Dịch: LTLT
Sau khi chúc mừng sinh nhật xong, theo quy trình bình thường thì mọi người lại nói chuyện với nhau mấy câu rồi chúc ngủ ngon, lần lượt đi ngủ.
Khấu Thầm không nhắn tin với Hoắc Nhiên nữa.
Chỉ nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện rồi xem lại mấy lần, thực ra chỉ có mấy dòng, lướt một cái thì xem xong, nhưng cậu xem cũng gần hai phút mới bỏ điện thoại xuống, bắt đầu ngủ.
Hôm nay không tệ, không có thức đến khuya mới buồn ngủ.
Nhắm mắt lại là ngủ rồi.
Buổi sáng, mọi người đều dậy rất sớm. Bây giờ lớp bọn họ có một truyền thống mới, người có sinh nhật bao bữa sáng, người đó và quỹ lớp mỗi bên trả một nửa số tiền.
Trước đây Hoắc Nhiên đã được một vài bạn học bao rồi, bữa sáng giá cả vừa phải, mọi người còn có thể cùng nhau náo nhiệt gia tăng tình cảm.
Vì bữa sáng này, cả lớp đều đúng giờ đến căn tin.
Khấu Thầm là người tắm rửa súc miệng xong đầu tiên, mở cửa đi đến đạp mấy cái lên cánh cửa phòng đối diện: “Dậy chưa?”
“Cửa hư mày có đền không?” Hồ Dật mở cửa.
“Đền chứ, chẳng phải lần trước còn đền giường sao?” Khấu Thầm cười nói.
“Bồi* giường? Bồi giường cho ai?” Giang Lỗi miệng đầy bọt kem đánh răng bước ra khỏi nhà vệ sinh, mù mịt hỏi. (*Chữ “đền” và chữ “bồi” phát âm gần giống nhau, Giang Lỗi nghe nhầm thành bồi giường (陪床), có nghĩa là chăm sóc cho bệnh nhân đang nhập viện, một nghĩa khác là ngủ cùng)
“Hoắc Nhiên đó.” Hồ Dật nói.
“Bồi giường cho Hoắc Nhiên?” Giang Lỗi giật mình, “Khấu Thầm, mày bồi giường cho Hoắc Nhiên hả?”
“Bồi thường ván giường!” Từ Tri Phàm mặc xong quần áo bước đến, “Cái ván giường bị sập lần trước đó!”
“…À.” Giang Lỗi vừa cười vừa quay lại nhà vệ sinh, ở trong đó ho một hồi.
“Mày nuốt kem đánh răng à?” Khấu Thầm hỏi.
Giang Lỗi nói cái gì cậu cũng không nghe rõ, đi thẳng đến bên giường của Hoắc Nhiên. Hoắc Nhiên đang giơ điện thoại đứng bên cửa sổ xoay một vòng tìm góc selfie.
“Là người lớn rồi nên khác biệt à?” Khấu Thầm nhìn cậu, “Sáng sớm thức dậy đã selfie rồi?”
“Mẹ tôi!” Hoắc Nhiên có hơi mất kiên nhẫn tiếp tục xoay, “Lần nào đến sinh nhật tôi, mẹ tôi cũng muốn đăng hình tôi lên tường nhà, ồ sinh nhật con trai cưng của mẹ, lớn rồi, vừa đẹp trai vừa đáng yêu!”
Khấu Thầm dựa ở bên giường cười một trận.
“Ảnh lần nào đăng cũng đều là ảnh chụp lén tôi trong điện thoại bà ấy, xấu cực kỳ. Có một lần, một người bạn cấp 3 của mẹ tôi bình luận, nhóc con này cũng được đó làm bà ấy tức vô cùng.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi cũng rất tức.”
“Vậy rõ ràng là cố ý rồi.” Từ Tri Phàm nói.
“Cho nên lần này tao muốn gửi hình selfie cho mẹ tao.” Hoắc Nhiên ngừng xoay, ném điện thoại lên giường, “Mẹ nó tao chụp còn không bằng mẹ tao chụp lén tao nữa.”
“Để tôi.” Khấu Thầm cầm điện thoại cậu lên, “Tôi chụp Soái Soái nhiều năm rồi, khá có kinh nghiệm.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Khấu Tầm đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Nhiên: “Mở khóa.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
Khấu Thầm chợt nhận ra, bật cười: “Ý của tôi là tôi chụp nhiều rồi, lúc tôi chụp Soái Soái thì đều coi nó là người…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Hoắc Nhiên mở khóa, “Nghe thế nào cũng không lọt lỗ tai.”
Khấu Thầm mở máy ảnh, quay ống kính về phía cậu: “Tùy ý cười một cái là được, không cần làm kiểu.”
Hoắc Nhiên dựa ở trước cửa sổ, cười với ống kính.
Khấu Thầm ấn nút chụp, trả điện thoại lại cho cậu: “Như này là được rồi, trình độ như cậu cũng chỉ đủ để chụp tay mình làm ảnh đại diện thôi.”
