu, nói: “Còn có mấy ngày nữa, dư thời gian, hai người cố lên.”
Sau khi cậu ta rời đi, Khấu Thầm vẫn còn nhìn chằm chằm gáy người ta mãi, vẻ mặt khó chịu nói: “Đầu óc Bàn Bàn này có phải bị dây thừng đè lại rồi không? Có kéo không, giúp cậu ta cắt đi.”
“Sao vậy?” Hoắc Nhiên cười hỏi.
“Hai chúng ta còn cần phải cố lên sao? Đm.” Khấu Thầm nói, “Hai chúng ta dư thừa sức lực và kỹ năng luôn đó!”
“Bản thân cậu cũng nói phải luyện mà.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi nói phải luyện tập là vì có yêu cầu cao với bản thân tôi!” Khấu Thầm trừng mắt.
“Vậy tối nay đạt được yêu cầu của cậu chưa?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Cũng được.” Khấu Thầm nhướn mày.
Tâm trạng hôm nay của Khấu Thầm rất tốt, ụp chén nước canh khắp người khắp đầu người ta để hả giận lại chẳng bị xử phạt gì hết, còn phát hiện thì ra nhà trường với giáo viên có thể khoan dung đến như vậy.
Qua một học kỳ lại một lần nữa cảm nhận được bầu không khí thư thái khiến cả người cậu đều nhẹ nhõm.
Buổi huấn luyện bình thường cảm thấy rất chán lại mệt mỏi, nếu như không phải nể mặt mũi Hoắc Nhiên thì chắc chắn cậu đã không tham gia, giờ cũng trở nên vô cùng thích thú.
Buổi tối sau khi kết thúc luyện tập, Khấu Thầm còn kéo Hoắc Nhiên luyện trên sân bóng, đến khi Hoắc Nhiên chửi cho mới ngừng lại.
“Cậu động kinh hả?!” Hoắc Nhiên mặt đầy mồ hôi nhìn Khấu Thầm chằm chằm, “Phòng y tế có người trực ban đó! Đến đó lấy thuốc đi!”
“Được.” Khấu Thầm đứng đằng xa ném bóng vào trong khung sắt đựng bóng rổ, “Đi, đi uống thuốc.”
“Dọn dẹp!” Hoắc Nhiên quát cậu, “Người đến lượt trực nhật hôm nay mẹ nó bị cậu đuổi đi rồi! Tự mình dọn đi!”
“Được thôi.” Khấu Thầm chạy đến, đẩy giỏ sắt chạy vào phòng chứa đồ.
Khi đặt bóng xong rồi bước ra, Hoắc Nhiên đã cầm một cây lau nhà lớn đang chạy khắp sân.
Cậu đi đến đẩy Hoắc Nhiên ra, giành cây lau nhà tiếp tục lau, vừa chạy vừa hỏi Hoắc Nhiên: “Có một hoạt hình rất lâu rồi cậu đã xem chưa?”
“Chưa.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu còn chưa hỏi là hoạt hình gì đã nói chưa à!” Khấu Thầm khó chịu, đẩy cây lau nhà chạy vèo vèo.
“Slam dunk à?” Hoắc Nhiên ngồi ở đường biên hỏi.
“Không phải, tôi lại chẳng thích chơi bóng rổ.” Khấu Thầm nói, “Tiểu hòa thượng Ikkyu.”
“Biết, chưa có xem.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi xem rồi, chị tôi có đĩa, chị ấy rất thích xem, tôi bèn xem cùng, ấn tượng sâu sắc nhất chính là.” Khấu Thầm vừa chạy vừa chỉ cây lau nhà, “Ikkyu ngày nào cũng đều lau sàn, cây lau nhà không có cán nên vểnh mông lên đẩy một miếng vải, chạy đến chạy lui…”
“Cậu thích lau nhà à?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Nói cái gì vậy hả?!” Khấu Thầm ngừng lại, vịn cán cây lau nhà trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên, “Đầu óc cậu đâu rồi?”
“Cậy nói mà, không thích bóng rổ nên không xem Slam dunk.” Hoắc Nhiên chống má, “Cứ thế suy ra, cậu thích lau nhà cho nên xem Ikkyu… Nếu như cậu không đã nghiền thì hủy cái cán đi, vểnh mông lên, mang theo thần chế của cậu chạy như bay…”
“Hoắc Nhiên Nhiên!” Khấu Thầm chỉ cậu.
Hoắc Nhiên cong khóe miệng mỉm cười, không nói tiếp nữa, ánh mắt cũng dời đi, nhìn chằm chằm khung bóng rổ bên cạnh.
Khấu Thầm cảm thấy hôm nay Hoắc Nhiên có hơi kỳ lạ, không có hoạt bát như thường ngày, nhưng mà cũng không nói được là chỗ nào lạ, dù sao bình thường Hoắc Nhiên cũng không hoạt bát giống như cậu.
Hoàn toàn là cảm giác.
Lúc này Hoắc Nhiên cũng không nhìn ra là đang suy nghĩ chuyện gì hay là mệt mỏi, có lẽ chỉ là ngẩn người mà thôi.
Chuyện lau sàn này chán vô cùng, mỗi lần đội bóng luyện tập xong người đến lượt trực nhật dọn dẹp sân bóng đều sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hôm nay khi cậu kéo Hoắc Nhiên luyện tập thật ra cũng không có nghĩ đến chuyện tự mình dọn dẹp.
Sau khi vất vả lau xong, cất hết bảng điểm gì đó vào vốn dĩ chơi bóng hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, bây giờ lại mệt đến mức muốn lê chân đi.
Cậu đi đến sau lưng Hoắc Nhiên, khẽ đạp lên mông Hoắc Nhiên: “Đi thôi, cậu ở đây xem náo nhiệt cũng không có ai giúp đỡ đâu.”
“Lúc đầu là tôi đang lau sàn.” Hoắc Nhiên đứng dậy cầm áo khoác lên, cũng không nhìn Khấu Thầm, hất áo khoác ra sau rồi mặc vào, vừa đi về phía cửa nhà thi đấu vừa nói liên tục, “Cậu đến phụ tôi, thấy cậu sinh long hoạt hổ làm sung sức như vậy, tôi cảm thấy không nên làm phiền cậu, dù sao thường nghe nói cậu ở ký túc xá còn lười đi đổ rác, chuyện này hiếm thấy cỡ nào…”
Đầu dây kéo áo khoác suýt nữa thì vung trúng mặt Khấu Thầm, cậu duy trì tư thế đứng yên tại chỗ đưa tay lên ngăn lại, một lúc sau mới đi theo.
Khi về ký túc xá đã sắp đóng cửa rồi, quản lý ký túc xá nhìn thấy hai người đến, vẫy tay với bọn họ: “Chạy nhanh lên! Mấy đứa muốn ở bên ngoài nhìn bác đóng cửa à, còn đứng đó nhìn hả?”
Hai người vội vàng bắt đầu chạy.
Vừa chạy vào cổng của ký túc xá thì sau lưng có một người chạy cái vèo vào, mang theo mùi thơm đồ nướng.
“Ai!” Quản lý hét lên, “Buổi tối không được ăn đồ nướng ở ký túc xá! Có muốn ngủ nữa hay không hả?”
Cái người chạy vèo vào là Lâm Vô Ngung, quản lý không nhìn rõ nhưng hai người bọn cậu thấy rõ rồi, bởi vì ấn tượng hôm nay đối với người này vô cùng sâu sắc.
“Hai đứa có nhìn thấy là ai không?” Quản lý hỏi.
“Không ạ.” Hai người cùng trả lời.
“Chắc nhìn thấy cũng không muốn nói!” Quản lý nói.
“Vậy thì bác không nên hỏi.” Khấu Thầm hớn hở chạy lên lầu.
Hoắc Nhiên cũng chạy lên theo, đến hành lang, Hoắc Nhiên mới nhỏ giọng nói: “Đm, tôi đói rồi.”
“Hửm?” Khấu Thầm nhìn cậu, phát hiện trạng thái kỳ lạ kia của Hoắc Nhiên hình như lại biến mất rồi, Hoắc Nhiên bây giờ trông không khác gì so với lúc thường.
Đói à?
“Tôi đi tìm Lâm Vô Ngung.” Khấu Thầm xoay người đi về phía cầu thang.
“Làm gì?” Hoắc Nhiên kéo cậu lại.
“Xin đồ nướng của anh ấy.” Khấu Thầm nói, “Anh ấy xách một túi to như vậy, đồ nướng cuối cùng của căn