Hoắc Nhiên cầm điện thoại nhìn thử, vậy mà vẫn rất đẹp trai,
Không, phải là vậy mà cũng chụp được sự đẹp trai của cậu.
“Tròn 18 tuổi rồi, có cảm tưởng gì không?” Khấu Thầm hỏi.
“Không có.” Hoắc Nhiên cười trả lời, gửi ảnh cho mẹ mình.
“Đi được chưa?” Khấu Thầm hối, “Lát nữa chắc chắn lại có rất nhiều người, đây không phải sinh nhật của ai khác mà là của Hoắc Nhiên đó, đến muộn thì chắc phải đứng ăn rồi.”
“Đi, đi, đi.” Giang Lỗi vung tay, “Xuất phát!”
Cả đám bước ra khỏi ký túc xá, bước chân huênh hoang đi về phía căn tin.
Trong căn tin đã có rất nhiều người, hầu như đều là học sinh lớp các cậu, đến giành chỗ.
Mấy người các cậu vừa vào căn tin thì nghe thấy tiếng hét: “Thọ tinh* đến rồi!” (*chỉ người được mừng sinh nhật)
“Hoắc Nhiên, sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Ngũ Hiểu Thần vẫy tay, chỉ vào một cái bàn chất đầy quà: “Sinh nhật vui vẻ nha Hoắc Nhiên! Thọ tinh ngồi ở đây đi, đều là quà mọi người tặng, hộp lớn màu đỏ là của lão Viên với ban cán sự lớp tặng á.”
“Cảm ơn mọi người.” Hoắc Nhiên vội vàng vừa chắp tay lại cúi đầu với mọi người, “Cảm ơn, cảm ơn…”
“May mà tao có chuẩn bị rồi mới đến.” Ngụy Siêu Nhân nhỏ giọng nói, “Nhiều quà thế này.”
“Sao vậy?” Khấu Thầm nhìn cậu, “Mày còn muốn cướp hả?”
“Tao là người như thế sao?” Ngụy Siêu Nhân lấy ra một cái túi bảo vệ môi trường được gấp lại, “Tao chắc mẩm là sinh nhật Hoắc Nhiên nhất định có rất nhiều quà, cho nên cầm theo mấy cái túi.”
“Đệt.” Hoắc Nhiên bật cười, “Cảm ơn nha!”
“Sao mà cảm ơn chưa xong vậy?” Hứa Xuyên vỗ vai Hoắc Nhiên, “Lát nữa tụi tao tặng quà cho mày, đừng nói cảm ơn nữa đó!”
“Với tụi mày thì không nói nữa, đều là chuyện tụi mày nên làm.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Sau khi mọi người ồn ào một hồi thì mới chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu ăn “bữa sáng sinh nhật”.
Nhóm bảy người cất hết quà trên bàn, trong lớp có không ít bạn học đều tặng quà, còn có vài người cùng nhau tặng, hộp to hộp nhỏ đựng đầy mấy cái túi bảo vệ môi trường.
“Nào nào nào.” Từ Tri Phàm vỗ bàn, “Bây giờ nên đến tụi tao rồi. Khấu Thầm, mày còn có gì tặng bổ sung không?”
Mọi người đều biết thước da trên cổ chân Hoắc Nhiên là quà sinh nhật Khấu Thầm tặng cho cậu.
“Đương nhiên có.” Khấu Thầm cười lấy ra một cái túi da nhỏ, “Ngày sinh nhật chính thức hôm nay phải có chút cảm giác trang trọng.”
“Còn nữa?” Hoắc Nhiên sửng sốt.
“Đồ vặt vãnh thôi, vốn dĩ cái túi này là túi đựng thước da.” Khấu Thầm đặt túi da nhỏ ở trước mặt cậu, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Vui vẻ.” Hoắc Nhiên cười, nhận lấy túi da nhỏ, chần chừ một lát không có mở ra, bỏ thẳng vào trong túi áo.
Quà mọi người tặng đều tốn chút tâm tư, còn có tâm hơn lúc hành động nếm biển bọn họ ở chợ đêm mua quà về nhà nữa.
Từ Tri Phàm tặng một cái mũ bảo hiểm, Hứa Xuyên tặng một đồ sạc pin không dây rất cá tính, Giang Lỗi, Ngụy Siêu Nhân và Hồ Dật cùng nhau mua một cái kính phân cực chuyên dùng cho đạp xe rất đỉnh.
“Tuy đây là thứ mà tụi mày nên tặng.” Hoắc Nhiên hắng giọng, ôm một đống quà, “Tao không nói cảm ơn nữa, nhưng mà thật sự rất cảm động.”
“Cảm động cũng được.” Từ Tri Phàm nói, “Đồ ăn buổi tối lên đủ cho tụi tao đi.”
“Khấu Thầm phụ trách gọi đồ ăn.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu ấy khá có kinh nghiệm.”
“Giao cho tôi đi.” Khấu Thầm búng tay.
Khuyết điểm khi ăn sinh nhật vào thứ ba chính là buổi tối còn phải về lại ký túc xá, không thể chơi quá muộn, cũng không thể thoải mái uống rượu, dù gì thì hôm sau còn phải dậy sớm đi học.
Nhưng mà chỉ cần có thể chạy ra khỏi trường chơi một hồi thì những việc này không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.
Tiết tự học cuối cùng của buổi chiều còn chưa kết thúc, điện thoại Hoắc Nhiên cứ rung lên, đều là tin nhắn của nhóm bảy người trò chuyện trong nhóm chat.
Có lẽ hôm kia đi công viên giải trí chơi vẫn chưa đã, mọi người đều rất hào hứng về buổi liên hoan tối nay.
Nhưng mà Từ Tri Phàm vẫn rất đáng tin, trong lúc sôi nổi thảo luận cùng mọi người, cậu ta vẫn không quên diễn phần tiếp theo của vở kịch hôm qua.
“Đm.” Trán Khấu Thầm tựa lên bàn, mặt cúi xuống nhìn điện thoại nhỏ giọng nói, “Tri Phàm nói với cậu chưa?”
“Nói cái gì?” Hoắc Nhiên nằm sấp trên bàn khẽ hỏi, “Tôi đâu xem điện thoại.”
“Cậu ta hẹn người ta thất bại rồi.” Khấu Thầm đè thấp giọng, “Vòng tay mà buổi trưa lão Dương đem đến cũng không tặng được.”
“Hả?” Hoắc Nhiên làm bộ dạng ngạc nhiên, vì để diễn cho hoàn chỉnh, cậu lấy điện thoại muốn giả vờ nhìn thử, nhưng lại hơi sợ bị lộ tẩy.
Không ngờ rằng Từ Tri Phàm khá cẩn thận, cậu mở điện thoại thì nhìn thấy một tin nhắn Từ Tri Phàm gửi đến trong cột thông báo.
– Thất bại.
“Thất bại thật rồi?” Hoắc Nhiên nói.
“Nói với cậu rồi hả?” Khấu Thầm tiến lại gần nhìn thử, “Cậu nói người hẹn là ai nhỉ? Từ Tri Phàm muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn đầu óc có đầu óc, tính cách cũng tốt, vậy mà có người không thích cậu ta? Điên rồi sao?”
“Không biết, có lẽ…” Suýt nữa Hoắc Nhiên buộc miệng nói có lẽ con gái người ta thích con gái.
“Gì cơ?” Khấu Thầm nhìn cậu, “Cậu có tin mật gì à?”
“… Không có.” Hoắc Nhiên vội vã nghĩ từ, “Có lẽ cách tỏ tình không đúng, quá cứng rắn?”
“Không thể nào, với cái EQ của Từ Tri Phàm.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Nếu đổi lại là cậu thì còn có thể, nếu là cậu ta chắc vẫn là cô gái đó điên rồi.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, không lên tiếng.
May mà tôi không tỏ tình, nếu không thì có thể hù chết cậu.
Khấu Thầm quay đầu, tiếp tục xem điện thoại. Phản ứng của Hoắc Nhiên khiến cậu cảm thấy bất thường.
Nếu bình thường cậu nói như thế, Hoắc Nhiên tuyệt đối sẽ đốp lại cậu, nhưng hôm nay vậy mà im lặng.
Im lặng rồi.
… Bị nói trúng rồi sao?
Đm!
Khấu Thầm quay phắt đầu lại trừng Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên đang cầm cái túi da nhỏ định mở ra xem, Khấu Thầm vừa quay lại làm Hoắc Nhiên giật mình, cầm túi da sửng sốt một hồi mới mở miệng: “Sao thế? Không được xem à?”
“Không.” Khấu Thầm nói, “Nãy giờ cậu chưa xem sao?”
“Chưa.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi sờ bên trong có viên socola…”
“Sờ chỉ thấy socola nên không muốn mở ra xem đúng không?” Khấu Thầm quyết định đánh phủ đầu.
“Socola thì không cần đặc biệt mở ra xem nhỉ.” Hoắc Nhiên nói.
“Vậy bây giờ cậu mở ra làm gì?” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên.
“Bây giờ muốn ăn…” Hoắc Nhiên nói.
Câu trả lời này không có kẽ hở, một lúc lâu Khấu Thầm mới gật đầu: “Ăn đi.”
Sau khi Khấu Thầm nằm sấp xuống bàn lại, Hoắc Nhiên mở túi da nhỏ ra.
Động tác của cậu rất nhẹ, biên độ cũng rất nhỏ, không biết vì sao, chỉ là một món quà sinh nhật đi kèm mà thôi, mở ra nhìn thử thì không thể bình thường hơn nhưng cậu lại không muốn quấy rầy đến Khấu Thầm xíu nào.
Dù rõ ràng Khấu Thầm biết cậu đang mở túi da, nhưng cậu